• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thương vong lúc làm nhiệm vụ vượt qua bốn người phải tiếp nhận sự điều tra của chính phủ. Lần này hai tổ kết hợp, một tổ bị diệt cũng không ngoại lệ.

Miệng đời khó giữ, dù có người muốn giúp bọn tui che giấu cũng không được.

Chờ Trương Đằng là người cuối cùng ra khỏi phòng thẩm vấn, anh ta vỗ vai Kiều Yến.

“Yên tâm, anh đã nói là do họ gây sự trước.”

“Kiều Yến, Hách Hách, hai người vào đây.” Trong phòng thẩm vấn có người gọi.

Kiều Yến gật đầu với Trương Đằng, dẫn tui vào phòng thẩm vấn.

“Mời ngồi.” Có người ngồi sau tấm kính lễ phép gật đầu chào bọn tui.

Kiều Yến cũng chào rồi cùng tui ngồi xuống.

Sau tấm kính có tổng cộng 4 người, 2 người mặc tây trang và 2 người mặc quân phục, trước mặt mỗi người có một cái máy tính.

“Chúng tôi đã nắm rõ tình hình, nguyên nhân sự việc là do mấy tháng trước hai người đã giết 3 người của đội thu thập, đều là tổ viên tổ 3. Lần này ma xui quỷ khiến thế nào các người lại làm chung một cái nhiệm vụ mới dẫn tới sự kiện lần này. Hành vi phản kích của hai người được xem là hành vi tự vệ, tuy cách xử lý quá khích nhưng chúng tôi quyết định sẽ không truy cứu trách nhiệm của hai người.” Người nam mặc tây trang bên trái nói.

“Nhưng chúng tôi muốn hỏi hai người vài vấn đề, hi vọng cả hai có thể trả lời thành thật.” Người đàn ông thứ 3 mặc quân trang lớn tuổi nói.

“Được.” Kiều Yến đồng ý.

“Lúc ấy thành viên tổ 3 có 10 người, khi 10 người này tranh đấu với 2 người, bọn họ có bị thương hay không? Ý tôi là họ có bị giảm sức chiến đấu hay chưa?”

“Không có. Bọn họ làm trái quy tắc, chạy thẳng vào siêu thị cướp đoạt tài nguyên, khi tôi gặp họ, họ còn chưa chiến đấu với zombie.”

“Nói vậy là 2 người đã đánh thắng 10 người đàn ông trưởng thành có súng?”

“Đúng vậy.”

“Trước đó vụ đánh 13 người cũng chỉ có 2 người làm?”

“Đúng.”

“Nghe người trong tổ cậu nói cậu biết dùng súng bằng hai tay, bách phát bách trúng. Còn cô gái này am hiểu cận chiến bằng hai thanh đao, đúng không?”

“Có vấn đề gì ư?” Kiều Yến bực mình, cau mày hỏi.

“Không có vấn đề gì, chúng tôi chỉ tiến hành xác nhận lần cuối mà thôi.” Người đàn ông lớn tuổi cười nói: “Tiện đây xin giới thiệu, tôi là Trương Thanh Thịnh, là liên trưởng của hai người.”

Nghe người kia nói là liên trưởng của bọn tui, sắc mặt Kiều Yến cũng dịu đi.

“Xác nhận lần cuối cái gì?”

“Hai vị...” Trương Thanh Thịnh cười, đề nghị: “Có muốn gia nhập quân đội hay không?”

Im lặng một lúc lâu, >diễn đàn, Lê? quý đôn Kiều Yến hỏi lại: “Quân đội?”

“Đúng, quân đội.” Trương Thanh Thịnh nói tiếp: “Chúng tôi nhất trí thừa nhận hai vị có tài năng trác tuyệt, nơi có thể phát huy năng lực của hai vị, là quân đội.”

“Cũng được.”

“Nếu không ngại, chúng ta sẽ tiến hành thi vấn đáp. Nếu không hiểu, không thể trả lời cũng không sao, không cần lo lắng vì chúng tôi đều hiểu đây là thời kì đặc biệt, chỉ có rất ít người đã được trang bị đầy đủ kiến thức. Nhưng không sao, quân đội xem trọng hai vị. Quan trọng là...xem hai người có khả năng chỉ huy hay không, trả lời theo suy nghĩ của mình là được rồi.”

3 giờ sau.

“Trời ơi, thật khó tin, cô là người sinh ra để nghiên cứu khoa học! Những tri thức này là do cha mẹ cô dạy sao? Hay là cô từng theo học ngôi sao sáng nào đó của giới học thuật?”

“Logic và trình độ chỉ huy của cậu có thể nói là đứng hàng đầu! Thêm thực lực xuất sắc của cậu, tôi nghĩ quân đội sẽ vô cùng hoan nghênh cậu!”

Cái sau là đánh giá Kiều Yến, cái trước là đánh giá về tui.

Vẻ mặt Kiều Yến vô cùng nặng nề, ánh mắt nhóc nhìn tui không biết là giận hay là vui.

Tại sao vậy? Chẳng lẽ muốn tui cố ý trả lời sai?

“Đồng chí Hách Hách, xin hỏi làm thế nào mà ngài có thể biết rõ cách sắp xếp phân tử của bệnh độc X? Chẳng hay trước kia có phải ngài đã từng tiến hành nghiên cứu về nó?” Hai người đàn ông mặc tây trang phía sau tấm kính kích động như thể muốn ra khỏi đó nói chuyện với tui.

“Vừa rồi ngài có nhắc đến kiến giải mới về cách trị liệu cho người thực vật, không biết ngài có thể nói rõ hơn được không?”

Trương Thanh Thịnh đứng sau tấm kính khẽ ho một tiếng đ đàn lquysdon, hai người mặc tây trang vội vàng ngồi ngay ngắn lại.

“Đồng chí Hách Hách, căn cứ vào kết quả thi vấn đáp, ngài rất có tài về tâm lý học và bệnh độc học, hơn nữa còn có khả năng nhớ rất tốt, ngành nghiên cứu khoa học của chúng tôi rất cần nhân tài như ngài. Chúng tôi sẵn lòng dùng điều kiện tốt nhất xem như thành ý để mời ngài.” Người đàn ông đeo kính mặc tây trang vội vàng mời, mặt sắp dán lên tấm kính luôn rồi.

“Kiều Yến, điều kiện của cậu rất phù hợp với yêu cầu của quân đội, đương nhiên, đồng chí Hách Hách bên cạnh cậu cũng rất phù hợp, hai người nghĩ như thế nào?” Trương Thanh Thịnh hỏi.

Kiều Yến trầm tư một lúc rồi lại khe khẽ hỏi tui: “Chị muốn đi không?”

Rõ ràng nó nhóc chủ động hỏi tui, nhưng lúc đang chờ tui trả lời vẻ mặt thằng nhóc này cứ như thể tui mà nói là tui muốn vào ngành nghiên cứu khoa học, nhóc sẽ bóp chết tui sau đó tự sát vậy.

“Quân đội.” Tui nói.

Kiều Yến bên cạnh khẽ thở phào.

“Thật sao? Tiếc quá đi! Ngành nghiên cứu khoa học mới là nơi ngài có thể phát huy hết tài năng của mình!” Người đàn ông đeo kính tiếc nuối.

“Ngành nghiên cứu khoa học có rất nhiều người chỉ nghiên cứu học thuật như ngài, ngài nên đến ngành nghiên cứu khoa học mới đúng!” Người mặc tây trang còn lại cũng tiếc hận.

“Không, chúng tôi đã quyết định, quân đội.” Kiều Yến thay tui trả lời.

“Được, hai bạn trẻ, quân đội hoan nghênh các bạn.” Trương Thanh Thịnh cười lớn, cùng một người khác cũng mặc quân phục ra khỏi tấm kính bắt tay với bọn tui.

“Hai người sẽ học nền tảng trước, từ mai sẽ được gửi đến trường quân đội để huấn luyện, có vấn đề gì không?”

“Không có.”

“Tốt, tốt. Tôi rất mong đợi vào biểu hiện của các bạn, hi vọng hai người đừng làm tôi thất vọng.”

Ra khỏi phòng thẩm vấn, Kiều Yến hỏi tại sao tui lại biết những lý luận cao thâm khó hiểu đó, tui cũng không biết phải trả lời như thế nào.

Những thứ đó giống như vốn đã có sẵn trong đầu, không thể nào giải thích được.

Kiều Yến biết tui không lừa nhóc, nhưng vẻ mặt cũng chẳng khá hơn.

Những chuyện này không phải chuyện tốt sao?

“….Em không yên tâm.” Kiều Yến nói, nhóc nắm lấy tay tui rồi đặt lên ngực mình, tui cảm thấy được nhịp tim đập mạnh mẽ, cũng nghe nhóc nói: “Giống như…như em không có cách nào để giữ chị lại.”

Nhóc mỉm cười nhưng ánh mắt lại rất bi ai.

Tui không thể hiểu nổi những biểu hiện tình cảm phức tạp của con người. Tại sao lúc vui lại ra vẻ buồn như vậy? Tại sao lúc buồn lại có thể làm như không sao cả?

Tui đột nhiên cảm thấy, tui nuôi Kiều Yến từ lúc 11 tuổi đến lúc 18 tuổi nhưng hình như tui cũng không hiểu nhóc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK