• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cho đến khi cái lồng sắt được đẩy ra chính giữa, mọi người mới lờ mờ phân biệt ra hình người từ trong đống huyết nhục mơ hồ đó, vì vậy sắc mặt mọi người vốn trắng bệch lại càng không có chút huyết sắc nào.

Người bị nhốt bên trong lồng, dựa theo thân hình có thể đoán ra là vài nữ nhân. Nhưng chẳng biết tại sao cốt cách có chút vặn vẹo quỷ dị, cúi ở đó không nhúc nhích, không hề có sinh cơ.

Có xiềng xích trói các nàng lại nhưng không rõ là chịu trọng lực thế nào, dù nhìn to lớn chắc chắn nhưng vẫn bày ra một loại hình dáng khác thường.

Lô Tùng Tuyết nặng nề nhíu mày, thấp giọng nói: "Các ngươi đều cẩn thận một chút, đề phòng có nổ. Ta ra ngoài an bài, ngăn ngừa hậu hoạn."

Cố Uyên ngầm đồng ý đề nghị của hắn, nói: "Tự mình cẩn thận."

Lô Tùng Tuyết gật đầu đáp ứng, lặng yên không một tiếng động lui ra ngoài.

Nhan Oanh Nhi thấy có người rời đi cũng không có ý kiến gì, ánh mắt nhìn về phía Liễu Phương Hoa, cười nói: "Liễu sư tỷ, đây đều là sư muội của ngươi, lúc này thần sắc ngươi sợ hãi như vậy thật là khiến người ta lạnh tâm nha."

Sắc mặt Liễu Phương Hoa cực kì khó coi, cắn chặt môi, nói: "Là các ngươi biến nàng thành bộ dạng này?"

Phảng phất như nghe được trò cười, Nhan Oanh Nhi từ trên bậc thang đi xuống, đến trước lồng sắt bắt lấy lan can.

Tiếng thiết trầm trọng chấn động, người trong lồng tựa như chịu kích thích, đột nhiên ngẩng đầu lên lộ ra đôi mắt trống rỗng vô hồn, một miệng máu dữ tợn suýt nữa cắn vào ngón tay nàng.

Nhan Oanh Nhi nhấc tay, ánh mắt thương cảm nhìn người đang gầm thét trong lồng, lại nhìn hướng Liễu Phương Hoa, đạm mạc nói: "A, Liễu sư tỷ mặc dù vẫn không hay biết gì nhưng cũng đừng tùy tiện vu oan người tốt. Đây là thất bại phẩm bất cứ lúc nào cũng có thể vứt bỏ như rơm rác, đều xuất từ tay sư phụ chúng ta, phụ thân người - Liễu Thừa Ân."

Liễu Phương Hoa cơ hồ bật thốt ra: "Ngươi đừng ngậm máu phun người!"

"Ta ngậm máu phun người sao?" Nhan Oanh Nhi giận quá hóa cười, ngước mắt nhìn Cố Uyên nói: "Nếu không tin, sao không hỏi vị Cố sư huynh này đi? Phải làm một người đang sống sờ sờ biến thành bộ dạng này, trừ sư phụ ra, hắn biết rõ nhất đi?"

Ánh mắt Liễu Phương Hoa nhìn Cố Uyên mang vài phần cầu khẩn, Cố Uyên khẽ liếc mắt nhìn về phía Nhan Oanh Nhi bình thản không dấu vết, ngữ điệu cũng không có chút phập phồng, nhàn nhạt nói: "Thì ra, mục đích của các ngươi là muốn khiến hắn thân bại danh liệt sao?"

Mặc dù hắn chưa đáp nhưng cũng đã lẳng lặng đưa ra đáp án.

Cho nên, vị phụ thân mà nàng vẫn luôn kiêu ngạo kia...

Sự thật đánh thẳng vào khiến đầu óc Liễu Phương Hoa trống rỗng, thân thể choáng váng, may có Ngọc Phi Giác đứng bên cạnh nhanh tay đỡ lấy mới không ngã ngồi dưới đất.

Thần sắc trong mắt Ngọc Phi Giác dị thường phức tạp, dư quang Nhan Oanh Nhi liếc qua tay hai người đang dìu nhau, khóe môi cong lên, đón ánh mắt của Cố Uyên, hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ như vậy không tốt sao?"

"Không, rất tốt." Ung dung trầm tĩnh nói một câu như vậy, Cố Uyên không bình tĩnh nhìn Liễu Phương Hoa như ngày thường mà chậm rãi đi lên phía trước.

Lận Ảnh lo lắng muốn ngăn cản, bị Bộ Tiện Âm kéo lại, yên lặng lắc đầu ngăn động tác của hắn.

Cố Uyên đến trước lồng sắt nhìn bóng dáng người không ra người thú không ra thú, lạnh nhạt cong khóe môi, nói: "Liễu Thừa Ân vì tư lợi bản thân, ám hại hàng ngàn hàng vạn tính mạng. Hiện tại các ngươi lại lấy ra làm vật thí nghiệm, vậy có khác gì hắn lúc trước đâu?"

Nhìn Nhan Oanh Nhi chợt lóe kinh ngạc, hắn từ từ gõ song sắt, ngữ điệu âm trầm mỉa mai: "Những nữ nhân này, nếu đã có thể sống đến hôm nay, không thể nào cho tới bây giờ mới bắt đầu cắn trả đi?"

Nhan Oanh Nhi vốn tưởng rằng người mà kiếp này Cố Uyên hận nhất là Liễu Thừa Ân, lại chưa từng nghĩ hắn ở trong tình cảnh này còn có tâm tư cân nhắc chút chuyện nhỏ này, trong lòng tán thành nhưng cũng nhiều hơn vài phần cảnh giác.

Nàng nhìn Cố Uyên một cái, cười nói: "Vì tìm ra giải dược để trị tận gốc, chút hi sinh này có là gì? Chẳng lẽ sư huynh không muốn trừ bỏ tâm ma trong cơ thể mình sao?"

Cố Uyên nhìn gương mặt tươi cười có chút vặn vẹo trước mắt, đáy mắt càng âm trầm như hồ nước sâu, ngữ điệu không rõ hỉ nộ: "Chỉ muốn có giải dược, cả quãng đời còn lại được an bình, hay là còn muốn theo con đường của người kia, tiếp tục đi tới đích?"

Lời nói lạnh nhạt vừa dứt, không khí xung quanh càng thêm cổ quái.

Nụ cười trên mặt Nhan Oanh Nhi cuối cùng cũng không duy trì được nữa, sắc mặt trầm xuống, ngữ điệu trong nháy mắt cũng trở nên âm hàn: "Ngươi làm sao biết được?"

"Những sợi dây nhỏ xâu chuỗi xương cốt thi thể", Cố Uyên nhàn nhạt nói, đến giờ phút này, lời nói vẫn như cũ bình thản đến cực điểm, "Các ngươi trăm phương ngàn kế muốn có được thánh phẩm của Cô Xạ Thành lần này, chỉ sợ cũng vì may thi thể mà thôi."

Nhan Oanh Nhi vẫn cười như cũ: "Nếu ngươi đã nhìn thấu triệt như thế, ta cũng không cần che giấu nữa. Cố sư huynh là người từng trải, cũng biết, mọi người đã đi được đến bước này cũng không dễ, chẳng lẽ nhiều năm cực khổ như vậy, thật sự nói cho qua thì có thể cho qua sao?"

Nàng thoáng dừng một chút, ngoái đầu nhìn về phía lồng sắt, ngữ điệu kéo dài: "Nên biết, nếu như năm đó chúng ta không sống được, hiện tại chỉ sợ cũng giống bộ dáng các nàng đi?"

Nghe vậy, thần sắc Cố Uyên khẽ nhoáng một cái.

Không khí xung quanh quỷ dị như thế, hai người bọn họ nói chuyện tựa như cách ly với thế giới xung quanh khiến người khác khó có thể chen vào được.

Tô Thanh mặc dù đang hôn mê nhưng nội dung này giờ bọn họ nói nàng đều nghe không sót chữ nào, trong lòng dâng lên một trận sóng to gió lớn, thật lâu cũng không thể bình tĩnh.

Ai có thể nghĩ tới? Cảnh tượng quỷ dị này lại đều xuất phát từ tay Liễu Thừa Ân đã chết vào mười năm trước. Ân oán năm đó bởi vì thảm án mà dính líu cho tới bây giờ, mà nàng vốn nên là một người khách qua đường không hề có khúc mắc gì, hết lần này tới lần khác lại hãm sâu vũng bùn như thế.

Nhan Oanh Nhi muốn dùng nàng để uy hiếp Cố Uyên uống loại thuốc kì quái kia, trước kia nàng không rõ ràng lắm nhưng sau khi được A Nhuyễn hun đúc, đạo lý thuốc không thể uống bậy nàng vẫn hiểu.

Nên biết vạn nhất Cố Uyên thực sự biến thành những người khiến người ta sợ hết hồn hết vía này, phải làm sao bây giờ? Tô Thanh nằm ở đó tưởng tượng nửa ngày, nàng thật sự khó có thể chấp nhận được a!

Trong lòng càng nghĩ càng sợ, cho dù toàn thân xụi lơ đến cả khí lực mở mắt cũng không có, Tô Thanh vẫn muốn cố gắng mạnh mẽ giãy giụa một chút, ít nhất có thể làm Cố Uyên nhận thấy rõ hiện trạng cũng tốt.

Nàng nín thở, âm thầm dùng sức, quả thực dồn toàn bộ sức mạnh lại, sau đó...

"Phốc...!"

Một tiếng động kì quái vang lên trong thạch thất trống trải, dư âm không dứt, mơ hồ còn có một loại hương vị sâu sắc khó nói nên lời.

Tô Thanh vốn nghẹn có chút đỏ mặt, giờ phút này hiển nhiên triệt để hồng thấu. Cũng may nàng đang trong trạng thái "hôn mê bất tỉnh" cho nên thân thể càng cứng lại không nhúc nhích.

Trầm mặc cổ quái một hồi lâu, Cố Uyên hơi cong môi: "Xem ra, có người đã đợi hết kiên nhẫn."

Lời vừa nói xong, cả người Tô Thanh đang nằm ngay đơ lập tức càng thêm không xong.

Rốt cuộc là từ nơi nào nhìn ra nàng không kịp đợi! Ý nàng chính là muốn đuổi hắn đi được không!

Cố Uyên cũng không hiểu nội tâm buồn khổ rối rắm của nàng, ngước mắt nhìn Nhan Oanh Nhi, nói: "Ta làm theo lời ngươi, giải độc cho nàng."

Hắn vừa dứt lời, xung quanh lập tức vang lên vài tiếng kinh hô "Không thể!", Liễu Phương Hoa kéo ống tay áo hắn, sắc mặt trắng nhợt nói: "Sư huynh, thỉnh nghĩ lại!"

Nàng kéo rất căng, thậm chí vì dùng sức quá mức mà ngón tay hơi trắng mơ hồ có chút run rẩy.

Trong mắt có sợ hãi, có e ngại, cũng có cầu khẩn...

Cố Uyên lần đầu tiên thấy vị sư muội tâm cao khí ngạo lộ ra tâm tình như vậy, hơi sững sờ, lấy tay vỗ vỗ vai nàng nói: "Loại thuốc này cũng không phải lần đầu tiên uống, không có gì phải lo lắng."

Dứt lời, hắn chậm rãi rũ mi xuống, đáy mắt không nhịn được có chút mê ly.

Đúng là không phải lần đầu tiên uống.

Quả thật đều không phải là hồi ức tốt đẹp gì...

Liễu Phương Hoa chưa từng hiểu hàm nghĩa trong lời nói của hắn, ngoài mê mang còn có đau lòng.

Hết sức hiển nhiên, cho đến nay phụ thân nàng không phải bộ dáng mà nàng vẫn luôn thấy, giống như khoảng cách trời đất sụp đổ, nàng lại chỉ có thể mờ mịt phát hiện kì thật người bên cạnh đã bị tổn thương rất sâu. Nhìn những thứ thậm chí không thể được gọi là người trong lồng sắt kia, cảm giác sợ hãi khiến nàng không dám tưởng tượng chuyện gì đã xảy ra.

Hai hàng nước mắt trong suốt rơi xuống, lời nói đến bên miệng chỉ có thể nghẹn ngào: "Sư huynh, thật xin lỗi..."

Nhưng mà rất nhiều chuyện, một câu xin lỗi cũng không đủ để kết thúc.

Tay Cố Uyên đặt trên vai nàng khẽ dùng chút lực liền nhàn nhạt thu về. Ngước mắt, ý tứ sâu xa nhìn lướt qua Bộ Tiện Âm cùng Lận Ảnh đang lo lắng cho mình, chậm rãi xoay người sang chỗ khác.

Nhan Oanh Nhi cười như không cười nhìn hắn, giọng điệu trêu chọc: "Thế nào, Cố sư huynh dặn dò xong chưa? Thật không ngờ bên ngoài tung tin vịt Nhiếp Chính Vương lãnh tình tuyệt tính lại là một người đa tình như thế, thật không nghĩ tới a..., chậc chậc..."

Cố Uyên âm trầm nhìn thoáng qua, lời nói liền ngừng.

Hắn chuyển mắt nhìn hướng bóng dáng đang nằm trong động, nói: "Ta cần xác nhận."

Nhan Oanh Nhi nghiêng người, chẳng nói đúng sai, nhường ra một lối đi.

Loại kịch độc này không ai khác có giải được, chỉ cần nam nhân này có tâm cứu người, nàng không lo lắng đối phương sẽ động tay động chân gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK