• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Hôm nay tiểu đội 4 sẽ tuần tra ở chợ, 12 người chia làm 3 tổ nhỏ, 4 người một tổ.
Ngoài tui và Kiều Yến còn 2 người khác, người trẻ tuổi hoạt bát tên là Khương Kiến. Người trầm tính hơn là Lã Bang Hào, cũng là tiểu đội trưởng tiểu đội 4.
Tui và Kiều yến đã thay quân phục, tui cảm thấy không quen cho lắm nhưng Kiều Yến mặc quân phục trông vô cùng dễ nhìn.
Tuần tra chợ nghe qua thì rất nghiêm túc, kỳ thật cũng chỉ là nhiệm vụ trong thành thôi.
Nhìn xem có quầy hàng nào không đúng quy định hay không, những người bán hàng có cãi cọ với nhau không, có phát sinh xung đột hay không, toàn là mấy chuyện nho nhỏ.
“Cậu có để ý thấy không? Khi cậu nói muốn vào tiểu đội 4, mặt mấy thằng kia đen thui hết luôn!” Khương Kiến kích động miêu tả cảnh tượng đó cho Kiều Yến nghe đến mức nước miếng tung bay.
“Tiểu đội của chúng ta tuy không nổi bật, nhưng được cái ai cũng hiền. Cậu đã vào tiểu đội 4, bọn tôi sẽ coi cậu như người một nhà, cậu đừng khách sáo, có gì thì cứ nói ra, tiểu đội trưởng tôi đây sẽ làm chủ cho cậu.” Lã Bang Hào cười nói.
“Đúng vậy, tiểu đội chúng ta rất tốt, không ra dáng như những tiểu đội khác. Nhưng mà Kiều Yến đã đến tiểu đội của chúng ta, sau này chúng ta không còn bị khinh thường nữa rồi! Để xem còn ai dám bắt chúng ta ngồi cuối xe!”
“Nói bậy! Không tự cố gắng mà lại đặt tất cả hy vọng vào một đứa trẻ, cậu không sợ mất mặt à?” Lã Bang Hào mắng.
“Ơ…tiểu đội trưởng, nhưng mà em cũng là trẻ con, anh bất công!” Khương Kiến cười ha ha.
“Hách Hách, em cũng vậy, có chuyện gì cũng có thể nói với tiểu đội trưởng, đừng xem anh như người lạ!” Lã Bang Hào thân thiết dời mắt về phía tui.
Tui nghiêng đầu.
“Đúng đúng, Hách Hách, em là đóa hoa duy nhất trong tiểu tổ của chúng ta, bọn anh sẽ bảo vệ cho em!” Khương Kiến cười hì hì tiếp lời.
Kiều Yến nhíu mày đẩy mặt anh ta đi.
“Cậu thiếu suy nghĩ quá, nói cũng không cho người ta nói, cả đội ai cũng biết “thiện xạ” nhà ta là “thê khống” giai đoạn cuối đó.”
Kiều Yến đỏ mặt một cách hiếm thấy, sau đó nói: “Không có.”
“Ngây thơ quá đê, tiểu đội trưởng, làm sao bây giờ? Em sắp chết vì ghen tỵ rồi!” Khương Kiến dựa vào người Lã Bang Hào giả vờ ai oán.
“Nghiêm túc đi!” Lã Bang Hào cười đánh anh ta một cái. dien<3dan<3le>3quy3<don>3
“Cậu đừng bắt chước như tiểu đội trưởng của chúng ta! Nghiêm túc!” Khương Kiến cũng nói.
“Ôi, đây chẳng phải là người anh em lúc trước à? Sao hai tháng không gặp đã mặc quân phục rồi?”
Một tiếng kêu hấp dẫn sự chú ý của mọi người, tui quay đầu nhìn người phát ra âm thanh, phát hiện đó chính là cái người ốm nhom mà hai đứa tui đã gặp lúc Kiều Yến bán dao để kiếm ăn.
Anh ta vẫn đứng bên cái lều kia, xem ra cuộc mua bán thần bí vẫn còn tiếp tục.
“Người quen hả?” Khương Kiến hỏi.
“Không biết.” Kiều Yến nhíu mày, đi tiếp.
“Đừng đi! Người anh em giàu rồi không nhận người quen cũ nữa à? Nói thế nào thì đợt trước tôi cũng giúp cậu giải nguy mà? Có rãnh không? Chúng ta nói chuyện chơi?” Gã đàn ông đuổi theo, chào hỏi như thể trước giờ thân quen lắm, đến phiên tui, anh còn ra vẻ ngạc nhiên nói: “Ui, còn nói không biết, đây chẳng phải là tiểu thư xinh đẹp che dù lần trước ư? Sao lại đổi dù rồi? Không thích cái dù màu đen lúc trước nữa hả?”
“Anh có chuyện gì không? Chúng tôi đang đi tuần, xin đừng cản trở công vụ.” Kiều Yến bực mình chắn trước mặt tui, nói.
“Tôi nào dám cản trở người thi hành công vụ chớ! Tôi chỉ muốn chào hỏi người anh em tý thôi mà! Sau này còn phải dựa vào người anh em đây chiếu cố cho! Đúng rồi, để mụ vợ tôi ra gặp mấy cậu tý, ngày sau nếu được thì ghé ủng hộ.”
Không chờ người ta khác từ chối, gã đàn ông đã nhanh chóng rống lên: “Bà đâu! Ra gặp khách quý!”
“Làm ăn gì vậy?” Khương Kiến ngượng ngùng hỏi.
“Thôi, nhìn cái rồi đi.”  dien|dan|le|quy|don Lã Bang Hào xoa dịu Kiều yến.
“Khách quý? Đâu? Nếu ông dám lừa lão nương bồi ngủ miễn phí, lão nương một dao lấy mạng chó của ông…” có một người phụ nữ chui đầu ra khỏi lều, tuy không còn trẻ nhưng thật lòng mà nói, so với những người phụ nữ cùng độ tuổi trong khu E này thì đỡ hơn nhiều, gương mặt thanh thoát, có thể thấy người này từng là mỹ nhân.
Cả người Kiều Yến run dữ dội, tui biết nhóc đang run, dù nhóc con đã cố gắng kiềm chế nhưng vẻ mặt lại vô cảm, lạnh lùng hơn mọi khi cho biết nhóc con đang run, run rẩy như thể cả thế giới sắp tan vỡ.
Tui nắm lấy tay nhóc, lo lắng nhìn.
Kiều Yến dùng sức nắm chặt lấy tay tui, sau đó kéo tui đi.
“Úi, người anh em gấp cái gì, nhìn kỹ rồi đi. Ôi chao, mấy vị khác cũng đừng vội, mọi người xem, tuy bà ấy hơi lớn tuổi nhưng kỹ thuật hạng nhất…”
Không đợi gã nói xong, phía sau bỗng có tiếng hét chói tai: 
“Đại Kiều?!”
“…”
Kiều Yến run dữ dội hơn, tui không thích như vậy.
Nhóc con là của mình tui, không ai được phép làm cho cảm xúc của nó dao động lớn đến vậy.
Tui buông tay nhóc định quay lại nhưng bả vai lại bị Kiều Yến nắm chặt.
“Đại Kiều? Là con à? Kiều Yến?” Người đàn bà hét chói tai rồi vọt lên giữ lấy Kiều Yến, bàn tay dơ dáy bẩn thỉu định sờ lên mặt Kiều Yến.
“Bà nhận sai người rồi.” Kiều Yến đánh “bốp” vào tay người đàn bà kia, lui về sau một bước, không muốn chạm vào bà ta.
“Rắm chó! Bà đây có thể nhận sai con trai của mình sao? Bảy năm rồi! Con và tiểu Kiều giống y như đúc, sao mẹ có thể nhầm được.” Người đàn bà kia vươn tay định bắt lấy Kiều Yến.
“Đừng tới đây, cút đi.” Kiều Yến dường như đang cố gắng áp chế thứ gì đó.
“Đại Kiều, nhanh nói cho mẹ biết, bảy năm qua con sống thế nào? Sao lại trở thành quân nhân rồi? Con tôi có tiền đồ rồi!”
“Bà đừng có tới đây! Tôi không phải Đại Kiều! Tôi không quen bà!” Kiều Yến đã không thể nhịn nổi nữa, nó giận dữ gào lên.
Tiếng gào này dọa tui sợ ngây người.
Bảy năm nay, tui chưa bao giờ thấy Kiều Yến giận.
Tui lập tức nổi sát tâm với người đàn bà này.
“Được được được, mẹ không gọi con là Đại Kiều nữa. Kiều Yến à, nhiều năm qua rồi mà con còn hận mẹ sao? Mẹ cũng đâu còn cách nào khác, mẹ chỉ là một người phụ nữ yếu đuối…”
Lần thứ n Kiều Yến đẩy người đàn bà đang muốn nhào về phía mình ra.
Tui nhìn quanh, những người bán hàng đang vây lại xem náo nhiệt, xì xầm bàn tán.
“Cái gì? Cái con mụ lẳng lơ này mà có con trai trong quân đội á?”
“Thì người ta đang nhận mặt đấy thôi!”
“Xem ra về sau con mụ lẳng lơ này được sống dễ chịu rồi.”
“Nói sai rồi! Các người xem, con trai bà ta không muốn nhận bà ta kia kìa!”
“Cũng đúng, mẹ tao mà vậy tao cũng không muốn nhận, khà khà, hôm trước tao vừa ngủ với bả.”
“Ông ngủ với bả thì hay à? Con mụ này một ngày có thể tiếp tới 40 khách, cả căn cứ đều ngủ với bả hết rồi, ha ha ha!”
Khương Kiến bị chuyện xảy ra khiến cho luống cuống tay chân, lúc này anh ta mới tỉnh táo lại, bắt đầu lớn tiếng bắt mọi người tản ra. Lã Bang Hào cũng gia nhập đội ngũ giữ gìn trị an.
Kiều Yến lại đẩy người đàn bà kia ra, gằn từng chữ: “Bà, nhận, sai, người, rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK