• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe được lời này, ý niệm đầu tiên trong đầu Tô Thanh là cảm thấy hoang đường, nhưng nghĩ kĩ lại có một cảm giác quái dị không rõ. Nàng không quan tâm phản ứng của Tuân Nguyệt Lâu, kéo tiểu nhị ra ngoài: "Còn biết tin tức gì đợi tí nữa nói rõ ràng với lão gia chúng ta, sẽ không thiếu thưởng cho ngươi."

Tiểu nhị bị nàng đột nhiên xuất hiện hù dọa, chậu nước trong tay vãi ra không ít nước. Nghe tới có tiền thưởng, động tác giãy dụa của hắn ngừng ở đó, tùy ý để nàng kéo đi, vẻ mặt cười xòa nói: "Cô nương cứ yên tâm, ta nhất định hễ biết thì sẽ nói hễ nói thì sẽ nói hết!"

Đến trước cửa phòng Cố Uyên, bởi vì quá vội vàng, Tô Thanh nhất thời quên gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Người trong phòng nghe tiếng quay qua nhìn, hai người bốn mắt nhìn nhau, tư thế vừa cởi áo liền ngừng ngay chỗ đó.

Một đầu tóc đen chưa buộc lên, rơi tán loạn sau lưng, ánh trăng như nước rơi vào trên người hắn giảm đi sự lạnh lùng ngày thường, thêm một chút mị hoặc khiến người ta khó dời mắt. Phảng phất như vừa từ trong bức họa đi ra, bỗng nhiên quay đầu, đôi mắt thâm thúy sắc bén đủ để đem bất luận kẻ nào hút vào.

Ánh mắt Tô Thanh chậm rãi dời qua xương quai xanh, cuối cùng dừng ở da thịt lộ ra trước ngực, yên lặng nuốt ngụm nước miếng.

Lực trên tay buông lỏng, tiểu nhị kinh ngạc đang muốn vặn vẹo chuyển người qua, thấy dạng này liền ngã ngồi dưới đất, chậu nước trong tay "ầm" một tiếng rơi xuống gây ra tiếng vang lớn, vang vọng thật lâu trong không gian yên tĩnh.

"Chuyện gì." Thần sắc trong mắt Cố Uyên đã thu hồi, phảng phất như chưa có chuyện gì xảy ra kéo quần áo lên lại, không nhanh không chậm thắt lại dây lưng.

Tô Thanh nuốt nước miếng, đẩy tiểu nhị vào phòng, nói: "Lão gia, bên quận Đồ Châu hình như phát sinh một chút chuyện lạ, ta thấy hơi kì quái nên dẫn vị tiểu ca này tới để hắn nói rõ ràng hơn một chút."

Cố Uyên thản nhiên nói: "Là chuyện xác chết vùng dậy sao."

Tô Thanh sững sờ: "Lão gia đã biết?"

"Biết một chút." Cố Uyên ngồi xuống cạnh bàn nhìn về phía tiểu nhị bị đẩy tới, nói: "Nói tỉ mỉ nghe một chút."

Ánh mắt hắn nhàn nhạt nhìn qua làm tiểu nhị cảm thấy toàn thân chợt lạnh, lời nói ào ào tuôn ra như suối, thao thao bất tuyệt: "Thời điểm sớm nhất nghe được là nửa năm trước. Khi đó vùng phụ cận lũ lụt nghiêm trọng, tử thi khắp nơi, không lâu sau, thành tây có người mắc dịch bệnh dần dần lan sang những địa phương khác. Nên biết, khi đó vật tư rất khan hiếm, nhất thời không tìm ra biện pháp đối phó dịch bệnh, Lý đại nhân quyết định thật nhanh đem những người mắc bệnh vào Tịnh Phật am ở phía tây núi Bách Tuyền."

Dịch bệnh rất dễ lây lan, hành động này của vị Lý đại nhân kia tuy là vạn bất đắc dĩ nhưng cũng chặt đứt đường sống cuối cùng của những người đó.

Vốn là một tòa miếu thắp hương cúng phật nay biến thành tu la địa ngục khó tránh khỏi khiến người ta có chút thổn thức.

Tô Thanh khẽ nhăn mày, hỏi: "Khi đó, những người được đưa lên núi đều chết sao?"

Tiểu nhị nói: "Lạ là lạ ở chỗ này! Nên biết bệnh nhân ở trên núi căn bản không có người chăm sóc, đây không phải rõ ràng là chết chắc rồi sao? Ai ngờ qua chừng bảy ngày, khi triều đình phái người lên núi đưa lương thực lại phát hiện những người kia toàn bộ đều hết bệnh!"

"Không thể nào, bệnh đều khỏi hẳn sao?" Tô Thanh có chút không tin.

