Chạy, chạy miết.
Trịnh Bình dừng trước một tòa kiến trúc cổ tựa như Nhà hát Lớn, hắn chống đầu gối thở dốc, không hiểu sao hắn cảm thấy tay chân mình có chút không linh hoạt như mọi khi. Xung quanh không một bóng người qua lại, Trịnh Bình hít thở điều khí, chầm chậm bước qua cổng sắt có phần hoen rỉ, dẫm lên mỗi bậc thang kéo dài đến cửa chính khép hờ. Bàn tay hắn đặt trên cánh cửa lớn, tự nhiên lại có chút do dự, nhưng rồi cuối cùng vẫn dùng chút sức đẩy ra. Cửa mở ra tựa như công tắc bật chiếc máy hát cũ kỹ vang lên tiếng đàn nhè nhẹ, Trịnh Bình như bị thôi miên mất rồi, hai mắt dán chặt vào bóng dáng nhỏ bé đang ngồi trước cây đàn dương cầm màu trắng đặt trên sân khấu ngập ánh đèn. Hắn chầm chậm lướt qua những hàng ghế trống không người, bước chân hắn kì lạ nhẹ đến mức không vang ra tiếng. Trịnh Bình dừng lại trước sân khấu không xa, trong tầm mắt hắn chính là cô bé đó, tầm khoảng 10 tuổi, mái tóc dài buông xõa sau lưng, đôi mắt nhắm hờ, bàn tay đang lướt nhẹ trên phím đàn như múa. Âm thanh tựa như tiếng nhạc trời, trong suốt chảy róc rách vào đôi tai hắn, bất tri bất giác hắn cũng không dám thở mạnh, sợ phá vỡ bầu không khí tuyệt diệu này. Âm nhạc đột nhiên dừng lại, đôi mắt kia phút chốc mở ra nhìn hắn, chứa nét cười ngây thơ ngọt ngào lại tựa như ma chú, khóa định hồn phách.
Đầu óc Trịnh Bình như chảy thành bùn nhão, không thể kiểm soát đôi chân đang tự ý bước lên sân khấu. Hắn vươn bàn tay có phần rụt rè, chậm rãi tựa như sợ cô bé sẽ biến thành cánh bướm bay vuột khỏi tầm với. Mái tóc cô bé mềm mượt hệt như hắn tưởng tưởng, từng sợi từng sợi đan vào ngón tay thô ráp, rối loạn quấn quanh trái tim đang đập thình thịch không theo quy luật của hắn. Cô gái bé nhỏ nghiêng đầu nhìn hắn không rời, đôi mắt ngây thơ ngậm nước kia không hiểu sao chậm rãi khép lại như thể đang cổ vũ hắn gây nên tội ác. Trịnh Bình tiến lại rất gần, đủ để nhìn rõ hàng mi dài cong cong run rẩy, đủ để môi hắn chạm vào hai cánh hoa phiếm hồng. Ừm, mềm mại, ngọt ngào ngoài sức tưởng tượng.
Trước mắt bất chợt nảy sinh biến hóa, Trịnh Bình giật mình rụt lại phía sau, hai mắt trợn trừng kinh ngạc. Khuôn mặt cô gái bé nhỏ hắn vừa có hành động quá phận không hiểu sao phút chốc biến thành khuôn mặt mà hắn quá đỗi quen thuộc.
Lam Lâm.
Đôi mắt ấy không còn chứa sự ngây thơ vô tội nữa, thay vào đó là một đôi mắt chỉ chứa đêm đen thuần túy hơi xếch lên trên, lạnh lùng bất khả xâm phạm. Lam Lâm không nói một lời, đôi môi kia khẽ nhếch tựa như khinh thường hắn, lông mày nheo lại tựa như nảy sinh chán ghét hắn. Hình ảnh này phi thường mạnh mẽ đánh sâu vào đầu Trịnh Bình, áp lực khiến hắn không thở nổi, đầu ong ong như bị người nện búa tảng.
Trịnh Bình từ trên giường choàng dậy, đôi mắt trợn lớn, đồng tử không ngừng giãn nở, mồ hôi toát ra đầy đầu. Hắn mạnh mẽ áp bàn tay lên ngực, cảm nhận được trái tim đang đập thùng thùng đầy sợ hãi của chính mình, vô cùng rối loạn. Trịnh Bình gục xuống thật sâu, nắm đấm nện mạnh vào đầu bắt ép mình thoát ra khỏi mộng cảnh vẫn chưa dứt.
Trịnh Bình cảm thấy hết sức hoang mang, tại sao hắn lại có giấc mơ quái đản như vậy. Trong giấc mộng ấy vậy mà hắn lại làm ra hành động khiếm nhã đối với một cô bé còn chưa lớn, rồi không hiểu sao hình ảnh người anh em tốt của mình lại trùng khớp vào đó. Hắn càng hổ thẹn hơn, khi mà hắn nhận ra, bản thân mình lại luyến tiếc cảm giác mềm mại ấy. Cổ họng Trịnh Bình nuốt khan, có vị vừa ngọt ngào, lại đắng ngắt.
*
Sáng nay Lam Lâm thức dậy có chút muộn hơn bình thường, có lẽ là do tác hại của rượu đây mà. Nhìn đồng hồ đã là gần 10 giờ sáng, cũng không có chuyện gì đặc biệt, dù dậy sớm hay muộn thì cũng không khác gì nhau.
Điện thoại nhấp nháy đèn báo tin nhắn, màn hình hiện tên, là Trịnh Bình gửi đến. Sống cùng một nhà, bày đặt gửi tin nhắn làm gì chứ.
7.30 a.m
Tin nhắn có phần đường đột, câu chữ lại nghiêm túc lạ thường, Lam Lâm hơi hơi ngoài ý muốn. Mới có mấy ngày ở chung, đi ra đi vào lại thấy bóng dáng tưng tửng ấy, bây giờ người đột ngột chạy mất, Lam Lâm không hiểu sao lại cảm thấy có chút mất mát.
Đang ngẩn ngơ trên giường, chuông điện thoại reo lên cắt đứt suy nghĩ rối loạn, số lạ gọi đến.
“Alô?”
“Lam Lam hả?! Bác Triều đây. Đừng bảo là quên bác rồi đấy nhé!” Giọng nam sang sảng vang lên từ đầu dây bên kia, mang vài phần nóng vội.
“Cháu chào bác. Cháu không quên đâu ạ. Bác gọi cho cháu có chuyện gì ạ?” Lam Lâm kiên nhẫn đáp lại.
“Hê hê, nhớ là tốt, nhớ là tốt! Bác đã sắp xếp cho cháu màn biểu diễn ở Lễ kỷ niệm sắp tới rồi, không được nuốt lời bác đâu đấy nhé!” Bác Triều trong điện thoại rất vui vẻ nói liên hồi. “Cây đàn kia bác đã hứa với cháu cũng sẽ giữ lời, nhưng gần đến ngày mới có thể chuyển đến nơi được. Trước tiên cháu có thể đến Học viện diễn tập qua một chút không, ở đây bác có sẵn một chiếc dương cầm tương đối tốt, nếu cháu không chê…?”
“Dạ, được ạ.” Lam Lâm ngắn gọn, phải phép trả lời.
“Tốt quá rồi! Mặc dù còn 2 tháng nữa mới đến ngày quan trọng nhưng chương trình lần này tổ chức đặc biệt lớn, các tiết mục cần khớp với nhau, thế nên ngày mai cháu có mặt nhé! Bao giờ đến nơi gọi vào số máy này cho bác, bác sẽ ra đón cháu. Oke con dê?” Bác già xì tin tự biên tự diễn.
Lam Lâm có chút bất đắc dĩ đồng ý, dù sao cũng đã nhận lời người ta rồi. Gần đây ở nhà quả thật có chút buồn chán, Trịnh Bình từ mấy tháng trước bị tống vào Học viện Quân sự làm cuộc sống Lam Lâm mất đi chút “muối”. Mặc dù không muốn xuất đầu lộ diện cho lắm, nhưng nhớ đến sự háo hức tràn đầy của tên kia, Lam Lâm lại không nỡ đổi ý. Ai bảo có kẻ đi rồi, bên tai Lam Lâm vẫn văng vẳng tiếng lải nhải đòi xem diễn cho bằng được cơ chứ. Có phải càng ngày bản thân càng dễ dãi với Trịnh Bình rồi không Lam Lâm?
Dậy thôi, dù sao vẫn còn cả một ngày dài. Phải đem cáo con đi tỉa lại lông cho đẹp mới được.
*
Taxi dừng lại trước cổng Học viện Âm nhạc Quốc gia, một bóng dáng thon thả từ trên xe bước xuống, mái tóc đen dài cột cao, lộ ra khuôn mặt trắng hồng thiếu nữ. Tiêu Ngọc vẫn mang dáng vẻ như nàng công chúa cao quý như vậy, cằm nhọn hơi hếch, đôi mắt to sáng có thần, chân dài bước đi đầy tự tin, mạnh mẽ, hoàn toàn không thấy bóng dáng của một nạn nhân hành hung ở trường Quân sự cách đây không lâu.
Đã quen trở thành tâm điểm của sự chú ý, Tiêu Ngọc vẫn thản nhiên như không bước trong những ánh mắt soi mói đến từ nhiều phía, nhiệt tình ngưỡng mộ có, ác ý châm biếm có. Người ta đều cho rằng cô quá kiêu ngạo vì những lời ca tụng có cánh nên bỏ ngoài tai sự gièm pha của đám đông nhưng thực ra không ai biết rằng, rất đơn giản chỉ là từ nhỏ Tiêu Ngọc phải sống trong sự đố ký và ghen ghét của mọi người nên đã trở nên chai sạn mà thôi. Nếu người ấy không phải ra nước ngoài một thời gian quá dài, những tên thô bỉ đó đã chẳng bao giờ có cơ hội chạm được vào một sợi tóc của cô.
Tiêu Ngọc đẩy cửa phòng Giám đốc, trông thấy bác Triều đang ngồi thoải mái trên ghế bành to, nhâm nhi tách cà-phê đậm đà. Giám đốc Học viện, bác Triều là người cô đã quá quen thuộc, có thể nói ông hệt như người bố thứ hai của cô vậy, quan tâm chăm sóc cô hết mực.
“Bác Triều! Hôm nay trông bác tinh thần hăng hái lạ thường nha. Có tin mừng gì sao?” Tiêu Ngọc rũ bỏ hình tượng công chúa kiêu ngạo, thân thiết đáng yêu làm sao.
“Đúng vậy, đúng vậy. Thật mất công lắm bác mới khai phá được một nhân tài ẩn giật. Đúng là báu vật luôn được cất giấu trong rừng sâu, không chân chính dấn thân vào nguy hiểm thì cả đời sẽ không bao giờ được chứng kiến vẻ đẹp bất phàm của nó.”
“Sao nghe bác nói có vẻ khoa trương quá vậy! Không phải nhân tài mà bác nói đang ở trước mặt bác rồi đây sao!” Tiêu Ngọc giả vờ hờn dỗi.
“Ha ha ha! Cái con bé này. Cháu khác, người ta khác. Mỗi người đều có khả năng thiên phú riêng của mình, cháu giỏi về hát, người ta lại là người tạo nên âm nhạc để cháu cất lên tiếng hát cơ cháu gái ạ. Ôi, vẻ đẹp ấy, ngón đàn tuyệt diệu tinh mĩ ngày ấy bác già đây mới chỉ được nghe một lần duy nhất mà suốt đời sẽ mãi mãi không quên…”
“Bác Triều, cẩn thận cháu mách bác gái bác ngoại tình trong tâm tưởng đó nha! Tả gì mà như tả tình nhân vậy chứ.”
Đang bay bổng trong bầu không khí hồng phấn tự mình huyễn hoặc, bác Triều dựng tóc gáy, vừa tức giận vừa buồn cười mắng mỏ “Cháu thì biết gì chứ hả! Người ta đáng tuổi con cháu bác đấy. Nào, đi thôi, đừng để chậm trễ. Người đấy đang ở phòng đàn ở Nhà truyền thống đợi chúng ta. Hôm nay nhất định bác sẽ phải giới thiệu hai đứa với nhau. Chắc chắn sẽ là một cặp đôi ăn ý trời sinh, bọn trẻ các cháu không tin vào thẩm mỹ đôi mắt lòa này của bác thì cũng phải tin vào hai tai nhạy bén này. Ừm ừm, nếu có thể kết hợp với nhau sẽ rất tuyệt vời. Hay lắm, hay lắm.”
Giám đốc Triều tự mình ba hoa như một ông mai mối nhàm chán, đơn giản chỉ là một việc đàn và hát, qua lời nói khoa trương của bác già mà trở nên mờ ám như một cuộc xem mắt cố tình sắp đặt vậy. Tiêu Ngọc biết thừa cái tính huyên thuyên này của bác nên không để bụng, chỉ có chút tò mò, rút cuộc người nào có thể vượt qua được sự kiểm duyệt của con người mặt ngoài hiền như bụt nhưng được mệnh danh là người có “đôi tai ác quỷ” này đây. Nhiều năm nay người tài không phải là hiếm, tuy vậy xét cho cùng, số ít người được chính tay Giám đốc Học viện o bế như Tiêu Ngọc lại đếm không được bao nhiêu.
Theo chân bác già đến Nhà truyền thống Học viện Âm nhạc, Tiêu Ngọc không nén nổi bất ngờ. Đãi ngộ hoàn toàn không tồi, một người như thế nào có thể được đặc cách sử dụng đến chiếc đàn cổ trăm năm mà Học viện vẫn nâng niu trân trọng đây. Nghe nói đây là cây đàn dương cầm do một nhà chế tác người Canada mất nhiều năm tâm huyết chế tạo nên, được người sáng lập Học viện trăm năm trước dùng trăm phương ngàn kế mua lại, cũng nhờ nó mà nhiều lần mang lại vinh quang cho Học viện Âm nhạc. Tuy vậy nhiều năm rồi vẫn chưa có ai vinh dự được đàn thử một lần, chiếc dương cầm này từ lâu đã bị khóa trong phòng kính lớn ở tầng cao nhà truyền thống, chỉ có thể đứng từ xa chiêm ngưỡng mà thôi.
Vừa đặt chân lên tầng cao nhất, Tiêu Ngọc có phần sửng sốt khi nghe được một chuỗi âm thanh trong trẻo róc rách chảy vào tai. Bản Bluestone Alley vang lên đơn giản lắng đọng nhưng không hiểu sao lại làm cho người nghe cảm thấy lạnh lẽo, đơn độc. Giai điệu không nhanh không chậm, nốt nhạc vang lên từng tiếng trầm bổng dẫn dắt tâm hồn người nghe, mê hoặc người ta lạc vào một vùng tuyết trắng dưới ánh trăng cô đơn lạnh lẽo.
Bản nhạc ngắn gọn kết thúc, âm thanh vậy mà vẫn còn quanh quẩn trong nhà kính như chưa thể ngay lấp tức dừng lại. Ánh sáng bên ngoài phản xạ vào lớp kính trong suốt lấp lánh như sao rơi giữa ban ngày, Tiêu Ngọc thẫn thờ nhìn bóng người mảnh khảnh vẫn đang chìm đắm trong thế giới của riêng mình bên chiếc dương cầm, bàn tay vẫn chưa dứt khỏi phím đàn.
“Bộp bộp bộp!” Bác Triều vỗ tay đầy hăng hái. “Tuyệt lắm! Cháu thấy cây đàn này thế nào, không tồi phải không? Niềm tự hào của Học viện này đó!”
Người kia ngước khuôn mặt gầy nhỏ trắng sứ lên, trong mắt chứa ý cười nhàn nhạt, nho nhã lệ độ đứng dậy tiếp lời “Cháu đã nghe danh cây đàn Star Drift này từ lâu mà bây giờ mới có cơ hội chơi thử. Âm thanh tạo nên nghe như sao rơi nước chảy, không hổ là báu vật trấn phái của Học viện ạ.”
Bác Triều tự hào mê say, nói liên tục “Nói đúng lắm, nói hay lắm! Tuy chiếc đàn này trân quý, nhưng xét cho cùng khó có thể sánh ngang được với Heintzman Crystal P. Yên tâm, bác đã liên lạc thuận lợi với người bạn rồi, không lâu nữa sẽ đến tay cháu mà thôi!”
Nói đoạn lôi kéo Tiêu Ngọc vẫn đang ngẩn người đứng phía sau lên trước, hồ hởi giới thiệu. “Đây là Tiêu Ngọc, giọng ca vàng của Học viện bác đấy. Hôm nay cho hai đứa gặp nhau, bác hi vọng có thể kết hợp được ngón đàn tinh luyện của cháu và giọng hát trời phú của Tiêu Ngọc. Không báo trước với cháu thế này có phải hơi đường đột không? Thật ra bác cũng vừa mới nảy ra ý tưởng này thôi. Ừm, có thể thử xem sao, nếu thật sự không được cũng không cần miễn cưỡng.”
Giám đốc Triều tuy rất hưng phấn nhưng thật ra cũng có chút ái ngại vì sự tự định đoạt của mình, dù sao thì đây cũng là hai người trẻ xa lạ, nhỡ không hợp ý nhau cũng có thể trở mặt không biết chừng. Ông âm thầm băn khoăn, ngoài mặt vẫn tỏ ra hồ hởi, ánh mắt long lanh đầy mong đợi nhìn trực diện vào thanh niên tao nhã kia.
Trước ánh mắt chờ mong của người già, Lam Lâm cảm thấy hơi nhức đầu. Bảo cậu đến đây chơi đàn, giờ lại muốn cậu đệm đàn cho con nhà người ta nữa hả. Haiz, xưa nay vẫn là một kẻ độc lai độc vãng nhân thể độc diễn độc hưởng, giờ không những phải công bố cho bàn dân thiên hạ biết, lại còn thiệt thòi phải hợp tác với kẻ xa lạ. Thấy sao cũng thật miễn cưỡng.
Nhận ra ánh mắt đấu tranh do dự của Lam Lâm, Tiêu Ngọc không hiểu sao có chút thất vọng nhưng vẫn mạnh dạn bước lên thêm một bước, hướng bàn tay mảnh khảnh về phía Lam Lâm, chủ động bắt chuyện.
“Em là Tiêu ngọc. Rất hi vọng có thể được hợp tác cùng với anh.”
Lam Lâm nhàn nhạt nhìn cô gái xinh đẹp này, thật ra cậu đã nhận ra được người ta từ đầu, đây chẳng phải là cô gái nhỏ biểu diễn hôm ở Học viện Quân sự sao. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn không tì vết, hai má đỏ ửng, ừm, có phải đánh phấn hồng hơi quá tay rồi không. Cảnh đẹp ý vui cũng khó có thể làm lung lay trái tim sắt đá của vị nào đó, Lam Lâm vẫn không mặn không nhạt buông ra một câu, tay hờ hững đưa ra.
“Cũng có thể thử xem, nếu không hợp tôi sẽ không tự miễn cưỡng chính mình đâu.”
Bàn tay thật lạnh. Lời nói kiêu ngạo như vậy trước nay vẫn chưa từng được nghe, vị trí bản thân tuy bị hạ thấp mấy bậc nhưng Tiêu Ngọc không hiểu sao vẫn có sự kích động nho nhỏ. Người này, vừa có thể gợi lên hứng thú của cô, vừa có thể khơi lên sự hiếu chiến, ham muốn muốn chinh phục khó hiểu. Tiêu Ngọc đây chưa từng thất bại trong bất kỳ cuộc thi nào, muốn vượt qua ải của người đàn ông này có vẻ cũng không quá khó đi.
Cô gái nhỏ âm thầm hạ quyết tâm trong đầu, bỏ qua trái tim đập có chút rối loạn trong lồng ngực.