Trong và ngoài phòng đều treo đầy bài vị cũ rách, trong sân đặt đầy quan tài gỗ, tản ra từng trận mùi hôi thối của tử thi.
Quý Loan nắm thật chặt vạt áo Yến Phù Sinh, sắc mặt khó coi đi theo phía sau cùng của đội ngũ, không dám nhìn nhiều xung quanh, lắp bắp nói: "Này... cái chỗ này rất tà môn, nếu không ta... chúng ta dừng lại đi, tìm xem có chùa miếu hoang không đi!"
Lận Ảnh nhịn không được, cười nhạo: "Ngươi sợ hãi."
Liễu Phương Hoa đã một mình đi thị sát một vòng, từ trong hành lang đi ra, thần sắc lạnh nhạt như thường: "Không có dị trạng, tất cả vào đi."
Yến Phù Sinh "phốc" cười một tiếng, nói với Quý Loan: "A Loan, lá gan ngươi thật nhỏ, còn không bằng Liễu cô nương."
"Ai nói tiểu gia ta nhát gan!". Nổi giận đùng đùng bỏ lại một câu, dưới chân Quý Loan như có gió, "vèo" một cái vọt vào trong.
Yến Phù Sinh liếc mắt Lận Ảnh âm thầm hướng hắn giơ ngón tay cái, khoé môi khẽ nhếch cũng nhấc chân đuổi kịp.
Tống Nhuyễn Vi đốt ngọn nến trong phòng lên, xung quanh lập tức sáng sủa hơn nhiều. Nàng chỉ chỉ đống cỏ khô bên cạnh, giao phó: "Đều tự mình tìm chỗ ngủ a, ta không chiêu đãi."
Lận Ảnh nhìn quanh một vòng không thấy có chỗ nào sạch sẽ, không khỏi hỏi: "Các ngươi lúc trước đều ngủ ở đâu?"
Tống Tuyết Vi cười nhẹ một tiếng, chỉ chỉ hai cái quan tài được lau dọn sạch sẽ.
Sắc mặt Lận Ảnh cứng đờ.
Bộ Tiện Âm đi đến trước bàn, thú vị nói: "Bên trong này lại không cúng Phật, bố trí loại bàn này làm chi?"
Tống Nhuyễn Vi lơ đễnh nói: "Nghe nói gian nghĩa trang này nguyên bản là Phật đường, về sau vì trên trấn có quá nhiều người chết, cho nên liền mạc danh kì diệu mang thi thể đến đây."
Bộ Tiện Âm kinh ngạc: "Phật đường biến thành nghĩa trang? Cái này thật mới lạ."
"Này mà mới lạ?", Tống Tuyết Vi nhìn hắn một cái thật sâu, khoé miệng lộ ra đường cong quỷ dị, "Các ngươi biết vì sao vùng phụ cận Tùng Khê trấn không có bãi tha ma mà chỉ có nghĩa trang này không? Ta nghe dân chúng trong trấn nói, nghĩa trang này rất kì quái, ban đêm thường xuyên có tiếng vang kì quái, thậm chí là sẽ... nuốt thi thể a..."
"Đừng nói!", Quý Loan bị hù doạ hét một tiếng chói tai, trực tiếp chui vào lòng Bộ Tiện Âm.
Yến Phù Sinh cũng bị dọa sợ hết hồn, chỉ có thể tức giận vỗ vỗ sống lưng an ủi hắn.
Liễu Phương Hoa nhìn xung quanh tràn đầy hoang vu nhíu nhíu mày, nói: "Thời điểm này nói chuyện ma quỷ không bằng quét dọn xung quanh cho sạch sẽ, dù sao còn phải qua đêm ở đây."
Bộ Tiện Âm nghe vậy gật đầu, nói: "Thừa dịp trời còn chưa tối hẳn, đúng là phải quét dọn xung quanh một chút. Lận Ảnh, ngươi tới."
Bị hắn chỉ mặt gọi tên, Lận Ảnh có chút không vui nhưng không thể không đặt trường kiếm sang một bên, bắt tay vào dọn dẹp, không lâu sau Yến Vu cũng xắn tay áo tham gia giúp đỡ.
Tống Bảo đứng bên cạnh nhìn thấy thú vị cũng lại đây tham gia náo nhiệt, liền bị Tống Nhuyễn Vi xách đi.
Bình thường thấy Lận Ảnh một bộ dáng coi trời bằng vung, không nghĩ tới sẽ nghe lời Bộ Tiện Âm? Tô Thanh có chút sợ hãi than, đang chuẩn bị đến hỗ trợ lại bị Cố Uyên ngăn lại. Hắn chỉ bộ trà cụ mang từ trên xe xuống, phân phó: "Đi pha trà."
Tô Thanh: "..."
Ở nơi hoang vu dã ngoại này còn có tâm tư uống trà chỉ sợ cũng chỉ có mình hắn. Bất quá, xem trong phòng này bụi đất tứ tung, hiển nhiên là đứng ở nơi yên tĩnh hẻo lánh thì tốt hơn.
Tô Thanh đang đi tìm chỗ nhóm lửa nấu nước pha trà thì gặp Tống Nhuyễn Vi kéo Tống Bảo đi tới.
Đặt mông ngồi xuống, Tống Tuyết Vi duỗi tay vỗ Tống Bảo một đầu đầy bụi bặm, nhìn nàng hỏi: "Thành thật nói cho ta biết, các ngươi liên quan thế nào với huyết cổ độc? Ta tìm cách điều chế độc này đã lâu rồi, mặc dù không biết nó đến cùng là rơi vào tay ai nhưng khó phát hiện người kia tuyệt đối không phải một nhân vật đơn giản."
Tô Thanh lật qua lật lại que củi, bất đắc dĩ nói: "Ngươi hỏi ta cũng vô dụng, ta chỉ biết những người kia muốn đối phó lão gia."
"Chậc chậc chậc, lão gia lão gia, thật thân mật. Ta xem ngươi là điên khùng đi! Người nào ngay cả huyết cổ độc cũng dám dùng, ngươi vì chút tiền chẳng lẽ ngay cả mạng cũng không cần? Ta nói...", Tống Nhuyễn Vi đang quở trách đột nhiên dừng lại một chút, nâng mắt nhìn thẳng vào nàng, chần chừ hỏi: "Ta nói, ngươi sẽ không giả mà thành thật đi?"
Tô Thanh mờ mịt nhìn nàng, phảng phất nghe không hiểu nàng đang nói gì.
Yên tĩnh rất lâu, đột nhiên nàng khoát tay áo, cười vài tiếng, nói: "Giả mà thành thật? Làm sao có thể!"
Sau đó không nói một lời, đứng dậy cầm ấm nước ngâm một bình trà, rót ra một ly đưa đi cho Cố Uyên.
"...", Tống Nhuyễn Vi xoa xoa sợi tóc mềm mại lộn xộn của Tống Bảo, sít sao mím môi phun ra mấy chữ: "Thực xong rồi."
Tô Thanh đưa trà cho Cố Uyên, đầu óc vẫn như cũ, trống trơn.
Cố Uyên nhẹ nhàng hớp một ngụm, lưu ý đến thần sắc của nàng, hỏi: "Nghĩ cái gì?"
Tô Thanh có chút ngây ngốc ngẩng đầu nhìn lại.
Đôi mắt kia hẹp dài, thâm thúy đến cực điểm lại ở trên một khuôn mặt tuyệt hảo như vậy, càng như càng có chút si mê. Lời nói của Tống Nhuyễn Vi tựa hồ còn lờ mờ bên tai, vô thức nhìn môi hắn, nhất thời hoảng thần, chẳng biết tại sao có cảm giác quen thuộc, kiểu như hương vị rất tốt, nhưng là vì cái gì, cảm thấy như đã nếm qua...
Dư quang, hậu tri hậu giác phát hiện, ấn đường người kia khẽ nhăn lại.
Tô Thanh đột nhiên hồi phục lại tinh thần, ngưng mi nín thở nói: "Bẩm lão gia, ta không có nghĩ cái gì!"
Đã sớm thu hết thần sắc của nàng vào mắt, Cố Uyên cong khóe môi ý tứ sâu xa: "A."
Đột nhiên một trận tiếng vang kịch liệt, khói dày đặc cuồn cuộn, cái bàn đằng sau tường chốc lát đã rơi vỡ đầy đất.
Âm thanh khiển trách trầm thấp của Lận Ảnh vang lên: "Các ngươi lại ở đó nháo cái gì! Quý Loan, ngươi làm sao đem Yến Vu đẩy ngã ra ngoài như vậy!"
Quý Loan có chút lúng túng, nói: "Ai bảo hắn làm ta sợ, ta cũng là nhất thời không khống chế được..."
"A Loan, vừa rồi chỉ là lúc Yến Vu đến gần ngươi không có lên tiếng mà thôi.", vẻ mặt Yến Phù Sinh kiểu "ta cũng không giúp được ngươi", vội vã chạy tới xem xét "Yến Vu, ngươi có sao không?"
"Ta... ta không sao." Thanh âm Yến Vu sâu trong lỗ thủng truyền đến, mọi người thoáng nhẹ nhõm một chút, lại nghe hắn do dự nói: "Nhưng mà bên trong này hình như... có đường ngầm".
Trong nghĩa trang sao lại có đường ngầm? Trong lòng mọi người giật mình.
Tống Nhuyễn Vi nghe vậy đã từ trên mặt đất nhảy dựng lên, hưng phấn nói: "Sẽ không phải là có liên quan đến truyền thuyết nuốt thi thể trong nghĩa trang đi?"
Dứt lời, bên trong sân, tất cả mọi người đều thấy sống lưng chợt lạnh.
"Ta vào xem một chút". Liễu Phương Hoa không nhiều lời, khom người chui vào.
Ngay sau đó, Tống Tuyết Vi kéo bàn tay nhỏ bé của Tống Bảo, cũng hứng thú tràn trề chui vào theo.
Bộ Tiện Âm bất đắc dĩ thở dài, nói: "Đi thôi".
Đoàn người nối đuôi nhau đi vào, Tô Thanh ở tuốt phía sau đi theo Cố Uyên, sít sao nắm lấy vạt áo hắn, nhắm mắt theo sau.
Thật đáng sợ, nàng không muốn đi a!
Ánh lửa đơn bạc chiếu sáng xung quanh, cực độ căng thẳng, Tô Thanh nhất thời không chú ý thềm đá phía trước, hụt chân cả người ngã về phía trước.
Cố Uyên nghe được động tĩnh, nhanh tay lẹ mắt đỡ được nàng, hai tròng mắt nhìn nhau, môi hai người cách nhau không quá nửa tấc. Tư thế này quá mức ái muội, thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở trầm trọng của Cố Uyên.
Thần sắc trong mắt Tô Thanh hoảng loạn rung động. Tim bỗng nhiên đập nhanh, nàng khiến mình bình tĩnh lại, trên mặt ra vẻ sợ hãi, dịu dàng nói: "Lão gia, ta rất sợ."
Nói xong, thuận thế chui vào lòng Cố Uyên.
Tiếng lồng ngực phập phồng rơi vào tai, rất trầm, rất nặng, thật giống như dồn dập bất thường.
Tô Thanh vốn cho rằng Cố Uyên sẽ tức giận đẩy nàng ra, sau đó quát tháo nàng không cần theo vào, nhưng hắn lại thật lâu không hề cử động, lập tức có chút ngây ngốc.
...Này, kịch bản hình như không đúng?
Đột nhiên, xa xa truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Quý Loan, đôi mắt Cố Uyên trầm xuống, ôm ngang Tô Thanh lên bước đi nhanh như gió.
Tiếng tim đập của hai người lẫn cùng nhau, cơ hồ không phân biệt rõ ai là ai.
Tô Thanh thật lâu không hoàn hồn, da thịt xuyên qua quần áo dán sát nhau, trước mặt là hơi thở quen thuộc dễ ngửi của nam tử, ấm áp tựa hồ thấm vào nhiệt độ cơ thể. Thoáng chốc làm cho nàng quên một khắc trước vẫn còn sợ hãi, không hiểu sao có cảm giác an tâm.
Lúc hai người lấy loại tư thế vạn phần cổ quái này tiến vào phòng tối, trong mắt tất cả mọi người chợt lóe lên tia kinh ngạc, sau đó ăn ý làm như không thấy dời ánh mắt, chỉ để lại Liễu Phương Hoa thần sắc ảm đạm.
Tình cảnh trong phòng quá mức quỷ dị, mọi người ngoại trừ trầm mặc không biết nên nói cái gì.
Cố Uyên đặt Tô Thanh xuống, nhìn xung quanh một vòng, sắc mặt hơi trầm xuống: "Xem ra, nghĩa trang này sẽ "ăn" thi thể".
Tô Thanh có cảm giác muốn nôn.
Trên kệ xung quanh phòng tối đặt đầy những cái hũ lớn nhỏ.
Có vài hũ mở nắp, lộ ra bên trong ngâm thi khối (các bộ phận của thi thể), các loại bộ phận cũ mới không đồng nhất.
Vài cái hũ hiển nhiên đã để lâu, thi khối bên trong cũng mơ hồ rữa bớt, có vài hũ là mới đặt, tựa hồ mới ngâm không bao lâu.
Nhưng mà không giống như ngoài nghĩa trang, trong phòng tối không có chút hương vị thi thể thối rửa nào, ngược lại có nhàn nhạt hương thơm giống như mùi son phấn trong khuê phòng, làm cho không khí xung quanh càng có vẻ quỷ dị.
Trên bức tường đối diện có khắc một đồ đằng (biểu tượng được khắc, vẽ, xăm) hình chim được điêu khắc tinh tế, giống phượng nhưng không phải phượng, mỏ chim bén nhọn ngậm một viên đá óng ánh trong suốt, hai mắt lại trống rỗng không có tròng, nhìn phá lệ quỷ dị.
"Là Bách Điểu Môn". Thanh âm Liễu Phương Hoa bình tĩnh không chút phập phồng, tựa hồ nhớ lại hồi ức gì không tốt, dưới ánh lửa sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
"Xem ra là bên trong này, không sai". Ánh mắt Cố Uyên rơi vào mấy cái hũ, đôi mắt càng thâm thúy, "Nhưng bọn họ muốn những thi thể này làm gì?"
"Ta cũng rất tò mò điểm này. Số lượng thi thể trong phòng này không ít, nhất định là có tác dụng thú vị gì đó". Hai mắt Tống Tuyết Vi sáng lên, hưng phấn chạy đến cầm một cái hũ ngâm một cánh tay lên nghiên cứu, hỏi: "A Bảo, ngươi tới xem một chút, cái thi khối này làm sao có thể bảo tồn không rữa nát?"
Tống Bảo đi đến dùng chóp mũi hít hà, lớn tiếng đáp: "A Tổ, mấy thi khối này đều được dùng chất lỏng có dược thảo để ngâm, có thể đảm bảo ít nhất 10 năm không bị phân hủy!"
Tống Nhuyễn Vi hài lòng đem cái tay ném lại vào hũ, vuốt vuốt đầu hắn: "A Bảo giỏi quá!"
Thấy bọn họ hành động như vậy, sắc mặt mọi người càng thêm khó coi.
Cuối cùng Quý Loan nhịn không được "ọe" một tiếng ói trong một góc xa, trong lòng âm thầm thề về sau tuyệt đối sẽ không trêu chọc hai tỷ đệ này!