"Đúng vậy, thật là không có người nào chết!" Tiểu nhị ưỡn ngực bày ra bộ dáng ngay thẳng, tuyệt không nói dối, càng nói càng hưng phấn: "Những người kia sau khi được đón về thành thật sự không có một chút dáng vẻ bệnh hoạn nào, thậm chí còn khỏe mạnh hơn nhiều so với lúc trước khi mắc bệnh. Nhưng mà chỉ cần hỏi đến những chuyện xảy ra trong am thì không ai biết gì. Khi đó chuyện lạ này truyền đi khắp nơi, đều nói trong am ni cô có Phật tổ hiển linh."

Nhìn hắn thủy chung không có ý dừng lại, Tô Thanh nhịn không được ngắt lời hắn, nói: "Chuyện này và chuyện xác chết vùng dậy có liên quan gì?"

"Gấp cái gì, ta còn chưa nói đến trọng điểm đâu." Tiểu nhị liếc nàng một cái, nói: "Về sau, trong quận đều đưa những người mắc bệnh lên Tịnh Phật am, qua vài ngày dịch bệnh trong quận đều tiêu tán, ngoại trừ không nhớ rõ những chuyện trong am thì quả thực người người đều sinh long hoạt hổ. Tình hình này liên tục duy trì trong một thời gian dài, cho đến một ngày, đột nhiên bắt đầu chết người."

Tô Thanh nói: "Không phải là nói thuốc đến bệnh trừ sao, thế nào lại có người chết? Là chết vì dịch bệnh sao?"

"Cũng không phải vì dịch bệnh, nhưng người chết đều là người từ trong am trở về." Tiểu nhị nhìn nàng một cái thật sâu, giọng điệu đột nhiên trở nên quỷ dị: "Người chết đầu tiên là Mao đồ tể của cửa hàng thịt heo, nghe nói tối hôm đó ở trên giường vẫn rất tốt, sáng hôm sau lúc vợ hắn tỉnh lại không thấy hắn liền tức giận. Hơn nữa, bộ dạng hắn chết rất thảm, toàn thân đầy giòi bọ, lúc khám nghiệm tử thi nghe nói lục phủ ngũ tạng cũng đã nát hết, bộ dáng như vậy sao có thể mới chết một ngày, quả thực giống như chết cả tháng rồi."

Giọng hắn rất lạnh lẽo, Tô Thanh vô thức tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đó, nhịn không được muốn nôn mửa: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó?", tiểu nhị giật giật khóe miệng, tựa như nhớ tới một hồi ức không tốt, sắc mặt cũng tái đi, "Sau đó chính là chuyện của một tháng trước. Giống như trúng tà, những người lúc trước trở về từ trong Tịnh Phật am lần lượt từng người từng người nối tiếp nhau chết hết, ngay cả trạng thái lúc chết cũng giống nhau như đúc. Mọi người ai cũng cảm thấy tà môn, liền dứt khoát hủy cái am trên núi kia đi, về sau cẩn thận nghĩ lại, theo kết quả khám nghiệm tử thi thời gian chết không phải vừa vặn trùng với thời gian đưa bọn họ lên núi sao? Nghĩ như vậy, những người kia lúc từ trên núi xuống đều đã là người chết. Này... không phải là xác chết vùng dậy thì là cái gì."

"Thật sự là... quá tà môn a!", Tô Thanh lúng túng nói, "Ngươi có tận mắt thấy qua những thi thể kia không?"

Tiểu nhị lắc đầu, nói: "Sao có thể thấy được, nghe người khác nói đã thấy sợ hãi, ai còn muốn đi xem."

Tô Thanh ngẩng đầu nhìn Cố Uyên, thấy sắc mặt hắn vẫn như cũ không có nhiều cảm xúc, nhịn không được hỏi: "Lão gia, mấy chuyện này ngươi đều biết rõ rồi sao?"

"Không biết rõ." Cố Uyên vân vê chén trà nhỏ trên bàn, suy nghĩ một chút, nói: "Bất quá, rất có ý tứ."

Hắn nhàn nhạt liếc tiểu nhị một cái, nói: "Ngươi ra ngoài trước. Tiền thưởng, ngày mai sẽ cho ngươi."

Tiểu nhị vừa nghe có tiền thưởng, nhớ lại lúc mấy người này đến rất xa xỉ, lập tức tươi cười rạng rỡ lui ra ngoài.

Cố Uyên ngước mắt nhìn Tô Thanh đang đóng cửa phòng, nói: "Tuân Nguyệt Lâu đến?"

"Phải." Tô Thanh không còn gì để nói, vốn tưởng rằng Cố Uyên có chuyện gì quan trọng muốn nói, không nghĩ tới là truy vấn chuyện này.

Cố Uyên nói: "Ngày mai chúng ta sẽ tiến vào quận Đồ Châu, để hắn cùng đi đi."

Tô Thanh vốn cũng đang do dự chuyện của Tuân Nguyệt Lâu, không ngờ Cố Uyên đã chủ động mở miệng, không khỏi có chút ngạc nhiên mừng rỡ. Còn chưa kịp trả lời lại thấy ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của Cố Uyên xẹt qua, ngữ điệu trầm thấp vang lên: "Ngươi thật cao hứng."

"Có Tuân Nguyệt Lâu trợ giúp, lão gia sẽ như hổ thêm cánh, đương nhiên phải cao hứng." Tô Thanh thuận miệng nịnh hót, trong lòng lại lẩm bẩm. Hành động gần đây của Cố Uyên quả thực hơi lạ, lạ đến mức khiến nàng không thể không suy đoán tới một số chuyện không tưởng tượng nổi.

Nàng âm thầm quan sát sắc mặt hắn, trong đầu lại hiện ra cảnh tượng một đêm kia ở nghĩa trang hoang vu dã ngoại, mặc dù không đến mức cô nam quả nữ nhưng cũng không tránh khỏi hơi đỏ mặt, tim đập dồn dập.

Trước kia đã tiếp xúc với nhiều nam nhân như vậy, đây không thể nghi ngờ là lần khác thường nhất, nàng không biết có phải là thích hay không nhưng không thể phủ nhận nàng đối với Cố Uyên có cảm giác khác thường, loại cảm giác này hết sức tế nhị, nhưng cũng vì quá khó nắm chắc làm nàng có chút sợ hãi.

Nếu như loại cảm giác này là thích, vậy còn Cố Uyên thì sao?

"Lão gia, nếu như ta và Liễu cô nương cùng lúc rơi xuống nước, ngươi sẽ cứu ai trước?", đang lúc đầu óc hỗn loạn, Tô Thanh trầm mặc một lát liền phun ra một câu như vậy.

Động tác uống trà của Cố Uyên khẽ dừng lại, ngẩng đầu nhìn nàng.

Cái vấn đề này rất ngu ngốc, hơn nữa còn rất ngây thơ.

Bị ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của hắn liếc qua, Tô Thanh mới phản ứng lại những gì mình vừa nói, trên mặt đỏ ửng, có chút lắp bắp: "Kia, cái kia... ý ta là nói, lũ lụt ở Đồ Châu đã được khống chế, nhưng không ai có thể đảm bảo sẽ không lần nữa... Không đúng, kì thật ta muốn nói là..."

"Cứu ngươi!", thanh âm trầm thấp từ tính êm tai.

Cố Uyên cụp mi xuống ngắt lời nàng đang thanh minh dong dài, khóe môi hiện ra một đường cong khó thấy.

Tô Thanh sửng sốt: "Tại sao lại... cứu ta?"

Cố Uyên nói: "Phương Hoa bơi lội rất tốt."

Tô Thanh: "..."

Nàng không phản bác được.

Cố Uyên cúi đầu mân miệng, đầu ngón tay gõ gõ mặt bàn, bỗng nhiên nói: "Chuyện xác chết vùng dậy kia có liên quan đến người ta muốn tìm. Đến lúc đó sẽ có chuyện ngoài ý muốn phát sinh. Chờ sau khi đến Đồ Châu, ngươi đi theo bên cạnh Tuân Nguyệt Lâu, tuyệt đối không rời nửa bước. Hiểu chưa?"

Bỗng nhiên dời đề tài làm Tô Thanh có chút choáng, cơ hồ không theo kịp suy nghĩ của hắn. Nhưng mà lúc nghe được câu cuối cùng, lại hiểu được hàm nghĩa trong đó, hoảng lên hỏi: "Vậy còn lão gia thì sao?"

"Ta đương nhiên có chuẩn bị. Đến lúc đó mặc kệ phát sinh chuyện gì, chỉ cần gặp nguy hiểm, liền bảo Tuân Nguyệt Lâu mang ngươi đi, càng xa càng tốt."

Ngón tay gõ mặt bàn của Cố Uyên ngày càng trầm trọng, Cố Uyên nhìn ra cửa sổ, tà áo trong màn đêm rũ xuống không hiểu sao có cảm giác hiu quạnh, vắng vẻ.

Loại cảm giác này vốn không nên xuất hiện trên người nam nhân này, thần sắc trong mắt Tô Thanh có chút chựng lại, mang một cái áo khoác đến khoác lên tấm lưng đơn bạc kia, thanh âm cơ hồ chỉ có mình nàng nghe được: "Ta nhất định sẽ không quấy nhiễu kế hoạch của lão gia."

Sống lưng Cố Uyên khẽ cứng đờ, yên tĩnh một lát, ánh trăng rơi vào lông mi hắn có chút mê ly. Đầu ngón tay khẽ chạm vào, vô thức muốn xoa tay nàng, lại ngừng giữa không trung, cuối cùng vẫn thu lại.

Đối với hắn mà nói, khống chế được chính mình mới có thể không làm tổn thương người bên cạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK