• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hoàng tử đến rồi ư?!”

“Vâng, thưa bệ hạ. Hiện giờ hoàng thượng đang trò chuyện với hoàng tử ở đại điện, mời nữ hoàng và công chúa Mitamun đến ạ.”

“…” Tử Huyền trầm tư, “Ngươi lui xuống trước đi, nói với họ là ta sẽ tới nhanh thôi.”

“Vâng.”

Tử Huyền đứng dậy, đi vào trong phòng. “Jinna, trang điểm cho công chúa Mitamun xong thì dẫn lại đây. Ari, thay y phục cho ta.”

Vừa ra lệnh một tiếng, đám cung nữ trong cung vội vàng làm việc, đám thị nữ lần lượt mang các phụ kiện cần thiết đến, chuẩn bị đồ trang sức cho Tử Huyền, y phục, dầu oliu. Ari cầm lấy chiếc lược, chải đầu cho Tử Huyền.

“Nữ hoàng bệ hạ, sao hoàng tử Izumin lại có thể tới nhanh như vậy?” Hoàng thượng vừa gửi thư báo không bao lâu, vậy mà giờ này hoàng tử đã tới Ai Cập.

Tử Huyền nhìn thị nữ đặt hộp trang sức trước mặt, chọn lựa từng thứ một. “Có thể là hắn vội vàng đến gặp Mitamun, ngày đêm không nghỉ; một lý do khác là… hắn vốn ở ngay gần Ai Cập.”

“Ở gần Ai Cập ư?” tay Ari ngừng lại.

“Đúng, Menfuisu và Carol sắp cử hành hôn lễ, đây chính là thời cơ để các nước láng giềng xâm nhập, lợi dụng thời điểm hỗn loạn ra tay, đương nhiên hoàng tử Izumin sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Không đeo khuyên tai, hiện giờ trong chính điện có vua của ba quốc gia tụ hội, hãy dùng vương miện chính thức.”

“Vâng.” Cung nữ trả lời, đi lấy vương miện.

“Nữ hoàng bệ hạ, chuyện của công chúa Mitamun, chúng ta có thể che giấu được sao?” Nhớ tới hoàng tử được đồn đại là thông minh cơ trí, Ari lo lắng hỏi.

“Yên tâm.” Tử Huyện đã có kế hoạch trước. “Ta đã sắp xếp hết cả rồi.”





Menfuisu ngồi ở vị trí cao nhất, Izumin và Ragashu ngồi hai bên trái và phải bên dưới hắn, không khí có chút kỳ quái.

“Hoàng tử Izumin, đường xa tới thật vất vả.”

“Hoàng thượng khách sáo rồi. Dù sao cũng là chuyện liên quan tới công chúa Mitamun, không thể nói là vất vả được.”

Không lâu trước đây, hai người này còn ở trên chiến trường chém giết, đao kiếm, binh khí chĩa vào nhau. Lúc ấy liều chết đánh cược một lần, đều mong muốn giết chết đối phương, không thể nào tưởng tượng được rằng lại có một ngày hai người lại hòa bình ngồi ở đây trò chuyện.

Mitamun vẫn chưa tới, Izumin suy nghĩ về thái độ của hoàng đế Ai Cập, vừa liếc về phía đối diện, nơi Ragashu và vị hôn thê dính như keo của hắn.

Hoàng đế Ragashu cũng từng tự tay viết thư cho Hittite, giờ lại tới Ai Cập cầu hôn nữ hoàng Asisu… Đặc biệt là, cầu hôn không thành, lại nhận một cung nữ…

Ánh mắt sắc bén của Izumin nhìn Ragashu, rốt cuộc hắn muốn thế nào, trong mối quan hệ phức tạp của các nước láng giềng với Ai Cập, rốt cuộc Babylon định đóng vai nào.

“Hoàng tử Izumin,” thấy Izumin nhìn mình, đột nhiên Ragashu cười ra tiếng, “Trước kia thường nghe nói hoàng tử Izumin của Hittite tuấn tú lãng tử, văn võ song toàn, hôm nay mới có cơ hội gặp mặt, lời đồn quả không sai!”

“Ha ha, hoàng đế Ragashu mới khiến ta phải khâm phục, câu chuyện ngài vượt ngàn dặm xa xôi tới cầu hôn nữ hoàng Asisu đã lan truyền khắp các quốc gia, hao tâm tổn trí vì người trong lòng, thật là hiếm có.” Izumin cũng cười theo, nhìn tình hình hiện giờ, vẫn chưa rõ được hướng đi của Babylon.

“Ha ha, đáng tiếc là nữ hoàng Asisu không thích ta, nhưng cuối cùng ta cũng tìm được một người vô cùng đáng yêu, chuyến đi tới Ai Cập lần này không uổng phí. Xin chúc mừng hoàng tử, công chúa Mitamun đại nạn không chết, quả nhiên là được thần phù hộ.”

“Đa tạ hoàng đế Ragashu, biết được tin Mitamun vẫn còn sống, Hittite chúng ta rất vui mừng. Ta cũng ngày đêm không nghỉ tới đây, nóng lòng muốn gặp Mitamun.”

Em gái…

Em à, cứ ngỡ rằng cả đời này không còn được gặp lại em nữa…

Công chúa Mitamun của Hittite, cứ nghĩ rằng em đã chết ở Ai Cập, vì báo thù, ta đã không tiếc hi sinh ngàn vạn binh lính chiến đấu với Ai Cập, lại không ngờ rằng em vẫn còn sống.

Nhưng, tại sao lại kỳ lạ như vậy? Trên đường về nước bị thổ phỉ tập kích, rơi xuống vách núi được thợ săn cứu…

Còn nữa, trước kia ở bên ngoài hoàng cung Ai Cập tìm được, một món đồ trang sức có vết máu bị thiêu cháy…

Izumin cau mày, đang suy nghĩ thì Tử Huyền đã đưa Mitamun đến.

“Chị!” Menfuisu vội đứng dậy tiếp đón Tử Huyền, Izumin và Ragashu cũng quay đầu nhìn lại.

“Xin lỗi, ta đã tới chậm.” Tử Huyền mỉm cười, tao nhã bước từng bước, một tay dắt theo công chúa Mitamun chỉ biết ngơ ngác nhìn Menfuisu.

“Mitamun!” Izumin kích động đứng bật dậy, đúng là Mitamun!

Vội vàng bước nhanh tới trước mặt cô, nắm chặt bờ vai cô, “Mitamun, em thật sự còn sống! Em thật sự còn sống! Thần linh phù hộ, ta tạ ơn người, phụ vương và mẫu hậu sẽ rất vui!”

Izumin bất ngờ nhìn chằm chằm Mitamun, hơi gầy và đen nhưng đúng là Mitamun! Nhưng rồi dần dần, hắn phát hiện ra có điều gì đó không ổn. Chỉ thấy Mitamun yên lặng nghe, ánh mắt hơi dại, nhìn thấy hắn nhưng lại không có phản ứng gì. Một lúc sau đột nhiên hoảng hốt hất hắn ra, xoay người trốn sau lưng Tử Huyền, “Chị ơi, có quái thú!”

“… Mitamun?” Izumin ngẩn người nhìn Mitamun tránh hắn.

=_=# quái thú… Đây là anh trai cô đấy nha! Thế mà lại trốn?!

Tuy rằng trước mặt chính là Izumin, đại diện cho đế quốc Hittite, Tử Huyền cũng không lo lắng lắm, ngay cả chiến đấu cũng làm bị thương người ta, sợ gì, bỏ mặc Mitamun đi về chỗ ngồi, lúc đi qua Izumin, nhẹ nhàng nói một câu, “Thần kinh của nàng đã không còn bình thường, không nhớ được ngài.”

“…”

“Chị chờ em với!” Mitamun vừa thấy Tử Huyền tránh ra, lập tức chạy theo, bám riết bên người, ánh mắt lại chỉ nhìn Menfuisu, nhìn đến mức Menfuisu không được tự nhiên cúi đầu uống rượu.

Ragashu cũng ngơ ngẩn nhìn theo, công chúa này… bị điên rồi ư?

Trong đại điện, chỉ có Yuuki không muốn làm người ngoài cuộc, cô ta cầm ly rượu, yểu điệu đi tới trước mặt Tử Huyền, “Nữ hoàng Asisu, thần thiếp sắp gả tới Babylon, năm đó được người chiếu cố, xin để thiếp kính người một ly.”

Hử? Tử Huyền nhíu mày, ả định ra oai với cô à?

Cũng đúng, hoàng đế Ragashu vốn tới cầu hôn nữ hoàng, nay lại muốn cưới một thị nữ, đối với thân phận nữ hoàng mà nói, là điều vô cùng sỉ nhục, huống chi ả là kẻ luôn bị Asisu gây khó dễ, hôm nay coi như là ngày ả có thể ngẩng cao đầu, cho nên muốn tới dọa cô sao?

“Ha ha, Yuuki phải không?” Tử Huyền lạnh nhạt cười, cũng không cầm ly rượu, “Lúc trước ta cũng có nghe hoàng đế Ragashu nói qua, phong cảnh ở Babylon không tệ, sông Euphrates cũng có điểm giống với sông Nile, đương nhiên, muốn hoàn toàn thay thế sông Nile là không thể, nhưng cũng có thể giúp ngươi ở nơi xứ người vọng nhớ quê hương.

Từ giờ trở đi, ngươi chính là công chúa Ai Cập, hi vọng sau khi ngươi tới Babylon, có thể chung sống hạnh phúc bên hoàng đế Ragashu, sớm sinh con, vì Ai Cập và Babylon, thắt chặt tình hữu nghị hai nước, hôm nay ngươi dùng sắc đẹp lên làm hoàng phi, cũng chúc ngươi sớm lên đường, hi vọng không bị người khác thay thế.”

Dù sông Euphrates có giống sông Nile, cũng không thể thành sông Nile, cũng như sắc đẹp của ngươi cho dù có thể so sánh với nữ hoàng, nhưng cũng không thể vĩnh viễn thay thế được nữ hoàng.

Tư thế của Tử Huyền, nghiễm nhiên dùng vị trí kẻ trên đối đãi với công chúa mới được phong tước để trở thành hoàng phi tương lai của Babylon. Đặc biệt câu nói cuối cùng đã dọa Yuuki không ít, Ragashu thấy tình hình không ổn, đứng dậy kéo vị hôn thê đi xuống.

Mà trong buổi nói chuyện, Izumin đã trấn tĩnh lại, trở về chỗ của hắn.

“Nữ hoàng Asisu,” đau lòng nhìn Mitamun trốn tránh bên người Tử Huyền, “Xin hỏi từ lúc tìm thấy Mitamun, công chúa vẫn như vậy sao? Có thể kể về quá trình tìm thấy công chúa cho ta một lượt được không, có lẽ ta sẽ tìm ra manh mối giúp công chúa khôi phục thần trí.”

“Đương nhiên là được.” Tử Huyền vỗ vỗ tay, một thị vệ đi lên đại điện, “Chính hắn đã tìm được công chúa Mitamun, hãy để hắn kể lại tất cả mọi chuyện.”

“Khởi bẩm hoàng đế Menfuisu, nữ hoàng Asisu.” Thị vệ quỳ trên mặt đất, “Thần tìm thấy công chúa Mitamun ở dưới chân núi ở Liban, lúc đó nữ quan Ari lệnh cho thần đi tìm nữ hoàng, có lẽ đã đi nhầm hướng, nên thần không tìm được nữ hoàng, nhưng qua một thôn nhỏ lại gặp được công cháu Mitamun.

Vì trước kia công chúa đã từng tới hoàng cung, nên thần có nhớ qua dung mạo của công chúa, cảm thấy đây là chuyện quan trọng, nên thần đã đưa công chúa về đây.”

Izumin bình tĩnh nghe, tìm ra vấn đề quan trọng, “Vì sao các ngươi phải đi tìm nữ hoàng Asisu?”

“Khụ!” Tử Huyền bị sặc rượu.

“Lần trước nữ hoàng Asisu xuất phát từ Hạ Ai Cập đi tìm cô gái sông Nile, đến gần Liban thì mất liên lạc, nữ quan Ari lo lắng, nên mới sai thần đi tìm.”

“Ở gần Liban sao…” Izumin đăm chiêu nhìn về phía trước…

“À..” Tử Huyền ngượng ngùng mỉm cười, “Lần đó người dẫn đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta cũng không thể liên lạc với mọi người, trực tiếp đi vòng qua cánh rừng tới Assyria, cho nên bọn họ không tìm được ta.”

“Ồ? Không có người dẫn đường, nữ hoàng lại có thể đi qua rừng rậm tìm được đường tới Assyria, đúng là không dễ dàng.” Izumin cười trả lời.

“… Hoàng tử Izumin quá khen.” Tử Huyền lập tức nói lảng sang chuyện khác. “Ngươi tiếp tục đi, kể tất cả những chuyện liên quan tới công chúa Mitamun mà ngươi nghe được.”

“Vâng. Sau đó thần lại hỏi một người dân địa phương mới biết được, công chúa được một người thợ săn trong thôn tìm thấy ở chân núi, lúc ấy cả người công chúa bê bết máu, có người lên đỉnh núi tìm kiếm, phía trên có thi thể của các thị vệ, mà toàn bộ đồ dùng đều bị cướp đi hết, có lẽ bị thổ phỉ tập kích, công chúa nhảy từ trên đỉnh núi xuống, bị trọng thương, còn có chút… tinh thần không bình thường…”

“Hoàng tử Izumin,” chờ thị vệ nói xong, Menfuisu mở miệng, “Hiện giờ đã có thể chứng minh, lúc trước không phải Ai Cập ta làm hại công chúa, chỉ là hiểu nhầm, lại khiến quan hệ hữu nghị giữa Ai Cập và Hittite đại chiến một trận, quan hệ căng thẳng. Giờ đã làm sáng tỏ hiểu lầm, không biết Hittite cảm thấy chuyện này thế nào.”

Izumin cười nhẹ, trước thái độ muốn giải quyết tranh chấp quan hệ hai nước bằng hòa bình của Ai Cập, bản thân hắn cũng đã đoán trước, “Hoàng thượng, nếu đúng Mitamun xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trước kia đã không điều tra rõ sự thật, mạo muội phát động chiến tranh, là Hittite không đúng, xin hoàng thượng lượng thứ. Nếu chuyện của công chúa đã không có liên quan tới Ai Cập, đương nhiên Hittite hi vọng lại có thể tiếp tục quan hệ hữu hảo với Ai Cập, hòa bình như lúc ban đầu.”

Ragashu ở bên cạnh lạnh lùng nhìn, xem ra Hittite và Ai Cập chắc chắn hòa bình, đối với âm mưu tấn công Ai Cập trong tương lai của hắn, có phần bất lợi. Nhưng bây giờ vẫn không thể để lộ ra địch ý với Ai Cập…

“Chúc mừng hoàng thượng và đế quốc Hittite lại một lần nữa thành lập hiệp ước đồng minh! Tin tưởng rằng Ai Cập sẽ càng thêm cường thịnh!”

Menfuisu nghe vậy vô cùng vui vẻ, “Hittite và Ai Cập đồng lòng, chính là hạnh phúc của thần dân hai nước, hi vọng hiệp ước đồng minh lần này sẽ khiến thực lực cả hai quốc gia tăng lên, đêm nay sẽ cử hành yến hội, chúc mừng sự kiện trọng đại này!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK