Hai bên đại điện là các quan tư tế đóng giả chư thần, lúc hôn lễ bắt đầu sẽ đại diện các vị thần chúc phúc cho tân lang và tân nương.
Tất cả những thứ cần thiết để hoàn thành nghi lễ đã được chuẩn bị xong xuôi, chỉ đợi thuyền của Menfuisu và Carol đến là có thể cử hành hôn lễ.
Tử Huyền tao nhã đi phía trước, coi như dẫn đường cho Izumin, nhưng Izumin lại cứ bước từng bước dài sóng vai cùng cô. Nơi này chuẩn bị cho một đám cưới, dưới bầu không khí này mà cô lại sóng vai đi cùng một người đàn ông, cảm giác thật là 囧…
Trước thần điện cử hành hôn lễ, không ồn ào huyên náo như quảng trường, không khí yên tĩnh đến mức quỷ dị.
“Hoàng tử Izumin,” 囧 囧 vì muốn thoát khỏi bóng ma tâm lý của chính mình, Tử Huyền chủ động phá tan trầm mặc, “Công chúa Mitamun đã nhận hoàng tử, hiệp ước liên minh hai nước đã ký kết xong, sau khi hôn lễ kết thúc, hoàng tử sẽ đưa công chúa về nước chứ?”
“Nữ hoàng Asisu chán ghét ta lắm sao?”
“…”
Tử Huyền im lặng quay đầu lại, nhìn ánh mắt u buồn ai oán của Izumin, rồi lại lặng lẽ quay đầu.
Thật đáng khâm phục! Người này vì muốn ở lại Ai Cập mà không từ một thủ đoạn nào!
Thời tiết hôm nay thật tuyệt!
Kaputa nhìn thấy hai người đi đến, vội ra hành lễ, “Vi thần tham kiến nữ hoàng, hoàng tử!”
“Chuẩn bị xong cả chưa?” Tử Huyền thuận miệng hỏi.
“Khởi bẩm nữ hoàng, mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ chờ hoàng thượng và cô gái sông Nile đến thôi ạ.”
Vừa dứt lời, nghe thấy tiếng ồn ào tới gần, một người hầu chạy vào, “Khởi bẩm nữ hoàng, đại tư tế, thuyền của hoàng thượng tới rồi ạ.”
…
…
“Mọi người chú ý!” Một tiếng quát nhẹ, Algol ra lệnh.
Trong bóng bêm, chỉ còn thấy những đốm lửa hừng hực rực sáng trong mắt mỗi người. “Hoàng đế Ai Cập và cô gái sông Nile đã đến thần điện, đề cao tinh thần, chuẩn bị hành động!”
“Anh ơi!” Shan túm chặt vạt áo của Algol, cố gắng lần cuối, “Dừng tay lại đi!”
Algol hất tay cậu ra, “Đồ hèn nhát, tránh xa ta một chút, ngươi không được phép ra ngoài!”
Để lại Shan và một vài người hầu, Algol dẫn thuộc hạ lén lút ra ngoài, dù Shan không ngừng gọi hắn, hắn cũng không quay đầu lại
“Hoàng đế Menfuisu và cô gái sông Nile sắp cử hành hôn lễ,” Izumin cười nhìn Tử Huyền đứng bên cạnh, “Tử nay về sau, cô gái sông Nile chính thức là hoàng phi, chắc nữ hoàng cũng rất vui vì Ai Cập chứ.”
“Cô gái sông Nile trở thành hoàng phi là ước nguyện của toàn dân, là hoàng tỷ, đương nhiên ta cũng vui mừng.”
“Ồ? Vậy…” Izumin còn chưa nói xong, Menfuisu và Carol đã bước vào theo Kaputa trong tiếng hò reo của mọi người.
“Hoàng thượng, hoàng phi, xin nhận nước thánh, tiến vào thần điện.”
Đứng trước tượng thần trang nghiêm, Menfuisu và Carol cũng đọc lời thề nguyện, Tử Huyền đứng bên cạnh, dùng lễ nghi tư tế chúc phúc cho bọn họ.
