“Tử Vũ đã rất lợi hại rồi, võ công Tử Vũ đang sử dụng còn chưa luyện thuần thục. Võ nghệ của sư phụ không cần vội truyền thụ.”
Từ hai tháng trước, Vân Hiên quyết định mang Tử Vũ trở về Thiên Tàn giáo chấn chỉnh bổn giáo, để duy trì uy nghiêm, đã lâu hai sư đồ không có như vậy thân mật. Sau ngày diệt toàn thôn đó, Tử Vũ không biết nên đi về đâu. Vân Hiên đột nhiên ý thức được: Thiên Tàn giáo là đệ nhất thiên hạ tà giáo, khát vọng quyền lực không chỉ có mình Tề Chiến mà còn rất nhiều người khác, rất có thể sẽ liên luỵ nhiều người vô tội, không bằng để chính Tử Vũ chủ động tiếp nhận chức vị giáo chủ, khống chế toàn cuộc.
Đối với ma giáo, Vân Hiên không hề xa lạ. Những người ở nơi đó đáng giận cũng phần nào đáng thương. Bản năng sinh tồn đã khiến họ rơi vào con đường tà ác không lối thoát. Có ai sinh ra đã mang trong người bản tính hung ác đâu. Vân Hiên tin tưởng có một ngày, hắn có thể khiến cho tất cả giáo đồ bỏ xuống đồ đao, về chuyện có lập địa thành Phật hay không Vân Hiên cũng không để ý. Ngay cả mình cũng không phải Phật, cần gì phải đi cưỡng cầu nhiều như vậy đâu!
Có điều Vân Hiên không suy tính ra là Tử Vũ tuy tuổi còn nhỏ nhưng rất quyết đoán, đối phó với giáo đồ Thiên Tàn giáo rất thành thạo. Chỉ ngắn ngủi hai tháng đã đem Thiên Tàn giáo nắm giữ ở trong tay. Tuy nói có mình bên cạnh hiệp lực tạo khí thế nhưng không thể phủ nhận bá khí cùng sự quyết đoán của Tử Vũ. Có thể thấy tiền nhiệm giáo chủ kia đã sớm xem Tử Vũ là người thừa kế mà bồi dưỡng. Bằng không, Tử Vũ tuổi nhỏ như vậy làm sao có được thế lực riêng tuyệt đối trung thành với nó.
“Tử Vũ là muốn học Nhật Nguyệt Tinh thần, nó rất lợi hại a. Chỉ cần học được nó, Tử Vũ thấy ai không thuận mắt sẽ hút hết nội lực của hắn, còn có được nội lực thâm hậu mà không cần tốn công sức tu luyện. Như vậy, khắp thiên hạ còn có ai dám mạo phạm Tử Vũ?” – Tử Vũ hào hứng ba hoa nhưng chợt nhận ra sư phụ lại vô cùng im lặng. Nó ngẩng đầu liền thấy sư phụ vẻ mặt nghiêm túc nhìn mình, đồng thời cảm nhận được độ ấm quanh thân giảm đi rất nhiều.
“Sư phụ, Tử Vũ sai rồi!”
Tử Vũ tự giác rời khỏi lòng sư phụ, run sợ đứng trước mặt người. Tuy rằng Tử Vũ thật không biết mình sai ở chỗ nào nhưng nhìn sắc mặt sư phụ chuyển biến, liền biết mình đã làm sai chuyện gì đó. Mỗi lần phạm sai, phải đối mặt với thước gỗ của sư phụ rất là đau, nhưng sau đó sư phụ luôn rất kiên nhẫn giải thích cho Tử Vũ hiểu đã làm saiở chỗ nào. Cho nên Tử Vũ theo thói quen, chỉ cần phán đoán được sư phụ tức giận sẽ ngoan ngoãn nhận sai lĩnh phạt. Tử Vũ biết chỉ cần chính mình nhận thức được sai lầm, về sau không vi phạm đồng dạng sai lầm đó, sư phụ sẽ không tức giận đánh chết nó.
Thấy sư phụ cầm lên thước gỗ, Tử Vũ tự giác cởi quần nằm sấp lên đùi của sư phụ.
“Ba… Ba… Ba”
Thước gỗ mạnh mẽ hạ xuống, Tử Vũ cảm thấy càng ngày càng khó chịu. Rõ ràng sư phụ lúc này vô cùng sinh khí. Chẳng lẽ Tử Vũ đã phạm phải sai lầm rất nghiêm trọng không thể tha thứ hay sao, Tử Vũ thật không biết.
“Aaaa…” – Thước đánh cho rất nặng, Tử Vũ đau đến hét lớn một tiếng. Mỗi khi bị phạt, Tử Vũ đều thu hồi tật xấu làm nũng, thành thật chịu đòn không né không khóc. Đương nhiên, đó là bởi vì Vân Hiên luôn xuống tay không nặng, không đau đến mức Tử Vũ quấy khóc. Nhưng hôm nay hoàn toàn bất đồng. Làn da mềm mại bị chà đạp không thương tiếc, như sắp bị vỡ ra, Tử Vũ chịu không nỗi đến mức phát khóc lên.
“Sư phụ, Tử Vũ sai rồi, Tử Vũ sai rồi!”
“Aaaa…”
Trong đầu óc của Tử Vũ ngoài đau chỉ là đau, không suy nghĩ được gì khác. Mọi lần, sau khi đánh vài thước, sư phụ sẽ giảng giải đạo lý cho Tử Vũ nhưng lần này thì…
Bờ mông trắng noãn hiện giờ đã một màu đỏ thẫm, tâm tình Vân Hiên đã phần nào bình tĩnh liền thấy đau lòng. Mình hôm nay làm sao vậy? Sao lại hạ nặng tay với Tử Vũ? – Vân Hiên nâng lên hài tử đang run rẩy, trong mắt hắn vừa có tia hối ý lại thập phần bối rối.
“Sư phụ”
Tử Vũ nhỏ giọng gọi một tiếng, lén nhìn nét mặt sư phụ thoáng giãn ra mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng rốt cuộc nó vẫn không dám nói ra điều nghi hoặc trong lòng.
“Sư phụ không phải đã nói với Tử Vũ: Mỗi người đều có quyền được sống, Tử Vũ sao có thể chỉ vì thấy không vừa mắt liền muốn đoạt mạng người khác? Trên đời này không có chuyện không làm mà được hưởng. Tử Vũ muốn có nội lực thâm hậu vô địch thiên hạ thì càng phải cố gắng tu luyện nhiều hơn mới phải. Nhật Nguyệt Tinh thần là ma công, là thứ võ công bị người trong thiên hạ nhất mực khinh thường, Tử Vũ thế nào khát khao, thế nào sùng bái? Từ nay về sau, chuyện tu tập Nhật Nguyệt Tinh thần, đến suy nghĩ cũng tuyệt đối không cho phép, có nghe rõ hay không?”
“Tử Vũ nghe rõ nhưng mà…” – Ngập ngừng, Tử Vũ nhìn thần sắc sư phụ không có tức giận mới lấy hết dũng khí nói ra suy nghĩ trong lòng.
“Tử Vũ cũng cảm thấy loại võ công không phải quá tốt nhưng không phải sư phụ cũng đang luyện hay sao? Hơn nữa, sư phụ chính là nhìn ai không phục quản thúc, liền vận công hút hết nội lực của hắn. Cho nên Tử Vũ mới cảm thấy…” – Nghe Tử Vũ nói ra mà Vân Hiên sững sờ cả người, đứng bật dậy, doạ Tử Vũ đến mức lời muốn nói ra liền nuốt trở vào.
Chống một tay xuống bàn, Vân Hiên cảm thấy đầu óc vô cùng rối loạn. Những thứ gì đó vốn bị cố ý lãng quên bừng bừng hiện ra trước mắt.
“Tử Vũ tự mình bôi thuốc, sư phụ về phòng trước.”
Nhìn ai không thuận mắt liền hút hết nội lực của hắn… haha… mình quả thật đã làm như vậy. Mình có tư cách gì mà đi giáo huấn Tử Vũ?
“Sư phụ, Tử Vũ nói sai rồi, sư phụ đừng…” – Tử Vũ khẩn trương nắm chặt tay sư phụ, ám ảnh ngày đó sư phụ rời đi lại trở về khiến nó vô cùng sợ hãi.
“Tử Vũ buông tay đi, sư phụ không có giận Tử Vũ, hiện tại trong lòng sư phụ hơi rối loạn, Tử Vũ để sư phụ một mình bình tĩnh được chứ?” – Nhẹ giọng an ủi Tử Vũ bị mình doạ sợ, Vân Hiên lảo đảo đi về phòng. Đem cửa phòng đóng chặt, cách ly với toàn bộ thế giới bên ngoài, Vân Hiên rụt người ngã quỵ xuống.
Khi xưa chính mình là như thế nào khinh thường, bài xích loại ma công hạ đẳng này, mặc cho phụ thân dụ dỗ, ép buộc cũng nhất quyết chối từ. Là như thế nào dù ở lao ngục cận kề cái chết cũng chưa từng nghĩ dùng nó để cứu vãn tính mạng.
Ngày đó như thế nào quyết tâm chỉ sử dụng một lần để cứu Tử Vũ, về sau sẽ không bao giờ sử dụng ma công đó nữa.
Nhưng… chìm trong vui sướng có lại nội lực thâm hậu, Vân Hiên sớm đã quên đi tất cả.
Tại Thiên Tàn giáo, bằng võ công của mình và Tử Vũ, thực sự không đủ sức khắc chế bọn giáo đồ sao? Vì cái gì…Vì cái gì?… chính mình hết lần này đến lần khác không hề do dự dùng Nhật Nguyệt tinh thần hút hết nội lực của bọn họ. Là không có cảm giác thoả mãn đi! Nhật Nguyệt tinh thần không hề có khuyết điểm sao? Tức nhiên là có! Nó hoàn toàn không gây tổn hại cho người tu tập nhưng trí mạng khuyết điểm chính là lòng người đi? Có thể không làm mà hưởng lại không nên trả đại giới sao? Có bao nhiêu người trong thiên hạ chống lại được sự hấp dẫn cám dỗ.
Rồi sẽ đến một ngày nào đó, chính mình sẽ giống như phụ thân ở kiếp trước bị người thân, bạn hữu xa lánh. Sống trên đời mà bất kỳ thời khắc nào cũng phải đề phòng kẻ khác hảm hại, sống như vậy so với địa ngục có gì khác biệt?
Sai lầm… mười phần sai lầm rồi!
Vân Hiên đột nhiên tưởng niệm đến sư phụ. Nếu có sư phụ bên cạnh, người sớm đã đem Hiên nhi hung hăng giáo huấn một trận đi! Có vậy Hiên nhi mới không lún sâu vào sai lầm như hiện tại. Cho dù bây giờ không có sư phụ, nếu có phụ thân… Haha… Vân Hiên, ngươi đang nghĩ cái gì đâu, ngươi họ Vân, cùng người kia không có quan hệ gì cả.
Nhìn đến đôi bàn tay dính đầy máu những ngày qua, Vân Hiên run rẩy cả người. Đôi bàn tay này đã mang đến nội lực cường đại, thậm chí vượt xa phần nội lực hai mươi năm đã mất đi. Nhưng… nó đã không còn sạch sẽ nữa!
“Vân tiên sinh!”
Có tiếng người gọi tên mình ở bên ngoài, Vân Hiên lập tức điều chỉnh tâm trạng. Tại Thiên Tàn giáo này tuyệt đối không thể để cho kẻ khác nhìn thấy mình yếu đuối được.
“Có chuyện gì?”
“Vân tiên sinh, Giáo chủ gặp chuyện.”
“Cái gì?” – Vân Hiên mạnh mẽ mở cửa bước ra. “Giáo chủ làm sao?”
“Giáo chủ bị thương ở vai, không quá nghiêm trọng, thích khách cũng đã bị bắt giam.”
Nghe được Tử Vũ không sao, Vân Hiên mới nhẹ lòng, nhanh chóng đi đến phòng Tử Vũ. Chính mình vừa mới rời đi trong chốc lát, như thế nào liền có người ám sát Tử Vũ. Chẳng lẽ trong Thiên Tàn giáo vẫn còn kẻ lòng dạ khó lường?
“Sư phụ”
Gặp Tử Vũ vẻ mặt bi thương nằm trên giường, Vân Hiên vừa đau lòng vừa hối hận. Lúc nãy mình không nên vứt bỏ Tử Vũ một mình mà không quan tâm.
“Các ngươi đều lui xuống hết đi!” – Đợi chúng giáo đồ đi hết, cửa phòng khép chặt, Vân Hiên liền ngồi xuống bên giường, đem Tử Vũ ôm chặt vào lòng.
Một lần nữa nằm trong lòng sư phụ vô cùng ấm áp, Tử Vũ hạnh phục lại uỷ khuất. Vừa rồi là lần đầu tiên sư phụ đánh Tử Vũ mà không giúp Tử Vũ bôi thuốc.
“Xin lỗi Tử Vũ, vừa rồi là sư phụ không tốt, sư phụ không nên phạt Tử Vũ rồi mặc kệ. Tử Vũ đừng sợ, có sư phụ ở đây, sư phụ sẽ không cho phép bất cứ ai làm Tử Vũ bị thương nữa.” – Cảm nhận Tử Vũ nằm trong lòng mình ngày càng run rẩy, Vân Hiên đau lòng lại đồng thời nghi hoặc.
Tử Vũ không phải là đứa nhỏ nhát gan, từ lúc trở về Thiên Tàn giáo, loại chuyện này không phải chưa từng gặp! Vì sao lúc này nó lại sợ hãi đến vậy? Chẳng lẽ nó bị mình vừa rồi bỏ đi dọa sợ?
“Là mẫu thân…”
“Cái gì?”
“Là mẫu thân muốn giết Tử Vũ, là mẫu thân…” – Tử Vũ nghẹn ngào.
“Vừa rồi, nếu không phải Tử Vũ nhanh nhẹn, một đao đó là xuyên thẳng vào tim Tử Vũ…”
Vân Hiên sững sờ, càng thêm ôm chặt lấy Tử Vũ. Cảm nhận vạt áo mình dần bị nước mắt của Tử Vũ thấm ướt mà nói không thành lời. Đau lòng… là đau đến tê tái tâm can. Vân Hiên mặc kệ trong lòng rối rắm, hiện tại chỉ muốn toàn tâm toàn ý an ủi đứa hài tử đáng thương này mà thôi.