Người đàn ông ngồi ở vị trí chủ trì nhếch mép, ngón tay gõ nhè nhẹ trên mặt bàn tạo ra âm thanh đều đều, thử thách sự nhẫn nại của mọi người.
“Sao nào? Bây giờ không một ai dám đứng ra chịu trách nhiệm phải không? Các người cho rằng dùng một bản báo cáo cuối năm đầy lỗ hổng này có thể qua mắt được tôi? Vậy phải nói là các người đã đánh giá trí thông minh của mình quá cao hay của tôi quá thấp đây?”
Âm thanh từ tính chui vào trong tai, chầm chậm mà mang lực sát thương tưởng như đến từ địa ngục, toàn trường nín lặng, hô hấp bị đè ép xuống tần suất thấp nhất, không một người nào dám ho he.
“Giám đốc tài chính Đỗ Phước Sang, ông nói thử xem?”
Người đàn ông trung niên tên Phước Sang bị chỉ điểm, lén lút lau mồ hôi tay vào quần rồi mới đứng dậy.
“Cậu Hoàng, tôi…”
“Gọi tôi là Tổng giám đốc. Ồ, hay ông có ý kiến gì về chức vụ này của tôi?” Hoàng nheo mắt, lời nói buông ra nghe tưởng cợt nhả tùy ý nhưng ẩn chứa đầy sự uy hiếp.
“Không… Không! Tôi không hề có ý đó, Tổng giám đốc Hoàng!”
“Được rồi, đừng căng thẳng. Nào, bây giờ thì cho tôi một lời giải thích hợp lý về bản báo cáo cuối năm này đi.”
Giám đốc tài chính Phước Sang xoắn xuýt, mắt đảo khắp phòng cố tìm lấy một cứu cánh nhưng rất tiếc cho ông, dù là người thân quen hay cấp dưới trong tình huống đầy sự đe dọa này cũng không dám đứng ra giúp đữo. Giám đốc Phước Sang tức giận trong lòng, âm thầm mắng chửi một đám vong ân phụ nghĩa.
“Tổng giám đốc, có lẽ cậu mới trở về chưa nắm rõ được tình hình cụ thể nhưng tôi có thể đảm bảo bản báo cáo này phản ánh gần đúng kết quả hoạt động kinh doanh năm vừa rồi. Tuy… tuy vẫn còn đôi chỗ sai sót nhưng không đáng kể…”
“Ngu xuẩn!” Hoàng khẽ hé miệng vứt ra hai chữ, âm thanh nhẹ nhàng nhưng lực sát thương cực mạnh, tát thẳng vào mặt giám đốc Phước Sang.
Những người trong phòng sững sờ há hốc miệng trước ngôn từ độc ác của vị Tổng giám đốc trẻ tuổi. Giám đốc tài chính Phước Sang giận tím mặt, ông đã ngồi ở chức vị này gần mười năm rồi, không có mấy người dám khiêu chiến với quyền lực của ông, dù có thì cũng bị ông “thanh lý” ngay lập tức. Nhờ có kinh nghiệm làm việc lâu năm và mạng lưới quan hệ rộng rãi, giám đốc Phước Sang này ngày càng biết sử dụng mưu mô, thành lập một đường dây riêng, lôi kéo không biết bao nhiêu người về phe của mình, dùng vô số thủ đoạn luồn lách qua khe hở kiểm soát để trục lợi từ tập đoàn cho bản thân. Những tưởng ông ta đã ra tay đã kín kẽ lắm rồi vậy mà hôm nay lại bị một thằng trẻ ranh nhảy ra ngáng đường.
“Cậu Hoàng, cậu đừng có mà cậy mình là con trai Chủ tịch mà vô lễ!” Giám đốc Phước Sang tức giận chỉ thẳng vào mặt Hoàng, tuy ông ta đúng là có run sợ trước áp lực mà người trẻ tuổi này mang lại nhưng không có nghĩa muốn nói gì cũng được đâu! Xét cho cùng ông ta ở đây cũng là người thuộc ban quản lý cao cấp, quan hệ với Chủ tịch cũng không cạn, bây giờ nếu để tầng lớp con cháu lớn lối trước mặt thì chẳng phải sau này ông ta sẽ bị người người cười chê à.
“Ồ, thế nào là cậy con trai Chủ tịch? Quả thật là ông bất mãn với vị trí này của tôi phải không? Nếu muốn kháng nghị thì xin mời đến Tổng công ty, lên tầng bốn mươi sáu gặp quý bà Hồng Điệp. Nhưng xin chia buồn với ông, tôi nghĩ ông không còn khả năng để kiện cáo nữa đâu vì từ giờ phút này trở đi ông đã chính thức bị sa thải.”
Hoàng vẫn ung dung ngồi trên ghế chủ trì, không thèm để thái độ cáu giận của người trung niên kia vào mắt. Hừ, đáng bậc cha chú thì đã làm sao chứ, nhân phẩm không tốt, đầu cơ trục lợi làm tổn hại trực tiếp đến lợi ích Tập đoàn dù có là ai đi nữa thì cũng chỉ nhận được duy nhất một kết cục.
“Cậu nói cái quái gì thế hả?” Giám đốc Phước Sang gào lên.
“Không những chỉ số thông minh thấp mà còn bị nghễnh ngãng? Tôi thấy ông bắt đầu có dấu hiệu tuổi già rồi đấy, đầu óc và các giác quan đã suy thoái cả rồi.
Thương tình ông già cả lú lẫn, tôi đưa ông về hưu sớm chẳng phải quá tốt rồi sao!”
Cười một cái đầy ẩn ý, Hoàng thong thả nói tiếp, “Ông tranh thủ ngồi ở nhà mà dưỡng bệnh và chuẩn bị tinh thần đi là vừa, tôi sẽ tỉ mỉ điều tra tất cả những việc ông đã làm trong thời gian vừa qua. Mọi bằng chứng tìm được đều sẽ được mang ra nhờ pháp luật phân xử. Đến lúc đó ngồi ở nhà hay ngồi ở tù sẽ không còn do ông quyết định nữa rồi!”
“Thằng chết tiệt này! Mày đang nói nhảm cái gì đó hả! Mày điên rồi à?”
Giám đốc Phước Sang, à không, lúc này chỉ còn là ông Phước Sang không thể tin vào tai mình nữa, kích động chửi bới. Mấy phút trước ông ta và vị Tổng giám đốc mới này còn thuận lợi trao đổi với nhau, tại sao bước vào phòng họp thái độ đột nhiên thay đổi một trăm tám mươi độ. Muốn sa thải thì thôi đi, giờ còn nhăm nhe kiện ông ra tòa?
“Hừ, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, trong mắt tôi những trò mèo ông làm chẳng khác gì trò đùa của trẻ con. Diễn một màn kịch nho nhỏ cho ông xem mà thôi, người của ông đã khai ra gần hết cả rồi, đủ để ngay lập tức đá ông ra khỏi cái ghế giám đốc.”
Ánh mắt nguy hiểm của Hoàng đảo một vòng khắp phòng họp khiến những người bị lướt qua có cảm giác dựng tóc gáy.
“Mọi người nghe cho rõ đây, từ giờ phút này bất kỳ ai có thể mang ra được bằng chứng tham ô, ăn chặn công quỹ của ông Phước Sang thì căn cứ theo mức độ quan trọng và tính xác thực sẽ được giảm nhẹ tội danh và nhận thưởng. Còn ông Phước Sang, bây giờ yêu cầu ông ngay lập tức thu dọn đồ đạc và ra về. Giấy tờ tuyên bố sa thải chắc đã được đặt trên bàn làm việc trong phòng ông rồi đấy!”
“Thằng khốn kiếp! Tao liều mạng với mày!”
Người đàn ông trung niên đạp đổ ghế, điên cuồng lao về phía Hoàng, anh vẫn ung dung ngồi trên ghế không thèm nhúc nhích. Ngay khi khoảng cách giữa nắm đấm và chóp mũi Hoàng chỉ còn chưa đến mười xen – ti – mét, anh nhẹ nhàng nghiêng đầu một góc ba mươi độ, thoải mái né tránh. Ông Phước Sang đấm hụt vào khoảng không, người theo quán tính lao về phía bàn bên cạnh, chưa kịp vùng lên tấn công tiếp thì đã bị bảo an đứng sẵn ngoài cửa xông vào chế trụ.
Hoàng nhếch mép cười nhạt, chỉ bằng một chút thực lực nhỏ nhoi mà dám đấu với anh? Trước anh đây không hoạt động ở chi nhánh này nên bọn chúng mới có cơ hội lộng hành như vậy, mẹ đã giao cho anh toàn quyền xử lý khu vực này rồi thì mấy kẻ này đừng hòng giở thủ đoạn.
Hoàng phủi phủi cổ tay áo không hề dính bụi, thong thả đứng dậy sải chân ra ngoài. Nhiệm vụ lần này chẳng khiến anh tốn bao nhiêu chất xám, nhưng cũng coi như có việc để làm, thời gian gần đây đúng là có phần hơi rảnh rỗi.
Hoàng đút tay vào túi quần, thong thả quay về phòng Tổng giám đốc mới được sắp xếp riêng cho mình.
Thang máy đi lên, dừng lại ở tầng hai mươi. Hoàng vừa bước ra gặp ngay cô thư ký đang bối rối đứng ngoài cửa phòng làm việc. Anh nhướn mày đánh giá thân mình mảnh khảnh và đôi chân thon nhỏ của cô một lúc rồi mới tiến sát lại gần. Bóng người cao lớn phủ xuống, cô thư ký xinh đẹp lúc này mới giật mình nhận ra sếp lớn đã đi họp về, luống cuống chào một tiếng rồi giao tập tài liệu dầy cộp trên tay cho Hoàng.
“Tổng giám đốc Hoàng, đây là tài liệu sáng nay anh yêu cầu, tôi đã tổng hợp đầy đủ các thông tin và làm riêng một phần mục lục để anh dễ tra cứu.”
“Ừm, cám ơn cô. Mà này, đừng bảo cô đứng chỗ này đặc biệt là để đợi tôi về đấy nhé?”
Hoàng dùng khuôn mặt đẹp trai thâm thúy buông ra lời cợt nhả nhưng lại kỳ lạ không khiến người nghe cảm thấy lưu manh rẻ tiền, trái tim bé nhỏ của cô thư ký đập “thùng thùng” như muốn phá lồng ngực lao ra.
“A! Dạ không ạ! Tổng giám đốc, thật ra là… thật ra là… có một cô gái tự xưng là em gái của anh mới đến. Cô ấy tự ý xông vào phòng làm việc, tôi không ngăn lại được!”
Thực chất cô chỉ dám đuổi đến đúng trước cửa phòng làm việc của sếp vì đây là giới hạn xâm nhập của cô, không có sự đồng ý của Hoàng cô không được bước vào “cấm địa” nửa bước. Nếu để anh phát hiện ra thì chắc chắn hậu quả sẽ rất ghê gớm, bằng chứng sống chính là cô thư ký tiền nhiệm vừa mới đây. Cô ta bỏ ngoài tai lời căn dặn của sếp, tự tiện tiến vào phòng khi chưa được cho phép. Chân trước vừa bước vào chân sau đã phải nhanh chóng thụt lùi ra, chưa kịp xin lỗi đã ngay lập tức bị phũ phàng đuổi việc. Đó cũng là nguyên nhân mà giờ này cô lại đứng tại đây, được bổ nhiệm làm thư ký Tổng giám đốc chưa được hai ngày, cảm xúc vừa mừng vừa lo đan xen khiến cô làm việc cũng áp lực lắm lắm.
“Ồ, vậy sao. Tôi biết là ai rồi, cô không cần bận tâm. Lần sau cô ấy lại đến mà không có tôi ở đây thì để cô ấy vào trong ngồi đợi là được.” Hoàng híp đôi mắt hẹp dài, mỉm cười hào hoa với cô thư ký rồi xoay lưng về phòng.
Tiêu Ngọc vốn đang sốt ruột muốn chết ngồi trên ghế sofa tiếp khách, nghe tiếng mở cửa liền lập tức bật dậy.
“Anh!”
Hoàng im lặng đánh giá cô vài giây rồi mới thong thả đáp lại.
“Có chuyện gì khiến em lại tự ý đến đây mà không thông báo trước thế?”
Nụ cười mỉm khi nãy vẫn còn đọng lại trên khuôn mặt tuấn tú của Hoàng, nhưng Tiêu Ngọc đã tiếp xúc với anh bao nhiêu năm rồi chứ, sao có thể không nhận ra được ý tứ cảnh cáo trong lời nói của anh. Cô vô thức nuốt nước bọt.
“Em có chuyện rất quan trọng cần nhờ anh giúp!”
“Hửm? Quan trọng đến mức em phải đích thân chạy đến đây trong giờ anh làm việc?”
Hoàng đánh mắt nhìn về một phía trên bàn nước, tùy tiện đặt câu hỏi. Tiêu Ngọc nhanh chóng bắt được ám chỉ của anh, chạy lại bàn nước pha một ly café đen đặc, bỏ thêm một viên đá, rồi mang đến cho Hoàng.
Hoàng nhận lấy cái ly, hài lòng với sự nhanh nhạy của cô em gái đáng yêu, đúng là sử dụng Tiêu Ngọc vẫn quen tay hơn với những người xa lạ.
Tiêu Ngọc thấy biểu cảm hòa hoãn của anh liền biết cơ hội của mình đến rồi, trong đầu sắp xếp ngôn ngữ lại một lượt rồi nói.
“Anh Hoàng, em nghi ngờ có kẻ đang âm mưu hãm hại em.”
“Đến giờ này mà em vẫn còn nghi ngờ sao? Phải là khẳng định chắc chắn rồi mới tìm đến anh gấp gáp như vậy chứ.”
Hoàng không khách khí tặng cho Tiêu Ngọc một ánh mắt xem thường.
Tiêu Ngọc bĩu môi, lại nữa rồi, anh lúc nào cũng nhìn em bằng nửa con mắt.
“Nào, nói xem vì sao em lại cho rằng có người đang mưu mô hãm hại mình?” Tuy thái độ bên ngoài hời hợt nhưng thực chất Hoàng đã tiến vào trạng thái nghiêm túc.
“Anh có nhớ không lâu trước em có kể với anh bị ngã xe không?”
“Nhớ, em nói có kẻ cố tình gây chuyện, đạp đổ xe máy, kết quả cuối cùng em được người nào đó bảo vệ nên không bị thương nhiều. Nhưng rất tiếc vị làm anh hùng cứu mỹ nhân kia thì tổn hại thân thể nặng nề.”
Hoàng nhấn mạnh từng chữ có vẻ trào phúng, anh đương nhiên biết “vị nào đó thích làm anh hùng cứu mỹ nhân” là ai, chuyện xảy ra nghiêm trọng như vậy người đầu tiên Tiêu Ngọc thông báo không phải ba mẹ mà tất nhiên là anh rồi.
“Đúng như vậy! Đấy là lần thứ nhất! Nhưng bây giờ lại có chuyện xảy ra lần nữa. Em nghi ngờ cả hai lần đều do một người gây ra!” Tiêu Ngọc kích động kêu lên.
“Nói cụ thể.”
Hoàng nheo mắt, con người đen tuyền sâu kín lóe lên ánh sáng nguy hiểm. Lần nữa, gần đây lại xảy ra chuyện gì hay sao? Anh đưa mắt nhìn cô gái nhỏ đang đứng trước mặt, hoàn toàn lành lặn không xây xát, ừm, ngoài đôi mắt sưng đỏ ra thì có vẻ như không có tổn thương nào.
“Mấy ngày trước, chính là trong buổi tiệc bế mạc Đại hội Âm nhạc đó anh, có kẻ đã muốn hạ độc em!” Nói đến đây, Tiêu Ngọc sợ hãi không tự chủ được chà chà hai bên cánh tay.
“Hạ độc? Chúng hạ độc gì?”
Tình hình có vẻ còn nghiêm trọng hơn những gì anh tưởng. Hoàng lần nữa ngẩng đầu lên quan sát cô gái nhỏ, khí sắc khá tốt, làn da vẫn trắng trẻo mịn màng, không giống người vừa trúng độc.
“À… ờ… thật ra thì em cũng không rõ lắm nữa.” Tiêu Ngọc ấp úng.
Nhác thấy ánh mắt Hoàng bắt đầu hiện lên sự không kiên nhẫn, Tiêu Ngọc cắn răng xổ toẹt.
“Chuyện là thế này! Khả năng rất lớn là có kẻ muốn hạ độc em nhưng không biết phải nói là số em may mắn hay người kia quá đen đủi nữa, năm lần bảy lượt nạn nhân bất đắc dĩ đều là cậu ta…”
“Cậu ta chẳng lẽ là…” Hoàng híp mắt hoài nghi sâu sắc.
Tiêu Ngọc gật mạnh đầu, quả quyết, “Phải! Chính là Lam Lâm!”
Khuôn mặt Hoàng lúc này hiếm hoi xuất hiện cảm xúc kinh ngạc, lại là cậu ta!
“Kể cho rõ ràng đầu đuôi đi, đừng có ngập ngừng thử thách sự kiên nhẫn của anh. Hai lần xảy ra tai nạn đều có sự xuất hiện của hai người, xác suất nạn nhân chỉ là 50/50. Nói xem tình huống lúc đấy là thế nào, vì sao em lại có thể khẳng định đối tượng bọn chúng muốn nhắm vào là em chứ không phải là cậu Lâm đó?”
Tiêu Ngọc hơi e ngại áp lực toát ra từ phía người đàn ông trước mặt, vô thức lui lại một bước nhỏ, hắng giọng rồi mới trần thuật lại toàn bộ quá trình và suy đoán của Lam Lâm và cô trước đó không lâu.
Hoàng chăm chú nghe hết câu chuyện, trầm ngâm giây lát, cuối cùng gật đầu.
“Nói như vậy cũng rất có lý, tuy vậy cũng không thể hoàn toàn loại bỏ khả năng mục tiêu là cậu ta. Cứ để chuyện này anh lo, anh sẽ cử một, hai người đi cùng em trong thời điểm này. Bây giờ thì em về nhà luôn đi, tốt nhất nên hạn chế ra đường. Xét mức độ manh động của đối tượng, chúng thất thủ hai lần rồi, chưa chắc đã không nóng ruột gây thêm lần thứ ba.”
“Vâng! Em biết rồi! Vậy anh cố gắng giúp em nhé, từ lúc biết tin emthật sự rất sợ hãi. Dù là bọn chúng nhắm vào em hay là Lam Lâm thì em cũng không thể nào bình tĩnh được. Lam Lâm đã hai lần cứu em, nếu cậu ấy có chuyện gì xảy ra em sẽ ân hận đến chết mất.”
Ồ, dù em không nói thì anh cũng sẽ không bỏ qua chuyện này, hứng thú của anh với cậu ta cũng ngày một nhiều lên rồi đây. Nhưng sự quan tâm của em đối với cậu ta có phải hơi thái quá rồi không?
Tiêu Ngọc bỗng nhiên nhạy cảm cảm nhận được sự dò xét của Hoàng phóng tới, sởn gai ốc. Cùng là những thành phần nguy hiểm nhưng những kẻ gây án ngoài kia chỉ mang lại cho cô cảm giác sợ hãi đơn thuần, còn người đàn ông này cô không thể nào dò xét nổi, cũng không dám khiêu chiến với quyền uy của anh. Mặc dù đôi lúc cô cũng có thể nũng nịu mè nheo làm em gái nhỏ, nhưng trong vài trường hợp đặc biệt, cô không dám ho he một tiếng nào.
“Vậy… vậy em về nhé?” Tiêu Ngọc rụt rè thăm dò, hôm nay tâm trạng anh Hoàng có vẻ hơi thất thường thế nào ấy.
“Ừm, đi đi. Tôi sẽ bảo hai người Trung Hiếu và Cảnh Nam đợi em ở sảnh khách sạn.”
Hoàng lạnh nhạt tiễn khách. Anh nhìn cánh cửa phòng làm việc khép lại, bỗng nhiên cười khẩy một tiếng không rõ ý tứ.
Tiêu Ngọc, cô em gái nhỏ này là một trong những “thứ” hiếm hoi anh thực sự để ý trên đời. Bây giờ lại xuất hiện những kẻ dám động vào người của anh, bọn chúng chắc chắn sẽ phải gánh lấy hậu quả nặng nề gấp trăm lần.
Ừm, tuy nhiên không thể bỏ sót một việc khá là thú vị. Cậu Lâm đó vậy mà lại lần nữa xui xẻo trúng thuốc sao, là loại thuốc độc gì vậy nhỉ. Đừng bảo là … đấy nhé?
Ha ha, vẫn còn chưa thể kết luận chính xác được liệu cậu ta có phải là người hôm đó hay không nhưng cũng phải chắc đến tám phần rồi. Thú vị lắm!
Hẹn cậu Lâm gặp gỡ trong một ngày không xa nhé! Tôi sẽ tự mình làm rõ chuyện này, tự tay bóc lớp mặt nạ bí mật mà cậu đang đeo để xem biểu cảm chân thật ẩn trong đó là gì.
Sợ hãi? Kinh hoàng? Hay giận dữ đây?
*
Ngày thứ bảy.
Cuối cùng thì các triệu chứng nôn mửa, nổi mề đay cũng chấm dứt, Lam Lâm đã có thể tạm thời quay trở lại chế độ sinh hoạt thường ngày, chỉ là khẩu phần ăn vẫn ít đến đáng thương. Cậu không chỉ ăn có chút xíu mà còn rất thanh đạm, đồ ăn đa phần đều chỉ được nêm nếm một lượng muối nhỏ, rau xanh được ưu tiên làm món chính thay cho các loại chất đạm và tinh bột. Lam Lâm ăn nhiều thực vật đến mức đầu bếp trong nhà còn tưởng tượng cậu sắp biến thành con sâu rau luôn rồi.
Lam Lâm thảnh thơi ngồi trong phòng khách lớn, quấn một tấm chăn lông dầy xụ, nhâm nhi tách trà hoa cúc nóng hổi tự pha, toàn thân toát lên khí tức nhàn tản rảnh rỗi. Nhiều ngày chỉ loanh quanh trong phòng khiến cậu thấy khá tù túng và bí bức, tuy bình thường Lam Lâm cũng hay làm tổ trong thế giới riêng nhưng việc có thể tự do đi lại lúc nào mình thích. Có thể dễ dàng nhận thấy, thích lười biếng khác hoàn toàn với việc không thể hoạt động theo ý muốn cá nhân.
Nhiều ngày bị hành hạ bởi các phản ứng quái lạ khiến cơ thể Lam Lâm suy nhược rõ rệt. Điều hòa trung tâm phòng khách phải đặt chế độ cao nhất mới có thể xua đi cái lạnh đang gặm nhấm da thịt cậu.
Xung quanh yên tĩnh, thi thoảng mới vang lên tiếng lách cách của thìa sắt đụng vào miệng ly. Cáo nhỏ bông xù đang cuộn tròn trên đùi Lam Lâm ngoan ngoãn ngủ say. Cái mũi đen bóng nước phập phồng theo hơi thở làm người ta yêu thích.
Vài ngày qua chủ nhân đều không chơi với nó, nhìn thấy nó không nhiệt tình ôm ấp như trước nữa, nó biết ngay là chủ nhân lại bệnh rồi. Cứ cách vài tháng chuyện này lại xảy ra một lần, nó cũng đã khá quen thuộc, thậm chí còn có thể phán đoán được từ xa thông qua mùi… máu trên cơ thể chủ nhân. Chủ nhân thật đáng thương! Người dường như mắc một căn bệnh kỳ quái nào đó, khi phát bệnh sẽ thường bị chảy máu không ngừng. Bác sĩ và y tá đều rất lo lắng cho tình trạng này nhưng hình như chẳng thể trị dứt điểm được, cứ nhìn biểu cảm quái dị của họ mỗi khi chủ nhân ngã bệnh là biết liền ha!
Lam Lâm nào biết suy nghĩ hết sức “nhân tính” của cáo nhỏ, cậu lặng lẽ vuốt bộ lông bóng mượt của nó, tâm trạng bất an mấy ngày nay cũng dịu đi được phần nào.
Hiện tại cuối cùng đầu óc cũng có thể suy nghĩ một cách linh hoạt, cảm giác cả cơ thể và não bộ đều trì trệ thật không ổn chút nào. Đôi lúc Lam Lâm còn bi quan nghĩ với tình trạng thân thể suy kiệt này tuổi thọ của cậu liệu có kéo dài được bao lâu.
Nhạc chuông nhẹ nhàng vang lên, Lam Lâm quơ lấy điện thoại bên cạnh người. Ba cậu gọi về hỏi thăm tình hình sức khỏe, Lam Lâm chỉ đáp qua loa lấy lệ. Cả cậu và ba dường như đều rất ăn ý hạn chế nhắc đến bệnh trạng, không ai muốn trực tiếp đề cập đến nó, hai người chỉ nói bóng gió và đưa lời một cách hời hợt. Tuy Lam Lâm là người biết rõ nhất tình cảm vĩ đại của người ba luôn luôn vắng nhà này nhưng xét cho cùng, không hiểu tại sao giữa cậu và ba luôn tồn tại một khoảng cách khó có thể vượt qua.
Có lẽ nguyên nhân sâu xa là từ sự ra đi vĩnh viễn của mẹ.
Mẹ không còn nữa, ba dường như cũng chẳng còn muốn trở về nhà, ba chỉ cắm đầu vào làm việc và làm việc. Ba đi khắp mọi nơi, gặp hàng nghìn người, nhưng chưa bao giờ có một bóng hình nào thay thế mẹ. Điều này Lam Lâm hiểu và tin tưởng hơn bất kỳ ai hết, tình yêu của ba dành cho gia đình này chưa bao giờ vơi, chỉ là người mà ba yêu thương nhất đã không còn mà thôi.
Nhà, là một khái niệm vừa thân thương lại vừa đau đớn. Lam Lâm, cậu là vết thương mãi mãi không bao giờ lành. Và mẹ, là một nửa linh hồn ra mất đi không bao giờ tìm về được nữa.
Hai bờ vai gầy gầy của cậu rũ xuống đáng thương yếu ớt biết bao. Chưa thương cảm được mấy phút, điện thoại vừa cúp lại reo lên lần nữa.
“Alô.” Lam Lâm nghe máy mà không cần nhìn xem ai gọi.
“Anh nè!” Tất nhiên là Trịnh Bình rồi.
“Ừm.”
“Sao nghe giọng em buồn thế? Vẫn còn mệt lắm à?” Trịnh Bình hiếm khi dịu dàng được như thế.
“Vẫn còn hơi mệt nhưng đỡ nhiều rồi.” Lam Lâm đáp lại khe khẽ bằng giọng mũi, nghe thoáng qua thật giống như đang làm nũng.
“Ra ngoài hoạt động nhẹ nhàng chút đi, nằm yên một chỗ cũng không phải là tốt đâu. Hôm nay em đã ăn gì chưa đấy?”
Mũi Lam Lâm tự nhiên cay xót, ba gọi điện thậm chí còn chẳng hỏi xem hôm nay cậu có ăn uống gì không, nhưng không thể trách ba được, tính ba vốn luôn lạnh nhạt như thế.
“Ăn một ít cháo rồi.” Cậu trả lời bằng giọng nhỏ xíu.
“Một ít thôi á? Có phải cố tình ăn ít để bắt anh về đút cho không?” Trịnh Bình cười cợt, lúc này rồi mà vẫn còn không quên trêu ghẹo.
“Ai thèm.” Lam Lâm mạnh miệng.
“Chính là em thèm! Em thèm sự chăm sóc ân cần của người đàn ông đẹp trai, giỏi giang lại dịu dàng là anh đây!”
“Nói không biết ngượng mồm!”
Lần nào cũng như vậy, mấy ngày nay Trịnh Bình vẫn thường gọi đến, hỏi thăm được dăm ba câu đã trở thành tình huống như vậy nè, chỉ khác một chút là hôm trước Lam Lâm mệt mỏi không có hơi sức phản kháng, bây giờ thì hay rồi, miệng lưỡi sắc xảo không chịu thua kém ai, vùi dập Trịnh Bình tơi tả. Trịnh Bình á, hắn từ xưa đến nay mặt dày hơn tường thành rồi, dù Lam Lâm có đấm mạnh đến đâu cũng chẳng “xi – nhê”, thậm chí còn có thể chưng ra biểu cảm hưởng thụ ấy chứ. Ai không biết có khi còn tưởng hắn là kẻ biến thái cuồng bị ngược đãi, chuyên môn thích chọc ngoáy vào tổ ong vò vẽ, bị đốt cho đau điếng vẵn nhăn răng ra cười khoái trá.
Cãi nhau vớ vẩn một hồi, tâm trạng của Lam Lâm đã tốt lên một cách thần kỳ. Buông xuống được cảm xúc tiêu cực, Lam Lâm mủm mỉm cười một mình, đầu mày khóe mắt toát lên sự nhẹ nhõm lâu rồi không thấy.
Căn phòng khách vẫn vắng lặng như vậy, Lam Lâm hưởng thụ không gian lắng đọng trong căn biệt thự to lớn, thi thoảng còn ngâm lại khe khẽ một vài giai điệu quen thuộc.
Chuông điện thoại lần thứ ba reo lên, thật không ngờ chiều nay lại có nhiều người gọi đến thế, phải biết rằng bình thường có khi nguyên cả một ngày cậu còn không có nổi một tin nhắn. Lam Lâm hơi ngạc nhiên nghiêng mắt nhìn, thấy cái tên đang hiển thị trên màn hình lại càng ngạc nhiên hơn nữa.
“Alô. Đại sư huynh?”
Người gọi đến là đại sư huynh Tùng Lâm của cậu, người này không ai khác chính là đệ tử đầu tiên của Võ sư Thanh Phong. Phải nói Võ sư Thanh Phong có sở thích khá là đặc biệt, ông yêu cầu toàn bộ học trò phải xưng hô trang trọng, gọi ông là “sư phụ”, các anh chị em trong võ đường tùy theo bối phận phải gọi nhau là sư huynh muội. Lâm Lâm là người gia nhập muộn nhất, cũng có thể xác định luôn là đệ tử cuối cùng của Võ sư vậy nên tất nhiên là tiểu sư đệ, lớn hơn cậu chính là Trịnh Bình, tuy nhiên cậu với Trịnh Bình thân thiết hơn cả nên khi ở ngoài võ đường không xưng hô với nhau câu nệ như vậy.
“Anh đây, ha ha, anh gọi cho cậu chắc hẳn bất ngờ lắm hả?” Qua giọng nói trầm trầm phóng khoáng có thể dễ dàng nhận ra đại sư huynh này không còn trẻ trung nữa.
“Vâng, thật sự là bất ngờ. Đại sư huynh gọi em có phải có chuyện gì không ạ?”
Lam Lâm rất quy củ, trong lời nói có thể nghe ra được sự khách sáo, kính trọng. Đại sư huynh có thể coi như một nửa sư phụ của cậu rồi vậy, sư phụ ngày càng có tuổi vậy nên không thường tham gia trực tiếp vào hoạt động giảng dậy, ông ủy thác phần lớn công tác cho vị đại sư huynh này. Tùng Lâm tuy là “huynh” nhưng tuổi tác cũng phải gần bằng ba của Lam Lâm rồi, tính tình người này khéo léo, ổn trọng, võ học cũng uyên bác sâu rộng, thật sự là một đại sư huynh xứng chức.
“Không có việc gì thì anh không được gọi điện hỏi thăm cậu à?”
Đại sư huynh cười ha hả trong điện thoại, cố tình trêu chọc sư đệ nhỏ tuổi nhất này. Vì khoảng cách tuổi tác và tính tình lạnh nhạt của tiểu sư đệ nên hai người vốn không phải quá thân thiết, nhưng xét về cơ bản, Tùng Lâm khá là có thiện cảm với cậu.
“Không, ý em không phải là như vậy.” Lam Lâm bình bình đạm đạm trả lời.
“Ừm, được rồi, không đùa giỡn cậu nữa! Lam Lâm à, chuyện là thế này, sư phụ năm nay đã nhận lời tham gia ngày hội giao lưu võ thuật miền Bắc tổ chức hai năm một lần. Chắc cậu cũng hiểu tầm quan trọng của giải đấu giao hữu này, hiếm khi nào thấy sư phụ lại có hứng thú như vậy, sư phụ giao cho anh thông báo việc này cho các đệ tử. Giải đấu này có hạn chế độ tuổi nên võ đường chúng ta chỉ có sư muội Lê Thanh, sư đệ Trịnh Bình và Lam Lâm là thích hợp mà thôi. Khổ nỗi Lê Thanh hiện đang trong giai đoạn chạy nước rút bảo vệ luận án Tiến sĩ bên Trung Quốc, không thể trở về ngay được, chỉ còn lại hai đứa.”
Đại sư huynh Tùng Lâm im lặng hai giây, Lam Lâm bình tĩnh chờ đợi lời kế tiếp của anh, ngờ ngợ có dự cảm nào đó.
“Nhưng cậu phải chuẩn bị tinh thần đi Lam Lâm à, Trịnh Bình có khả năng phải đại diện cho bên Học viện kỹ thuật Quân sự đó. Hừ, đây rõ ràng là hành động cướp người trắng trợn mà, nhưng biết làm sao được, thằng nhóc Trịnh Bình hiện đang theo học trường người ta mà nó cũng tiêu xài hết sạch kỳ nghỉ phép rồi! Giờ đến 80% là tiểu sư đệ phải ra mặt xuất chiến thôi…”
Đến đây thì rõ rồi, Lam Lâm vắn tắt tổng hợp lại thông tin vừa thu thập được: giao lưu võ thuật – Lê Thanh sư tỷ không thể tham gia, Trịnh Bình có khả năng lớn trở thành đối thủ – Lam Lâm bắt buộc phải xuất chiến.
Bây giờ đến lượt Lam Lâm im lặng ba phút, đầu dây bên kia cũng không lên tiếng như đang chờ đợi cậu đưa đầu vào cái tròng đã buộc sẵn. Lam Lâm hiểu rõ mình không có cơ hội từ chối, rõ ràng ý tứ của đại sư huynh là thông báo chứ không phải trưng cầu ý kiến. Làm đệ tử của sư phụ bao nhiêu năm nay cậu vẫn luôn được ưu ái miễn cho các vụ tham gia thi đấu biểu diễn gì đó, nhưng lần này có vẻ như không đi không được rồi. Lam Lâm sâu sắc cảm nhận cuộc sống gần đây của cậu không ngừng tràn ngập những tình huống bất khả kháng, viết đi viết lại cũng chỉ có ba từ “ bất – đắc – dĩ” mà thôi.
“Vâng, em biết rồi. Thời gian và địa điểm là bao giờ ạ?”
“Ha ha, tốt lắm! Nói vậy anh báo lại cho sư phụ chắc suất của cậu luôn nhé, khỏi phải chờ đợi cái tên Trịnh Bình ngu ngốc kia nữa!” Đại sư huynh không nén nổi đắc ý, vờ vĩnh nêu ý kiến.
Lam Lâm rất muốn nói thôi thì ngay từ đầu đại sư huynh bảo cậu đi luôn cho rồi, đỡ mắc công lấy Trịnh Bình ra làm đệm lưng lằng nhằng nhưng rút cuộc vẫn lựa chọn câm nín.
“Xem nào, lịch thi đấu là vào hai ngày 24, 25 tháng 12, chà, cũng khá gấp đấy nhưng không thành vấn đề phải không? Anh biết cậu là học trò chăm chỉ nhất của sư phụ mà, chắc chắn trong thời gian rảnh rỗi vừa qua luôn luôn tự giác luyện tập ở nhà phải không nào? Địa điểm tổ chức lần này ở chính tại Hà Nội nên yên tâm không mất công di chuyển và công tác hậu cần!”
“Được, em biết rồi.”
“Không còn câu hỏi nào khác?”
“Không ạ.”
“Ừa, vậy coi như xong nhé! Mấy hôm nữa anh sẽ gửi mail thông tin về giải đấu và hình thức thi đầu cho cậu. Nhớ hăng say luyện tập đó, hôm thi đấu sư phụ v à anh cũng sẽ đến cổ vũ cho em. Cố lên!”
“…” Lam Lâm câm nín, sư phụ đến vì là người đại diện chứ đâu phải đến để làm cổ động viên đâu.
Đại sư huynh sung sướng cúp máy, bỏ lại Lam Lâm ngồi ngay đơ trên ghế, gió lạnh đìu hiu từ trong lòng thổi ra.
Cậu nâng tay nhìn cổ tay gầy gò xương xẩu, mắt cá lồi hẳn lên khô cứng xấu xí, cơ bắp uể oải thiếu sức sống, không biết cậu có thể thực sự thi đấu bằng thân thể ngày càng xuống cấp này không nữa. Nếu để thua quá thảm thì mặt mũi của võ đường Thanh Phong đúng là vứt ra bãi rác mất rồi, uy tín và danh tiếng của sư phụ cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Ôi, cậu phải làm sao đây! Muốn lười biếng cũng không được nữa, nếu không rèn luyện từ hôm nay thì không thể nào kịp được, còn nửa tháng nữa mà thôi.