“Thuộc hạ không có ý này, thuộc hạ chỉ nghĩ tội của họ không đến mức phải chết, mong Tướng quân pháp ngoại khai ân.”
“Ngươi không cần nói nữa, quân kỷ Tiêu gia quân ta không phải dựa vào pháp ngoại khai ân để giữ gìn.”
Dật Hiên đứng ở một bên nghe đủ, chậm rãi đi đến phía trước chúng thủ vệ quỳ xuống.
“Tướng quân, chuyện này không phải lỗi của họ, lúc ấy là Dật Hiên giả truyền quân lệnh bảo họ mở cổng thành. Chúng thủ vệ chỉ sai ở chỗ không phân biệt được thật giả, quả thật tội không đáng chết. Tướng quân muốn trách tội xin hãy trách tội một mình Dật Hiên.
Thấy Dật Hiên kia rốt cục bước ra, Tiêu Hán Thần khẽ nhếch khoé miệng thầm mắng: “Tiểu tử ngươi đợi ta nói hết nửa ngày mới chịu ra mặt, đường ta đã trải sẵn cho ngươi, phía trước nên đi tiếp thế nào phải trông chờ vào chính bản thân ngươi vậy.”
“Tiêu đại nhân là Thái Phó còn là thị vệ của Thái Tử, Tiêu mỗ sao có tư cách trách phạt!”
“Tướng quân quá lời, Dật Hiên thân ở trong quân làm thị vệ của Thái Tử, thị vệ đương nhiên cũng chịu Tiêu gia quân quản hạt. Dật Hiên phạm vào quân pháp nên theo quân pháp xử trí.”
Khẽ cười, Dật Hiên tiếp tục nói: “Mặc kệ nói thế nào, trận chiến này Dật Hiên cũng lập được công lớn. Tiêu gia quân quân kỷ nghiêm minh, có công tất thưởng, có sai tất phạt, Dật Hiên xem như là lập công chuộc tội mong Tướng quân khai ân khinh phạt.”
Đám thủ vệ sau lưng đã nghĩ sẵn bao lời cầu tình đều đồng loạt ngây ngẩn cả người: “Của ta Tiêu đại anh hùng, người đã nói hết tất cả những lời chúng ta muốn nói thì bảo những người thô kệch ít học này biết nói cái gì đây?”
Tiêu Hán Thần dở khóc dở cười nhìn tên tiểu tử Dật Hiên kia lại thở dài: “Chúng thủ vệ lơ là nhiệm vụ, không phân biệt thật giả, may mà chưa gây nên sai lầm lớn, phạt mỗi người ba mươi quân côn xem như răn đe. Về phần Tiêu Dật Hiên giả truyền quân lệnh tội đáng phải chết nhưng nay lấy công chuộc tội, tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha, phạt sáu mươi quân côn, không ai được kháng nghị.” – Tiêu Hán Thần quét ánh mắt cảnh cáo mọi người và dừng tầm mắt trên người Thái Tử.
Đông Phương Ninh thấy Tiêu Tướng quân hạ lệnh đánh người liền muốn mở miệng cầu tình nhưng Hiên ca ca vừa rồi còn đạo lý đầy mình mà lúc này lại im lặng theo hình quan đi ra ngoài. Đông Phương Ninh biết đây là Hiên ca ca nguyện ý, đành đau khổ ngậm chặt miệng.
Nằm sấp trên hình đẳng, bị hình quan dùng dây trói chặt làm Dật Hiên nhớ đến nổi thống khổ bị phạt quân côn ngày trước. Đột nhiên nghĩ đến lần trước bị đánh oan nhiều như thế không bằng cùng phụ thân thương lượng một chút? Chính là lý trí nhanh chóng xóa sạch ý tưởng hoang đường kia. Cảm giác phía sau có chút động nhưng không phải quân côn rơi xuống mà chính là có người đang muốn cởi y phục của hắn, Dật Hiên đỏ mặt đưa tay ngăn cản.
“Tiêu gia quân quy củ là phải thoát y chịu hình. Hơn nữa như vậy cũng dễ dàng cho xử lý vết thương sau này.” – Tay mình bị người nắm chặt, hình quan phải mở miệng giải thích.
Nghiêng đầu nhìn nhóm thủ vệ bị mình liên lụy ai nấy đều bị cởi quần đến qua gối liền biết người này nói đúng sự thật.
Lần trước mình đến quân doanh, quần áo đầy máu đều đã dính chặt vào người nên hình quan mới không để mình thủ quy củ này.
Thu tay, Dật Hiên gục mặt xuống hình đẳng để mặc người bày bố. Cảm giác phía sau chợt lạnh, quân côn rắn chắc nện vào mềm mại đích da thịt khiến Dật Hiên từng đợt run rẫy, cắn chặt răng nhịn đau. Mỗi một trượng hạ xuống da thịt trắng noãn, để lại một vệt đỏ dài chói mặt.
“Ba… Ba”
“Ba… Bốn”
“Ba… Mười”
“Ba… Mười ba”
Lúc đầu quân côn tập trung đánh vào phần đỉnh mông nhiều thịt nhất bất quá mới hơn mười trượng đã không còn thừa nhận nổi, da tróc thịt bong.
“Ba… Mười bốn”
“Ba… Mười lăm”
Đánh không ngừng nghỉ càng không có lưu tình, quân côn da tróc thịt bong là chuyện thường tình không đáng lưu tâm.
Đau khổ chịu đòn, nghe bên tai thong thả điểm số, Dật Hiên càng thêm oán giận phụ thân. Phụ thân… chính là bị hắn chọc giận nhiều lắm nhưng không thể dùng gia pháp trị hắn nay liền mượn công làm tư tính hết sổ sách với hắn đi. Trớ trêu thay, lần này lại là tự hắn vạn phần phối hợp đứng ra nhận tội chịu đòn, phỏng chừng phụ thân hiện tại lòng vui như mở hội a.” (Hiên ca… anh đừng kết tội bừa bãi thế được không?)
“Ba… Ba mươi”
“Ba… Ba mươi bảy”
Quân côn đã dịch chuyển từ mông xuống đùi. Chính là đùi so với mông càng mềm mại lại nhanh chóng đồng dạng da tróc thịt bong. Mồ hôi lạnh theo cơn đau mà rơi thành một vũng nước nhỏ dưới mặt đất.
“Ba… Ba mươi tám”
“Ba… Ba mươi chín”
……………………….
……………………….
“Ba… Bốn mươi chín”
“Ba… Năm mươi”
Nhóm thủ vệ bị phạt ba mươi trượng đã sớm hoàn thành hành hình đều tự mình quỳ gối bên cạnh chờ Dật Hiên hành hình xong cùng nhau đi nghiệm hình tạ ơn.
Bọn họ dù là bị Dật Hiên liên lụy còn xém chút đi một vòng quỷ môn quan nhưng trong lòng nào có chút oán hận. Cho dù hôm nay Dật Hiên không đứng ra nhận tội họ cũng sẽ không hận.
Nếu được lựa chọn lại một lần nữa, chỉ cần bọn họ tin tưởng để người này ra ngoài liền xoay chuyển được tình thế cho dù biết quân lệnh là giả họ cũng tình nguyện tuân theo bởi vì đó chính là Tiêu gia quân. Trong tiêu gia quân mỗi người đều là huynh đệ. Tiêu gia quân dù quân pháp nghiêm minh, khắc nghiệt cũng vô pháp gạt bỏ thân tình huynh đệ.
“Ba… Năm mươi tám”
“Ba… Năm mươi chín”
“Ba… Sáu mươi”
Nghe được thanh âm “sáu mươi” truyền đến bên tai, Dật Hiên đã có thể nhẹ nhàng thở ra. Nghĩ đến chuyện xưa xem ra loại sự tình này vẫn phải dựa vào thói quen rèn luyện thành. Hoàn hảo đã xong, nhiều hơn một chút nữa hắn sợ mình sẽ không nhịn được mà lệ rơi đầy mặt thật đấy.
………………………………………………..
“Tiêu Tướng quân này thật ngoan độc, giả truyền quân lệnh thì sao… còn không phải vì cứu con hắn… Lại còn phạt nặng như vậy?” – Đông Phương Ninh đau lòng nhìn Hiên ca ca nằm bất động trên giường mà oán giận.
Nghe lời Ninh nhi nói, Dật Hiên nhịn đau hỏi: “Ninh nhi, ngươi không nhìn ra được Tiêu Tướng quân vừa rồi muốn làm cái gì sao?”
“Còn làm cái gì nữa, hắn đánh Hiên ca ca. Ta thấy hắn là lấy việc công báo tư thù.” (Thầy nào trò nấy đây mà)
Lời Ninh nhi nói như trời đất sụp đổ trong lòng Dật Hiên. Đương kim Thánh Thượng khôn khéo phúc hắc, tâm cơ sâu nặng sao lại bồi dưỡng nên một Thái tử đơn thuần đến như vậy chứ?
“Ninh nhi, Tiêu Tướng quân hôm nay phạt nặng ta là vì tốt cho ta.”
“Đánh nặng như vậy mà còn bảo tốt. Hiên ca ca có bị làm sao không? Ngươi bị đánh ở mông mà hỏng cả đầu óc rồi ư?”
Lời nói đơn thuần đến cực điểm, Dật Hiên muốn nhảy dựng cả lên:
“Ninh nhi, Tiêu Tướng quân sở dĩ trong lúc mọi người còn đang vui mừng vì chiến thắng mà nghiêm phạt ta cùng chúng thủ vệ, mục đích quan trọng nhất không phải vì chính đốn quân kỷ mà là giúp ta ở trong quân đội trải một con đường.
Sau trận chiến hôm nay, ta ở trong lòng các tướng sĩ nhất định có uy vọng nhưng đa phần là sùng bái. Sống ở trong quân, sùng bái không vẫn chưa đủ còn phải có cả kính yêu. Mà phụ thân… hôm nay ở đại doanh là cố ý cho ta một cái cơ hội. Ta ở trước mặt mọi người nhận lấy toàn bộ trách nhiệm, đệ nghĩ xem trong lòng các tướng sĩ hiện giờ đối với ta như thế nào?
“Còn có nhiều nội tình như vậy? Tiêu Tướng quân không phải luôn xem các tướng sĩ như huynh đệ thủ túc… sao còn phải dùng loại thủ đoạn này?”
“Đông Phương Ninh, ngươi thật sự là Thái Tử được lớn lên trong Hoàng cung tràn ngập âm mưu quỷ kế đấy sao?” – Một lần nữa vô lực thở dài, Dật Hiên tiếp tục nói.
“Ninh nhi, nếu ngươi chỉ là thiếu gia nhà phú hộ tầm thường thì ngày hôm nay sư phụ sẽ không buộc ngươi phải hiểu những điều này, nhưng ngươi chính là Thái tử của một nước. Tương lai khi ngươi kế vị thống trị đất nước này không những phải làm được yêu dân như con, càng phải học được cùng con dân khắp thiên hạ đùa giỡn tâm cơ. Chân chính thống trị giả không có một người nào chỉ dựa vào nhân nghĩa mà thành công còn phải có tâm cơ cùng nhẫn tâm.”
“Nhẫn tâm?” – Đông Phương Ninh cẩn thận lắng nghe sư phụ giảng giải, mơ hồ nhận ra những lời này phụ hoàng từng nói với mình rất nhiều lần có chăng thời điểm đó đều không có chú tâm, nghe vào tai trái liền lọt ra tai phải.
“Đúng… là nhẫn tâm. Tỷ như chuyện trên tường thành sáng nay, hành động của đệ là ngây thơ buồn cười cực điểm.
“Ninh nhi…” – Bị Hiên ca ca thẳng thừng chê trách, Đông Phương Ninh có chút uỷ khuất.
“Đầu tiên nên nhớ rằng đệ là một vị Thái Tử không hề am hiểu về quân sự, ở địa vị này càng không thể tuỳ ý hạ lệnh theo cảm tính. Hôm nay nếu không phải Tiêu Tướng quân kiên trì kháng lệnh, nói không chừng bây giờ tất cả chúng ta đều đã xuống Diêm Vương điện báo danh.”
“Sau đó, làm người thống trị phải tạo cho chính mình hình tượng. Hôm nay, mở cổng thành có thể giải vây cho mọi người, Ninh nhi mở miệng cầu tình là thi ân. Nhưng ấn với tình hình thực tế mở cổng thành sẽ càng làm thế cục lâm vào hiềm cảnh. Ninh nhi đau khổ khẩn cầu chỉ có thể cho chúng tướng sĩ cảm thấy được đệ là một đứa trẻ có tình nghĩa mà không phải một vị Thái Tử anh minh quyết đoán.”
“Phải bảo trụ thành trì hay giữ lấy tính mạng tướng sĩ ở dưới thành? Cục diện buộc đệ phải đưa ra lựa chọn như thế ngày càng sẽ nhiều hơn thậm chí song phương lựa chọn đều là thứ đệ khó lòng vứt bỏ được. Đệ phải học được nhẫn tâm, học lấy đại cuộc làm trọng. Lòng dạ từ bi không quyết đoán vĩnh viễn không làm được đại sự.”
“Cuối cùng, nói đến chuyện ta bị phạt. Đệ hôm không lên tiếng cũng là biểu hiện khá tốt.”
“A… Hiên ca ca tức giận Ninh nhi không có cầu tình? Ninh nhi lúc ấy… lúc ấy…”
“Không phải ý tứ này, nghe ta nói hết đã. Hôm nay thân phận của ta là của thị vệ của đệ, là người của đệ. Tuy nói ta và Tiêu Tướng quân là phụ tử nhưng đây là quân doanh, thực thi chính là quân pháp cùng quốc pháp. Quyền hạn xử trí ta hoàn toàn nằm trong tay đệ hay ít nhất đệ cũng được có ý kiến. Về phần nên làm như thế nào có ít nhất hai con đường. Một là toàn lực bảo hộ, điều này đối với ta là thi ân làm cho ta cảm kích trong lòng cũng đồng thời cho những người khác thấy được nếu là người của đệ, làm việc cho đệ, một khi gặp chuyện sẽ có đệ đứng ra bảo hộ chu toàn. Hai là đệ tự mình hạ lệnh nghiêm trị ta, như vậy có thể xây dựng nên hình tượng của đệ trong quân là người thưởng phạt phân minh, công chính không làm việc thiên tư. Hai con đường này nên chọn cái nào phải dựa vào đại cuộc mà suy xét. Nếu ngày hôm nay dù đệ hạ lệnh trừng phạt ta, ta cũng hoàn toàn không sinh hận ý nên ta cảm thấy đệ lựa chọn con đường thứ hai vẫn tốt hơn.
“Sẽ không… Ninh nhi sẽ không bao giờ lựa chọn từ bỏ Hiên ca ca, Ninh nhi luôn kính yêu Hiên ca ca nhất.” – Còn chưa thật sự nghĩ kĩ càng ý nghĩa những lời Hiên ca ca nói, Ninh nhi đã chịu không nổi mà phản bác.
“Ninh nhi à Ninh nhi, nghe được những lời này Hiên ca ca rất cao hứng nhưng nếu thật sự có một ngày đệ làm được từ bỏ Hiên ca ca tức là đệ đã hiểu rõ ràng những lời tâm huyết ta nói ngày hôm nay, chân chính trưởng thành. Thôi không nói vấn đề này nữa, sư phụ hôm nay nói nhiều lời như vậy đệ làm đệ tử cũng không biết rót cho sư phụ một chén trà nhuận khẩu hay sao?”.
Nhớ đến hình ảnh Ninh nhi ngoan ngoãn đi rót trà lại ghé vào tai mình lời thề son sắc không bao giờ từ bỏ Hiên ca ca ngày hôm nay, Dật Hiên không ngờ tới đệ ấy nhanh chóng liền sẽ “lớn lên”.
“Tiêu đại nhân, có chuyện không hay rồi, Đại tướng quân hạ lệnh phải trảm thủ Tiêu thiếu tướng quân.”
Nghe vậy, Đông Phương Ninh đang bưng chén trà trong tay ngây ngẩn cả người:
“Tiêu tướng quân lại tính đùa giỡn gì nữa đây?”