“Phụ thân!” – Dật Túc rối rắm chỉ gọi được hai tiếng rồi im lặng.
Trấn định ngồi xuống ghế, nhìn Dật Túc từng chút quỳ gối đến trước mặt mình, lòng ngực Tiêu Hán Thần như bị kim đâm. Một cái kia nghịch tử dương dương tự đắc, khí thế hiên ngang mà một cái này nghịch tử lại… hèn mọn như vậy. Cả lúc nó nghĩ muốn rời nhà đi cũng là đau khổ cầu xin. Túc nhi, lòng tự tin của ngươi ở đâu? Vi phụ có thể có cơ hội thấy người vui vẻ cười, nhìn người càn quấy làm loạn hay không?
Trong lòng là quan tâm thương tiếc nhưng lời thốt ra miệng thì hoàn toàn trái ngược.
“Tam công tử không phải muốn rời nhà đi, còn quỳ ở chỗ này làm gì nữa? Muốn đi cứ đi, vi phụ không ngăn cản ngươi.” – Lời vừa thốt ra, Tiêu Hán Thần hận không thể cắn đứt lưỡi của chính mình.
“Phụ thân, Túc nhi biết sai rồi. Phụ thân…” – Dật Túc giơ cao tay muốn lập tức ôm lấy chân phụ thân nhưng hắn cảm thấy đó là một khát vọng rất xa vời, hắn không đủ can đảm, cuối cùng vẫn là quyết định rút tay lại.
Động tác nhỏ ấy sớm đã lọt vào mắt của Tiêu Hán Thần, hắn hoảng hốt, theo bản năng chụp lấy bàn tay của nhi tử. Dật Túc còn đang tự trách mình quá hèn nhát, động tác bất ngờ của phụ thân làm hắn ngẩn người gọi hai tiếng “Phụ thân”. Tiêu Hán Thần lại càng xấu hổ, không nói một lời kéo nhi tử đứng dậy đè lên bàn trà trước mặt.
Tiêu Hán Thần nghĩ tới con đường làm quan của nhi tử sau này xem như tan biến, cơn tức giận lại bùng lên, nhìn một vòng không có công cụ nào, cứ thế mà dùng bàn tay đánh xuống.
Dật Túc mở to hai mắt, nước mắt cũng ồ ạt chảy dài. Dưới lớp quần áo kia đã là da bong thịt tróc, bàn tay đánh xuống cũng đủ đau đến tê tâm phế liệt. Nhưng Dật Túc không chút phản kháng, hắn từng chút một cảm thụ đau đớn cùng độ ấm mà bàn tay đó mang đến.
Đánh hơn mười bàn tay, quần áo thấm vệt máu đỏ, Tiêu Hán Thần mới nhớ đến nhi tử trên người đã đầy thương tích. Hắn còn đang khó hiểu vì sao Dật Túc rõ ràng là chịu không nổi, lại không hề rên la một tiếng nào? Thì ra là… là do hắn dùng bàn tay mà đánh. Xấu hổ, Tiêu Hán Thần kéo nhi tử đứng thẳng dậy, đặt thánh chỉ lên bàn trước mặt nó.
“Đây là thứ mà ngươi muốn, trả giá lớn như vậy ngươi sớm nên hối hận.” – Tiêu Hán Thần bực dọc ngồi xuống ghế, nóng lòng xem phản ứng của nhi tử.
Dật Túc mở ra thánh chỉ, cẩn thận đọc từng câu từng chữ rồi lại ngơ ngác nhìn phụ thân.
Tiêu Hán Thần thấy phản ứng của nhi tử, nghĩ đến con cháu ba đời sau này tuyệt đi quan lộ mà lòng ngực đau nhói. Hắn nắm chặt lấy tay Dật Túc.
“Nếu hối hận, ngày mai phụ thân lại đi cầu kiến Hoàng Thượng.”
“Phụ thân, Túc nhi không hối hận, Túc nhi tạ ơn phụ thân.”
Dật Túc trịnh trọng quỳ xuống, ngẩng cao đầu nhìn thẳng phụ thân.
“Phụ thân, Túc nhi biết sai rồi, là Túc nhi bất hiếu, làm liên luỵ phụ thân! Phụ thân, Túc nhi hôm nay thực vui vẻ, Túc nhi biết chính mình lớn lên rất giống mẫu thân, Túc nhi biết phụ thân và các ca ca đều hận di nương, hận Túc nhi. Nhưng Túc nhi không trách ngài hận ta, Túc nhi chỉ cầu phụ thân một chút thương yêu Túc nhi mà thôi. Phụ thân, người có thể nói cho Túc nhi biết, người có từng yêu thương Túc nhi, dù một lần thôi cũng được.”
Một ánh mắt tràn đầy mong chờ cùng van xin, lòng Tiêu Hán Thần như chùn lại. Đã từng có một người như vậy quỳ gối trước mặt hắn, đau khổ cầu xin hắn, nguyện dùng cả đời để chuộc lại tội lỗi vốn không thuộc về nó, cầu hắn một cơ hội tiếp nhận. Khi đó, hắn đã trả lời nhẫn tâm thế nào, hôm nay chẳng lẽ lại đồng dạng tổn thương thêm một nhi tử?
“Túc nhi, phụ thân không sợ liên lụy, chỉ cần Túc nhi vui vẻ, tất cả đều đáng giá.”
Bày tỏ lòng mình có thật sự khó khăn như vậy? Tiêu Hán Thần không nghĩ phạm sai lầm thêm lần thứ hai. Tôn nghiêm của một phụ thân chẳng lẽ đáng giá hơn sự tổn thương của nhi tử hay sao? Túc nhi khổ tâm đèn sách suốt mười năm coi như vứt bỏ, Tiêu Hán Thần nguyện ý đánh đổi tất cả đại giới để bù đắp cho nhi tử. Suy nghĩ rõ ràng, lần đầu tiên hắn chủ động rộng mở lòng mình, nhẹ nhàng xoa nhẹ má Dật Túc, gạt đi hết thảy nước mắt.
“Túc nhi, vi phụ cho ngươi không phải chỉ một chút mà toàn bộ yêu thương.”
“Phụ thân!”
Dật Túc như không tin vào tai mình, vào mắt mình, cắn môi thật mạnh, cảm giác đau đớn cho hắn biết tất cả là thật, không phải mộng. Nhìn Dật Túc như vậy, Tiêu Hán Thần buồn cười lại đau lòng, ngồi xổm trước mặt Dật Túc.
“Túc nhi, đem lời vừa nói lặp lại lần nữa! Vừa rồi ngươi cầu vi phụ cái gì, lặp lại một lần.”
“Túc nhi, Túc nhi… cầu phụ thân có thể toàn tâm toàn ý thương yêu Túc nhi, quan tâm Túc nhi.” – Hơn hai mươi tuổi, Dật Túc mới nói ra được những lời này, không kiềm chế được mà khóc lớn, bốn chữ “Toàn tâm toàn ý” như trẻ nhỏ bập bẹ tập nói.
“Tốt, tốt phụ thân đáp ứng Túc nhi, đáp ứng Túc nhi!” – Tiêu Hán Thần đem nhi tử ôm chặt vào lòng, hắn ngửa mặt nhìn trần nhà cũng không thể ngăn nước mắt chảy dài nơi khoé mắt. Dật Túc tựa vào lòng phụ thân như thể đem nước mắt suốt hai mươi năm khóc hết một lần. Khi Dật Túc hạ quyết tâm rời khỏi nhà, điều tốt đẹp nhất mà hắn nghĩ đến là mình và Nhụy nhi nương tựa lẫn nhau mà sống, coi nhau như một gia đình, sưởi ấm tâm hồn cô quạnh. Hắn nghĩ phụ thân sẽ không bao giờ để ý đến hắn, giữ hắn ở lại, thâm chí sẽ đuổi hắn đi càng sớm càng tốt. Nhưng hết thảy đều nằm ngoài dự kiến của hắn, phụ thân vẫn cần hắn. Tiêu Dật Túc ở trên thế gian này không phải chỉ cô độc một người, cũng không phải chỉ mình Nhụy nhi quan tâm hắn. Nguyên lai, hắn còn có phụ thân, còn có ca ca. Mặc cho nhi tử ở trong lòng mình khóc rống đến ngất đi, Tiêu Hán Thần đau lòng đem Dật Túc ôm đến trên giường. Lấy thuốc trị thương trên bàn cẩn thận thoa một lần nữa. Tiêu Hán Thần bước ra khỏi phòng, trời đã nhá nhem tối, hắn vốn muốn trở về phòng nghỉ ngơi lại nhớ đến còn một nhi tử đang quỳ ở thư phòng. Tiêu Hán Thần bất đắc dĩ lắc lắc đầu đổi hướng về thư phòng.
Đến gần thư phòng, Tiêu Hán Thần lại thấy hối hận. Sớm biết ở chỗ Dật Túc trì hoãn lâu như vậy sẽ không phạt nhi tử kia quỳ. Nhưng nằm ngoài dự kiến, khi Tiêu Hán Thần bước vào thư phòng là một mảng tối đen, không một bóng người. Tiêu Hán Thần giận đến run người, hét to.
“Tiêu Dật Hiên, tên nghịch tử nhà ngươi dám lừa gạt ta, xem vi phụ như thế nào xử lý ngươi.”
“Phụ thân, người đã trở lại?” – Dật Hiên gục trên bàn nằm ngủ, nghe tiếng cửa mở quả nhiên chính là phụ thân. Còn Tiêu Hán Thần đang nghĩ phải chấn chỉnh uy nghiêm của phụ thân, thì liền thấy nhi tử đứng trong phòng nhìn mình cười, nói không nên lời.
“Phụ thân, người mệt mỏi rồi nên đi nghỉ sớm nha.” – Dật Hiên đã nhanh chóng đem khăn cùng chậu nước đến trước mặt.
“Ngươi…” – Cầm lấy khăn mặt rất vừa độ ấm, Tiêu Hán Thần lau nhanh liền vứt vào chậu nước, nghiêm mặt nhìn nhi tử.
“Ta nói ngươi ở thư phòng quỳ sao lại ở trong phòng của ta? Nghĩ mình làm được chút chuyện tốt có thể được miễn phạt, ngươi cũng quá xem thường vi phụ và Hoàng Thượng rồi.”
“Phụ thân đã mệt mỏi cả một ngày. Từ sáng sớm vừa để ý quân vụ vừa giáo huấn Hiên nhi, lúc sau Tam ca náo loạn, phụ thân còn phải đi an ủi Hồng nhi bị thương, vừa rồi còn vào cung quỳ hết mấy canh giờ, về phủ lại trấn an Tam ca…” – Dật Hiên chợt quỳ xuống, hoàn toàn vứt bỏ ý tưởng trốn tội ban đầu.
“Phụ thân trước nghỉ ngơi, chuyện của Hiên nhi đợi đến sáng mai giáo huấn cũng không muộn. Phụ thân yên tâm, Hiên nhi sẽ không làm phiền người nữa, cùng lắm Hiên nhi sẽ tiếp tục quỳ tại đây.”
Lẳng lặng nghe Dật Hiên nói, Tiêu Hán Thần không ngờ chính mình hôm nay bận rộn đến vậy.
“Được rồi, vẫn là tiểu tử ngươi mồm mép lanh lợi.”
“Trời đã tối, còn không quá mấy canh giờ, ngươi ở lại phòng phụ thân ngủ một đêm.”
“AAA…” – Dật Hiên tự cho mình rất thấu hiểu phụ thân nhưng lời thẳng thắn của người cũng làm hắn chấn động, mở to mắt nhìn.
“Như thế nào? Vi phụ không xứng cùng ngươi ngủ chung một giường?” – Mấy khi nhìn được bộ dáng ngây ngốc của nhi tử, Tiêu Hán Thần nổi tâm trêu đùa.
“Đương nhiên không phải, lời của phụ thân Hiên nhi sao dám không nghe theo.”– Dật Hiên nhanh nhẹn cởi giày leo lên giường.
“Xú tiểu tử, ngươi còn chưa rửa mặt thay quần áo, mau đứng lên cho ta.” – Trong màn đêm tĩnh lặng, từ phòng của Tiêu Hán Thần vang lên tiếng hét lớn đầy tức giận nhưng cũng ẩn chứa vài phần ôn nhu.