“…”
“Haiz, sao lại có người không thèm để ý tới người khác như vậy chứ? Ủa? Sao mắt đen lại đen như vậy?”
“… Không sao.”
“Haiz! Chẳng lẽ độc tố phát tác? Này, tên ngốc này, để tôi nhìn xem nào…”
“Đã bảo là không sao.”
“Đen như vậy sao có thể không sao chứ… Nhưng, sao lại giống như vết bầm thế nhỉ… Anh đụng phải cành cây à?”
“Không.”
“Phi, chỉ xem một chút thôi, cứ làm như báu lắm í, …hi, mặt đỏ rồi này!”
…
…
“Oa, thơm quá, hôm nay là thịt gà rừng nha! Nào, nếm thử đi.”
Cầm một cái đùi gà đặt vào trong tay Izumin.
“Cô… Cô không đút cho ta à?”
“Phụt! Khụ, khụ, anh, thực sự không thể tự ăn được à?”
“…”
“Haiz, haiz, được rồi, được rồi, tôi đút cho anh, không cần phải bày cái vẻ mặt đó…”
…
…
Trừng!
Ta trừng!
Ta lại trừng!
Ta trừng trừng trừng trừng trừng trừng trừng!
“Cô đang làm gì thế?”
“… Haiz, ” thở dài, “Nhóc à, … thật sự là tao không thể mang con mày đi cùng, tao biết mày hi vọng cho nó ra ngoài để trải nghiệm, có thể biến thành một con sói dũng mãnh trở về, nhưng mà tao không thể mang theo một con sói bên cạnh đâu!”
“Hú hú hú hú.”
“Không được, không phải nó cứ không gây phiền phức là được, mà là con người sẽ nhìn nó chằm chằm, tao không tiện làm việc.”
“Hú hú hú hú.”
“Đã bảo là không được, tao không thể nuôi một con sói bên cạnh… Này, mày định làm gì?!”
Vút! Một vật thể lao về phía Izumin,tiếng xe gió khiến hắn cảnh giác tránh sang bên cạnh, nhưng vẫn chưa kết thúc, vật thể kia lại vòng vo vọt trở lại!
…
Một bộ lông mềm mại, một cơ thể ấm áp…
“…Sói?”
Nhìn con sói con vùi đầu làm nũng trong lòng Izumin, trên đầu Tử Huyền bốc khói, mặc kệ Izumin đang luống cuống tay chân, bất đắc dĩ quay lại giải thích với con sói mẹ.
“Khụ, nhóc à, anh ta không đi cùng tao đâu, thật mà! Mày bảo bé con của mày quấn quýt lấy anh ta cũng vô ích thôi…”
“Hú hú…”
“Nhóc à, mày đừng như vậy nữa…”
“Hú hú hú…”
“Đừng có ép tao…”
“Hú hú hú…”
“Khụ, khụ… Này,hay là, anh giữ sói con lại được không?”
Izumin ngồi nghe một lúc cũng hiểu, con sói mẹ hi vọng sói con có thể đi cùng với cô gái dũng mãnh này, nhưng cô không muốn, sói mẹ liền đổi mục tiêu, sai sói con quấn quýt hắn…
“…” Nhưng vì sao cô ấy có thể nói chuyện với sói? Sau đó lại đẩy phiền phức sang hắn?!
“Đợi chút, ý là muốn con sói này đi theo ta à? Không được.”
Tử Huyền ngắm nghía vài lần, nâng tay xoa xoa cằm, “Ừ, đúng là không được, sói con đáng yêu, trong sáng, đi theo anh sẽ bị làm hư mất.”
“…”
“Ha, đùa một chút, không cần phải đen mặt như vậy… anh không muốn mang sói con đi cùng thì tự đi mà thương lượng với sói mẹ, tôi đi tìm nước uống.”
Tử Huyền nhanh chóng bỏ chạy, bỏ lại một người và hai con sói không biết nói gì…
…
…
Thăm dò, “Này, thật sự ta không thể mang sói con đi…”
“Gừ..” tiếng sói tru trầm thấp, uy hiếp trắng trợn.
“… Coi như ta chưa nói gì.”