Tại sao lại là lão nhị mà không phải là lão đại? Chuyện cười, lão đại còn sống sờ sờ trước mặt nó. À….phải là ở trước mặt nó, nó muốn tạo phản à?
Bước đầu tiên, tui nhốt thằng bé và một zombie ngoan ngoãn vào một căn phòng.
“Hách…Hách Hách, chị sẽ không đi chứ?” Nhìn con zombie có thể sẽ nhào qua bất cứ lúc nào, bé con khiếp đảm rồi.
Nói nhảm, chị không đi thì cưng rèn luyện thế nào được?
“Em phải ở đây bao lâu?”
Ờ…chừng nào cưng thấy anh ta mà không sợ nữa thì có thể ra ngoài.
Tui chuẩn bị đầy đủ, không đợi nhóc con mở miệng đã ném lương thực của nó vào.
Thằng nhóc không phản đối nữa.
“Vậy…vậy chị đừng đi xa nha?”
Nhìn hốc mắt ướt át của thằng bé, tui không nghĩ ngợi gì mà từ chối ngay.
Tiểu tử, đây mới gọi là rèn luyện có biết chưa?
Tui ra khỏi phòng, đóng cửa lại sau đó dán lên một chỗ trên tường. Một, để phát ra mùi của tui để làm con zombie cấp thấp kia sợ hãi, hạ thấp độ linh hoạt của nó. Hai là để nghe rõ những gì đang diễn ra trong phòng.
Zombie trong phòng gầm gừ tỏ vẻ bất mãn, nhưng bị bản năng kiềm chế nên không dám rời vị trí.
Qua một lúc lâu, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng nói vui vẻ của thằng bé: “Hách Hách! Chị ở bên ngoài!”
Thằng nhóc thúi.
Lần huấn luyện này kết thúc nhanh hơn so với tưởng tượng của tui. Sau hai ngày, Kiều Yến lấy dụng cụ huấn luyện giết chết zombie để được thả.
Khi tui hỏi nguyên nhân, thằng bé trả lời: “Nhìn hai ngày rồi, thấy chán quá em không chịu được nữa nên xuống tay luôn.”
Công cụ hành hung là một con dao xếp dùng để gọt trái cây.
Tui ghét bỏ ném con dao của nó đi, hôm sau mang nó đến siêu thị lấy một cây dao phay cho nó.
Tiếp theo, đến bước thứ hai, tui đến cửa hàng bán dụng cụ cơ khí tìm cho Kiều Yến một cây rìu, trịnh trọng nói với nó khi nào đem thứ này bổ ra được thì có thể xuất sư.
Kiều Yến nhìn hai hòn đá to như nắm tay, biểu cảm trên mặt vô cùng đặc sắc, lúc trắng lúc đen. Sau đó nó hỏi tui: “Hách Hách, cái này hữu dụng thật hả?”
Tui vỗ ngực tỏ ý: Bí kíp gia truyền, bảo đảm hữu hiệu.
Hài thật, cưng nghĩ chị sẽ nói cho cưng biết chị nhìn thấy trong truyện tranh à?
Đáng tiếc, bước thứ hai này Kiều Yến làm hỏng bốn cái rìu vẫn chưa hoàn thành.
Tui cũng rất mơ hồ, chẳng lẽ truyện tranh gạt người ư?
Thế nên tui nói với Kiều Yến: Hay là dùng ngực đập vỡ đá đi, cái này chắc sẽ học được nhanh thôi.
Thằng bé vốn có chút nản lòng như uống máu gà, liên tục tỏ ý chính nó sẽ vượt qua cửa ải khó khăn này trước sau đó tấn cấp cũng không muộn.
Tui rất vui mừng.
Ngày qua ngày, đã nửa năm rồi. Kiều Yến không ngờ đã bổ được cục đá cứng kia ra.
Tui đã xem hết tạp chí cho trẻ em của cả thành phố, càng ngày càng cảm thấy thiếu thốn nhàm chán.
Trong tình huống đó, lòng tui nảy sinh ra ý muốn ra khỏi thành phố này.
Thế giới bên ngoài như thế nào? Ngoài kia…là zombie hay là người sống?
Nhưng điều ngoài dự kiến là Kiều Yến tỏ vẻ phản đối gắt gao ý nghĩ kỳ lạ của tui.
Tui còn tưởng nó sẽ vui khi gặp được người sống như nó.
Người sống…thật khó hiểu.
Đáng tiếc, thần cương thi hiển linh đã đứng về phía tui. Ngày 23 tháng 10, lần đầu tiên có một đội xe xâm nhập vào tiểu khu mà tui chiếm lĩnh.
Có zombie xâm nhập vào địa bàn của tui, tui rất không vui. Người sống? Tui chưa từng tưởng tượng loại tình huống này.
Chờ đến lúc tui được gặp, tui mới phát hiện việc này không cần dùng đầu để nghĩ đâu!
Bắt sống! Bắt sống hết! Nuôi trong phòng để ngủ chung với tui!
Đội xe dừng trước siêu thị của tiểu khu để vơ vét lương thực, còn tui muốn đi bắt đám người sống đó. Thằng bé tỏ vẻ từ chối, không chịu phối hợp, nhưng không sao cả, tui cũng đâu có cần nó tới gây cản trở?
Tui vô cùng hứng khởi lao tới siêu thị, lại phát hiện chiếc xe quân đội dừng trước cửa vẫn còn chừa lại ba người sống. Tui quá vui, tiếp tục nhấc từng bước chân cứng ngắc tới gần.
“Ai đó!” Những người giữ chức vụ canh gác phát hiện sự tồn tại của tui, nhưng tui bước từng bước rõ ràng, khác hẳn những con zombie đi tập tễnh kia nên anh ta chần chừ không nổ súng ngay.
“Đừng bắn! Bọn em là người!” Một cái bóng nhanh chóng nhảy ra trước mặt tui, che tui ở đằng sau, hét lớn.
Làm chuyện ruồi bu.
Ba người trên xe bàn bạc với nhau rồi nói: “…Từ từ qua đây đi!”
Chờ hai đứa tui còn cách chiếc xe chừng mười bước, bọn họ quả quyết bắt dừng.
“Anh Vĩnh Hà, anh xem thử coi có phải lừa gạt hay không?” di>en<dannnL3<q>uyDon,
“Quanh đây chẳng có vật gì che chắn, chắc không có vấn đề gì đâu. Trước cứ để bọn họ chờ ở đây cho chắc, chờ anh Vưu về rồi tính tiếp.”
“Cũng được.”
Kiều Yến nắm chặt tay tui, hình như vô cùng sợ hãi.
Ôi trời, sợ cái quái gì, xem chút nữa tui làm sao bắt cả đám bọn họ về ngủ chung!
“Các người có bị thương không?” Mấy người ở đằng xa hỏi tụi tui.
Bị thương cái khỉ gì, da của tui tăm đâm không rách đó, có được chưa?
Kiều Yến thay tui trả lời: “Không có, em và chị em vẫn luôn trốn trong phòng trọ.”
Chị của cưng? Đâu ra? Sao cưng lại không giới thiệu cho chị biết?
“Hai người trốn ở đây bao lâu rồi?”
“Từ khi nghe thông báo khẩn cấp trên tivi, tụi em không có ra ngoài nữa.”
“Lâu vậy à? Thế hai người lấy đâu ra nước và đồ ăn?”
Ông chú muốn lấy tài liệu để vẽ truyện tranh à, đủ chưa vậy?
Kiều Yến cản tui, sau đó vội vàng giải thích trước ánh mắt cảnh giác của mấy người kia: “Chị em không thích nói chuyện, trước kia gần như chẳng ra khỏi nhà. Trong nhà em lúc nào cũng có rất nhiều đồ ăn, bánh quy và đồ uống. Bọn em ăn mỗi ngày một bữa mới chịu đựng được đến bây giờ. Tuần trước bọn em đã không còn gì để ăn nữa rồi.”
Nói dối có đầu có đuôi luôn, sao trước kia chị không phát hiện cưng có cái tài này nhỉ?
Trong lúc nói chuyện, đội ngũ tìm thức ăn cũng đã trở lại, tổng cộng có bốn người, thấy bọn tui ngoài xa thì vô cùng kinh ngạc.
“Anh Vưu, họ nói mình là người sống sót trong tiểu khu này.” Người đàn ông hay đặt câu hỏi nhảy xuống xe, nói với một người mặc áo thun quần bò.
“Kiểm tra chưa?” Người kia trầm giọng, nhìn tụi tui một cái rồi hỏi.
“Xung quanh không có mai phục.”
Một lúc sau, anh ta nói với hai đứa tui: “Lên đây.”
Kiều Yến nắm chặt lấy tay tui.
Ê, cưng muốn đi hay là không đây?
Tui còn chưa nghĩ kỹ là đi hay không thì Kiều Yến đã quyết định, kéo tay tui lên xe.
“Xin tự giới thiệu, anh là thủ lĩnh của đội xe này, Vưu Bằng Siêu. Mọi người gọi anh là anh Vưu, các em cũng có thể gọi anh như vậy.” Người đàn ông mặc áo thun mở miệng trước.
“Anh là Ngô Vĩnh Hà, người phụ trách việc đi đường xa của đội, là quân nhân đã xuất ngũ.” Người đàn ông hỏi nhiều đã không còn có vẻ thích gây sự như lúc đầu nữa, dùng giọng ôn hòa giới thiệu. “Lúc nãy anh không dọa mấy đứa chứ? Đây là kiểm tra theo thông lệ, chút nữa sau khi xuống xe còn phải kiểm tra xem trên người mấy đứa có bị thương hay không, hai đứa phối hợp nhé.”
“Chú họ Giang, là kỹ sư của đội, sửa xe đó. Tất cả mọi người đều gọi chú là chú Giang. Lái xe là Chu Tiến Bưu, hai đứa gọi nó là anh Bưu được rồi.”
Bốn người còn lại xem ra khá trẻ tuổi cũng lần lượt tự giới thiệu, sau cùng mới đến phiên tụi tui. Kiều Yến nắm lấy tay tui, nói: “Em là Kiều Yến, chị em là Hách Hách. Chị em không thích nói chuyện, có gì xin mọi người hãy nói với em, em sẽ cố gắng phối hợp.”
Ồ…sao tui cứ cảm thấy có mấy ánh mắt lia qua lia lại chỗ ngực tui suốt thế?
Tui chẳng cảm thấy gì, nhưng sao bé người gặp con người lại còn sợ hơn cả khi gặp zombie nhỉ?
Chuyện này không khoa học tý nào.
Sau khi giới thiệu xong, đội xe rơi vào yên lặng. Ai có súng thì ôm súng, ai không có súng thì cầm dao, ai cũng có nhiệm vụ của mình.
Người có tâm lý tốt nhất đội xe này chắc là tui. Ngồi giữa một đống người sống, còn chuyện gì hạnh phúc hơn nữa?
Có, uống sạch máu của bọn họ…
Á…sao tui lại có thể có suy nghĩ này?