Chính là dạo gần đây Mã Diệu Văn rất ít ghé thăm Tống Á Hiên, cũng rất ít rủ Tống Á Hiên ra ngoài dạo phố hay ăn uống gì cả. Cậu ta một mình trong nhà như người già neo đơn vậy, vả lại nay cũng là nể tình nhân mà chẳng có chút không khí gì của lễ tình nhân cả.
Tống Á Hiên ủ rũ thở dài, cậu ta vòng vòng tới lui trong nhà, chẳng biết làm gì cho hết chán, hết sầu. Cuối cùng là ngồi xuống ghế, lấy điện thoại lướt weibo có gì vui. Kết quả lên weibo toàn nhìn thấy tin yêu đương của đám bạn,còn có hình ảnh tặng quà yêu thương các thứ, cậu ta càng sầu thảm hơn.
Cuối cùng lướt bỏ đi mấy cái thì vô tình nhìn thấy Mã Gia Kỳ đăng lên weibo, hình ảnh ôm hộp quà, mặt tươi cười, lại còn cặp cổ cô gái xa lạ nào đó. Tống Á Hiên trong lòng như kẻ mất mùa, tắt luôn điện thoại không thèm xem nữa.
Tống Á Hiên ngã người xuống ghế sofa, trong đầu lại nhớ đến tấm hình lúc nãy, miệng liên tục rủa Mã Diệu Văn:" Văn nhi ngu ngốc, nữ nhân có gì hay ho mà ôm ôm ấp ấp, hừ! Biết thế lúc trước tên sói ngu ngốc đó tỏ tình liền dứt khoát từ chối cho rồi!"
Càng nghĩ càng tủi thân. Nằm được một lát, Đinh Trình Hâm trên lầu đi xuống, cậu mặc một bộ đồ giản dị nhưng vừa nhìn là biết sẽ đi ra ngoài. Cậu đi ngang phòng khách, thấy Tống Á Hiên nằm đó ủ rũ nói nhảm, cậu lại gần hỏi:" Hiên nhi, lễ tình nhân không đi chơi à?"
" Tớ làm gì có bồ mà đi chơi!", giọng nói mang chút tức giận.
Đinh Trình Hâm nhìn nhìn:" Thế thằng nhóc Văn nhi đó bỏ rơi cậu rồi à?"
" Hắn dám?! Tớ không bỏ rơi hắn, mắc gì hắn phải bỏ rơi tớ!", Tống Á Hiên hùng hổ nói.
Đinh Trình Hâm nhìn cậu ta, rồi cuối cùng kết luận:" Ờ, xem ra cậu bị bỏ rơi rồi."
Đinh Trình Hâm xát thêm muối, thêm ớt vào vết thương đau lòng của Tống Á Hiên. Cậu ta liếc mắt nhìn Đinh Trình Hâm, không thèm để ý chủ đề đó nữa mà hỏi cậu:" Cậu định đi đâu? dắt tớ theo với ~"
" Dắt cậu đi ăn cơm chó, đi cùng không?", Đinh Trình Hâm nhướng nhướng mày hỏi.
Tống Á Hiên vội vàng buông Đinh Trình Hâm ra, trề môi nói:" Hừ, biết ngay mà. Anh em có bồ liền trở mặt!"
Đúng là trở mặt thiệt, Đinh Trình Hâm đứng lên bái bai Tống Á Hiên một cái là ra khỏi nhà liền. Vừa ra khỏi nhà là Mã Gia Kỳ đứng đợi ở cổng rồi, Đinh Trình Hâm hí hửng chạy lại chỗ chồng mình. Cậu nhanh chóng leo lên xe ngồi, hôm nay là lễ tình nhân, Mã Gia Kỳ muốn đưa Đinh Trình Hâm đi dạo một vòng, còn đứa nhoe thì gửi bên ông nội giữ giúp.
Trước khi rời đi, Đinh Trình Hâm đem hộp bưu kiện mà Mã Diệu Văn bí mất đưa cho đặt ngay ở cổng nhà, cậu nghĩ rồi nghĩ, lấy điện thoại ra gọi cho Tống Á Hiên:" Hiên nhi, bên ngoài có người gửi bưu kiện cho cậu, mau ra lấy đi ".
Nói xong liền cúp máy, Mã Gia Kỳ cũng nhanh tay lái xe, mang Đinh Trình Hâm rời đi.
Tống Á Hiên đang ủ rũ, cậu ta lê thân mình ra ngoài cổng, nhìn cáu bưu kiện hình vuông nằm ngay ngắn ở cổng kia mà không một chút hứng thú. Cậu ta nhặt lấy bưu kiện, mang vào trong nhà, định là vứt sang một bên nhưng nhớ lại là gửi cho mình nên đành mở ra bên trong xem thử, có gì đặc biệt.
Vừa mở ra, bên trong toàn là kẹo chocolate tượng trưng cho lễ tình nhân, rồi còn có một bộ vest rất tinh xảo, thêm đôi giày da kết hợp cùng bộ vest nữa. Tống Á Hiên bất ngờ, nghĩ xem có phải gửi nhầm người rồi không? Nhưng khi nhìn lại tên thì đúng là mình rồi mà ai gửi những thứ này vậy chứ?
Đem tất cả các đồ trong bưu kiện ra hết thì xuất hiện một mảnh giấy nhỏ.
' 9 giờ tối nay, tại phố Xx, không gặp không về, lúc ra nhớ mặc bộ vest kèm theo '
Quái đản, ra gặp mặt còn bắt bận vest, làm như đi ăn tiệc mừng không chừng á. Bụng nghĩ thì nghĩ vậy thôi, chứ Tống Á Hiên nào có ác ý Trước 9 giờ, cậu ta ngồi trong nhà ăn gần hết đống chocolate trong bưu kiện, ăn xong rồi mới mang đồ lên phòng sửa soạn cho sạch sẽ, thơm tho các kiểu con đà điểu. Đúng là bộ vest này may cho cậu ta, mọi số đo đều hoàn toàn vừa y với Tống Á Hiên.
Trước khi đi, cậu ta chỉnh chỉnh tóc lại ngay ngắn cái đã, xịt thêm một ít nước hoa nhẹ nhàng. Cuối cùng là sải bước ra khỏi nhà, đón xe đến địa điểm hẹn. Tống Á Hiên không phải kà người có giờ hẹn dây chun, cậu ta đến rất đúng giờ, vừa đến nơi là 9 giờ đúng chuẩn, không sai lệch một giây.
Nhưng mà đến nơi rồi cũng không biết người hẹn là ai, mặt mũi ra sao. Thấy có chút thất vọng rồi đấy! Tống Á Hiên mặc bộ vest tinh xảo, đi một vòng bờ hồ, đi được tầm khoảng 10 phút thì hình như có chút mất kiên nhẫn rồi a. Định là sẽ quay đầu đón xe về nhà, nhưng vừa bước một bước thì sau lưng nghe thấy tiếng pháo hoa vang trong không trung.
Cậu ta quay đầu lại nhìn, hình ảnh pháo hoa được trên bầu trời, mỗi đợt bắn là một hình ảnh khác nhau, cuối cùng kết thúc bằng những ký tự DVAH. Sau đó là một đợt bong bóng được thả lên, duy nhất một trùm bong bóng hướng về phía Tống Á Hiên mà bay tới, phía dưới trùm bong bóng được dán những hình ảnh của Tống Á Hiên, mọi biểu cảm, hành động, cử chỉ đều có hết.
Coi đến tấm cuối cùng, chỉ duy nhất một tấm hình này là có mặt Mã Diệu Văn. Đó là tấm hình hai người chụp chung khi cùng nhau đi du lịch, Tống Á Hiên mém chút là nghẹn lòng. Một giây sau, đột nhiên nghe được âm thanh phái sau bong bóng, cậu ta gạt nhẹ bong bóng qua một bên, nghe rõ âm thanh phát ra:" Tống Á Hiên, nghe cho rõ đây. Nếu em có nghe rõ những lời này thì kể từ giờ phút này, anh cho phép am gả vào nhà họ Mã và cho phép anh làm anh rể của nhà họ Tống, cho phép em làm con dâu mẹ anh và làm vợ anh!"
Hình ảnh Mã Diệu Văn sáng lên, người đi xung quanh đều quay đầu lại nhìn sự kiện hoành tráng đang xảy ra. Mã Diệu Văn từ phía sau tiến lại Tống Á Hiên, quỳ một chân xuống, lãng mạn mà đưa hộp nhẫn trong tay mình ra, lên tiếng hỏi:" Cá con Tiểu Tống nhà em, em có đồng ý làm dâu nhà họ Mã không?"
Tống Á Hiên giật mình, cậu ta quay lại sau lưng, nhìn thấy hình ảnh Mã Diệu Văn quỳ phía sau mà cầu hôn mình. Khóe mắt cậu ta bây giờ có chút cay nhẹ, không biết nên nói lời gì cho thỏa đáng. Tống Á Hiên nhìn y:" Văn nhi con sói ngu ngốc, anh lúc sáng còn dám đăng ảnh chụp cùng con gái kè cổ, vậy mà bây giờ dám cầu hôn em trước đám đông sao?"
" Cùng con gái? Em... hiểu lầm cái gì rồi a? Anh không hề kè cổ con gái nào cả!", Mã Diệu Văn khó hiểu hỏi.
" Thế tấm ảnh lúc sáng anh đăng là gì?"Tống Á Hiên hỏi.
Mã Diệu Văn suy nghĩ một hồi, y chợt nhớ đến điều gì đó:" Đấy chính là bà chị dạy anh làm chocolate a, những thanh chocolate gửi cho em lúc sáng chính là anh làm đấy! Hừm, Tiểu Tống, em chính là đđang ăn giấm sao?"
" Mơ đi, tên sói ngu ngốc nhà anh ~", Tống Á Hiên đỏ mặt nói.
Mã Diệu Văn cười lớn, y bỏ qua chuyện tấm ảnh mà tiếp tục câu chuyện của mình, y một lần nữa hỏi Tống Á Hiên:" Thế giờ con cá ham ăn nhà em có chịu gả cho anh không?"
Tống Á Hiên nghĩ rồi nghĩ, cuối cùng kết luận:" Vậy, đêm tân hôn anh để em nằm trên, em sẽ đồng ý gả cho anh ~"
" Được!", Mã Diệu Văn đồng ý không chần chừ một giây nào. Xin ủng hộ chúng tôi tại == t r u m t r u y e n .O R G ==
Cuối cùng Mã Diệu Văn trao nhẫn cho Tống Á Hiên, kết thúc bằng những nụ hôn mật ngọt khó phai. Nhưng mà cái nằm trên của Tống Á Hiên không giống như cái mà cậu ta nghĩ. là nằm trên nhưng không nằm trong!
______Còn tiếp phiên ngoại cuối cùng_____