Asisu, cho dù không muốn, không cam lòng ra sao, nhưng cô cũng hi vọng người em trai mà cô luôn yêu sâu sắc có thể hạnh phúc phải không.
Mà ta, cho dù không tin thần thánh, nhưng nguyện lòng thay cô chúc phúc, để toàn dân Ai Cập đều biết, nữ hoàng Asisu đã buông tay, nàng chấp nhận hôn sự này, nàng yêu tổ quốc Ai Cập của nàng…
“Thần Amun vĩ đại, xin người hãy chúc phúc cho hôn lễ của hoàng đế Ai Cập và Carol! Chúc phúc cho Ai Cập!”
Vừa dứt lời, một mũi tên sắc nhọn bắn ra, ngăn cản Menfuisu tiến lên giúp Carol tiến hành nghi thức.
Thích khách!
“Á!” Carol hét ầm lên, Menfuisu lập tức kéo cô ra phía sau, chỉ thấy trong thần điện ùa ra vô số bóng người, vây tới chém giết.
“Có thích khách! Mau bảo vệ hoàng thượng và hoàng phi!” Bên ngoài thần điện trông thấy tình huống bất ngờ, Minue và Unasu nhanh chóng dẫn lính chạy vào, mà một toán quân Assyria cũng từ trong chỗ tối chạy ra, tấn công bọn họ.
Trong thần điện lóe lên ánh đao kiếm, tiếng kêu la không ngừng vang lên. Quá hoảng hốt, dân chúng luống cuống tay chân chạy trốn, thần điện được sắp xếp để cử hành nghi lễ đã vô cùng rối loạn.
Nơi này đang tiến hành hôn lễ, đương nhiên Menfuisu sẽ không mang theo vũ khí, Izumin muốn vào thần điện Ai Cập, cũng đã sớm tháo trường kiếm. Mọi người đều tay không vũ khí, trong khi quân địch thì vũ khí đầy đủ.
“Cứu mạng! Cứu mạng! Đừng!” Kaputa hoảng hốt, chân mềm oặt ngã xuống đất, đám người hầu cũng vây quanh lão, run rẩy trốn sau lư hương.
Khốn kiếp! Sao lại có thể như vậy!
Tử Huyền nghĩ, căm tức chạy lên nghênh chiến, Izumin thấy Tử Huyền chạy đi, lập tức đi theo.
“Hoàng đế Ai Cập! Chịu chết đi!” Một tên lính Assyria đâm kiếm về phía Menfuisu.
Menfuisu dùng áo choàng ngăn được, quấn lấy thanh kiếm, dùng sức giật qua. Tên lính không giữ được vũ khí, trường kiếm bị ném ra ngoài.
“Dám cả gan ám sát ta.” Đá một cái, tên lính kia đã bị đá vật xuống đất.
Nổi giận lôi đình, Menfuisu dùng áo choàng giật bay vũ khí trong tay mấy tên lính vây quanh, “Các ngươi tưởng có thể dễ dàng giết được hoàng đế Ai Cập sao?”
“Menfuisu! Cẩn thận!” Carol đứng phía sau, lo lắng nhìn Menfuisu đánh nhau.
“Ha ha ha, cô gái sông Nile, cẩn thận cũng vô ích thôi!”
Carol nhìn người đàn ông đột ngột xuất hiện, sợ hãi kêu thành tiếng. “Algol!”
Cái gì? Algol?!
Dùng chân đá bay vũ khí của một tên lính, xoay người đảo qua, Tử Huyền đánh ngã một gã khác, niệm lực trong tay chuyển động, đập vỡ tan thanh kiếm nhọn đang sắp đâm vào cô, đẩy ngã một tên lính. Từng miếng đồng sắc nhọn từ thanh kiếm vỡ vụn bị Tử Huyền khống chế thành hình vòng cung tản ra xung quanh, đâm trúng không ít binh lính Assyria.
Tạm thời đẩy lui thế lực, Tử Huyền quay đầu nhìn về phía Menfuisu.
Người đang đánh nhau với Menfuisu… Tóc xoăn, cụt tay, đúng là Algol rồi!
Không ngờ hắn cũng dám tự mình đến Ai Cập phá hoại hôn lễ! Có khí phách! ( này =.=!!!)
Đúng lúc Tử Huyền đang thất thần, một mũi tên từ chỗ tối bắn ra, bắn lén sau lưng, mà dường như Tử Huyền không phản ứng kịp, mũi tên sắp đâm thẳng vào lưng cô!”
“Nữ hoàng Asisu!” Đúng lúc ấy Izumin quay ra nhìn Tử Huyền, thấy mũi tên kêu to một tiếng, cầm binh khí vừa cướp được ném qua, tiếng binh khí va chạm nhau, Tử Huyền quay lại đã nhìn thấy hung khí rơi xuống đất!
Đánh lén ta? !
Tử Huyền nhảy lên, chỉ vài bước đã đi ra sau cây cột, tóm lấy gã cung thủ ẩn trốn phía sau ném ra ngoài, đạp gã, “Dám đánh lén ta à?!”
“Nữ hoàng Asisu, cô không sao chứ?” Izumin vừa phản công, vừa tiến lại gần.
Ừm ~ Izumin này cũng không tệ, trong thời khắc nguy cấp cũng có thể nghĩ ra cách cứu ta.
“Ha ha, không sao, hoàng tử.” Tử Huyền cười, Người nào đối xử tốt với ta, ta cũng sẽ đối tốt với người đó, người nào dám làm tổn thương ta, ta sẽ khiến hắn phải xuống địa ngục.
Mà hành động theo bản năng vừa rồi của Izumin rõ ràng là đã lấy được lòng Tử Huyền.
Tử Huyền đạp thêm mấy cái vào người tên lính Assyria nằm dưới đất, rồi nhảy tới bên người Izumin, vung tay lên, dùng niệm ngưng tụ bọt nước sắc bén như dao, xẹt qua cứa vào cổ đám lính, máu rơi tung tóe khắp nơi.
“Cảm ơn, Izumin.”
Menfuisu vẫn còn đang tiếp tục đánh nhau, mặc dù Algol bị chặt đứt một tay, nhưng với quyết tâm giết choc khiến hắn tấn công rất hung mãnh, ngang ngửa chiến đấu với Menfuisu.
“Menfuisu! Ngươi dám chặt đứt một cánh tay của ta, hôm nay nhất định phải dùng mạng của ngươi đền lại!”
“Đừng nằm mơ! Đây là Ai Cập! Algol, ta sẽ không để ngươi có thể sống sót trở về!”
Hôn lễ chờ đợi đã lâu lại bị gián đoạn một lần nữa, Menfuisu lửa giận ngập trời, huống hồ Algol chính là kẻ đã từng giam giữ hắn, khiến hắn chịu nhục!
“Không thể tha thứ!” Đao kiếm đâm tới, Menfuisu giận dữ tăng sức lực khiến Algol không đỡ nổi.
“Anh!” Thấy Algol yếu thế, Shan không nhịn được nữa, nhảy ra khỏi chỗ nấp xông vào chiến trường, “Thả anh ta ra!”
Gì? Tử Huyền ngẩn người, cậu nhóc nhị hoàng tử kia cũng chạy tới?
Izumin trông thấy nhị hoàng tử có gan chiến đấu với mình, cảm thấy cậu ta thật khác với lần đầu tiên gặp mặt.
Cậu nhóc này… Trong trận chiến với Assyria, đã khiến nữ hoàng Asisu cam nguyện xuất hiện cứu cậu ta…
Quay đầu nhìn Tử Huyền, cũng thấy cô đang nhìn chằm chằm Shan.
Tuy chưa thể khẳng định chắc chắn cô chính là cô gái ở trong rừng, nhưng nhiều ngày ở trong hoàng cung Ai Cập, đã khiến tình cảm Izumin dành cho nữ hoàng Ai Cập này không ngừng tăng lên…
Chẳng lẽ, Asisu thích tên nhóc này…
Nên mới không cho người ta giết cậu ta… (này =.=!!!)
“Shan!” Bị vây vào thế yếu, Algol hét lớn, “Không được lại đây! Cút về cho ta!”
Nhưng Shan hoàn toàn không để ý mệnh lệnh của Algol, cầm một thanh kiếm, liều mạng chém giết chạy tới bên người Algol. “Thả anh ấy ra! Hoàng đế Menfuisu!”
Thấy tình cảnh của Algol, trong lòng Shan nóng như lửa đốt, hoàng đế Menfuisu, cho dù anh trai ta đã làm chuyện có lỗi với ngài, ta vẫn không thể để ngài làm hại anh trai ta!
“Khốn kiếp!” Nhìn thấy Shan liều lĩnh chạy tới, Algol **** một tiếng, đột nhiên nhấc chân đánh lén phía dưới của Menfuisu. Menfuisu theo bản năng lùi lại, khiến Algol có cơ hội trốn thoát, hắn lập tức tiến tới giúp đỡ Shan.
“Cút cho ta!” Algol dùng tốc độ nhanh nhất tới gần Shan, giúp cậu chống đỡ mấy binh lính Ai Cập.
Nhìn một đầu khác có Tử Huyền đang kề vai chiến đấu với Izumin, lại nhìn Menfuisu che chở cho Carol không rời bước, Algol cười lạnh một tiếng, “Shan, hôm nay có lẽ ta sẽ chết ở đây!”
Nghe thấy Algol nói vậy, sắc mặt Shan tái mét, “Anh! Không đâu! Anh sẽ không chết!”
“Đồ ngốc!” Algol vươn tay cản mấy binh lính. “Đã dặn em đừng tới đây tìm chết! Dù sao hoàng đế Ai Cập cũng không có thù hận gì với em, có lẽ sẽ bỏ qua cho em, đến lúc đó em trở về Assyria đi, không cần phải báo thù cho ta.”
“Anh…” Shan ngừng tay, cúi đầu đứng trước mặt Algol, hoàn toàn không để ý tới khung cảnh chém giết xung quanh.
“Em định làm gì?”
“Anh à, nếu anh chết, em cũng không muốn sống nữa, anh không hiểu sao?” Câu cuối cùng, dường như cậu hét ầm lên, thanh âm vang vọng toàn bộ thần điện.
“… Shan?!”
“Anh à, em.. Em, em luôn muốn ở bên anh! Dù sống chết thế nào, em cũng chỉ muốn ở bên anh!”
“Shan, em…” Algol ngớ người, một vài binh lính Assyria đã chạy lại đây, tạo thành vòng tròn bảo vệ hai người bọn họ.
Shan ngẩng đầu, nhìn Algol đang ngẩn người, “Tử nhỏ, em luôn đi theo phía sau anh, em yếu đuối, em vô dụng, anh vẫn cho em sống trong hoàng cung của anh. Em nhìn thấy anh giết anh cả, nhìn thấy anh lên ngôi hoàng đế Assyria, thậm chí còn nhìn hậu cung vô số mĩ nhân của anh…
Lúc đó anh cả muốn giết em, em không ngờ rằng, anh lại tới giết anh ấy trước. Tuy anh suốt ngày chỉ trích em, không muốn quan tâm em, nhưng…”
Hốc mắt Shan dâng lên một tầng nước, “Nhưng, hết lần này đến lần khác anh đều bao dung em, chưa từng ra vẻ thương hại em, ngay cả người hầu của em cũng do anh sắp xếp thỏa đáng…
Anh, cám ơn anh, cho dù anh không nói ra, em cũng biết anh luôn bảo vệ em… Hôm nay nếu anh thật sự phải chết, em cũng sẽ theo anh xuống địa ngục!”
Những lời này, khiến toàn bộ thần điện đều tĩnh lặng, ngay cả binh lính Assyria cũng không ngờ đại vương ngày thường toàn dùng lời ác ý châm chọc hoàng tử lại ẩn dấu nhiều tâm tư như vậy, càng không ngờ rằng hóa ra đại vương lại ngầm chăm sóc cậu như thế…
Lúc này, đột nhiên một gã lính Assyria từ bên ngoài chạy vào, đứng trên đài cao hét lên: “Dừng lại cho ta.”
Mọi người nghe tiếng nhìn lại, người bị gã lính giữ chặt trong tay, không ngờ lại là…