• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bác Triều tránh đi để hai người trẻ tuổi mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, bầu không khí bỗng chốc đang từ khiên cưỡng chuyển sang hết sức gượng gạo. Một người luôn sống khép kín trong thế giới riêng, còn một người đã quen với được đối xử nhiệt tình chủ động.

Một vài phút trôi qua trong yên lặng, rút cuộc Tiêu Ngọc cũng ậm ờ lên tiếng trước:

“Chúng ta có phải nên bắt đầu rồi không?”

Lam Lâm hơi nhướn mày “ừm” một tiếng khe khẽ, rồi cúi xuống lật vài tờ giấy trong tay. Cậu âm thầm đánh giá cô gái nhỏ trước mắt này, xem ra tốc độ hồi phục khá tốt đấy chứ, cô bị người ta đánh cho thảm như vậy mà vẫn tự tin đứng đây giằng co với cậu được. Tố chất tâm lý cũng không tồi, Tiêu Ngọc là một trong số ít người không bị sự lạnh nhạt của Lam Lâm làm cho chùn bước, tiêu biểu nhất phải kể đến kẻ họ Trịnh tên Bình. Ai biết giờ này tên đó đang lưu lạc nơi nào rồi, nói biến mất là không chần chừ biến mất luôn.

Lam Lâm xét cho cùng, bản chất là một con người kiêu ngạo. Cậu kiêu ngạo cũng không có gì sai, tài năng của cậu xứng đáng được người người ca tụng nếu cậu nguyện ý phô bày. Đây không phải là lần đầu tiên có người đánh giá cao khả năng âm nhạc của cậu, đã từ rất lâu rồi, ánh đèn trên bục cao sân khấu chỉ dành cho riêng mình Lam Lâm. Nhưng mọi chuyện đã bị bỏ lại phía sau, kí ức ngày xưa đã phủ lớp bụi dầy, cậu cũng không nguyện ý lau chùi lưu giữ. Dù vậy, quá khứ vẫn là thứ gì đó không thể tẩy xóa được, sâu sắc đến ăn sâu vào xương tủy, dù Lam Lâm theo thời gian có bị gọt dũa đến nhường nào đi chăng nữa thì cũng không thể chối bỏ được sự ảnh hưởng to lớn của nó.

Lần này bị đặt vào tình huống khiên cưỡng ngay từ đầu, bất đắc dĩ phải đồng ý xuất đầu lộ diện, bây giờ còn bị sắp đặt đứng chung cùng một người xa lạ, nói cậu không thấy phật ý là nói dối. Nhưng đến lúc nhìn cô gái nhỏ mềm mại trước mắt lại cảm thấy phần nào mềm lòng. Ánh mắt Tiêu Ngọc vừa trong vừa sáng, lại lấp lánh ánh lên sự quật cường cố chấp quen thuộc. Lam Lâm âm thầm tự hỏi cảm xúc gần đây có phải dễ dao động quá rồi hay không, tiếp xúc cự ly gần với tên thần kinh Trịnh Bình cũng có thể lây bệnh không có nguyên tắc?

Ngày đầu tiên gặp gỡ đương nhiên gượng gạo, hai người Lâm – Ngọc trao đổi qua loa không được là bao nhưng thần kì vẫn đi đến thống nhất, sử dụng một bản nhạc đơn giản mà Lam Lâm tự sáng tác để biểu diễn. Vấn đề mấu chốt tiếp theo là nếu Tiêu Ngọc muốn sự tồn tại của mình có giá trị trên sân khấu thì cô phải tự thân viết lời bài hát.

Điều kiện khắt khe này của Lam Lâm như một sự khiêu khích “ác ý” nho nhỏ, bản nhạc được lựa chọn chẳng quá phức tạp, phù hợp để biến tấu thành bài hát, nhưng, cái mà Tiêu Ngọc muốn không đơn giản chỉ là hát lên mà còn là thể hiện được “đẳng cấp”. Tiêu Ngọc lặng lẽ hạ quyết tâm phải để người này phải tâm phục khẩu phục, phải công nhận tài năng của cô có thể sánh ngang với cậu. Một giai điệu hay nên được viết nên bởi lời ca tuyệt đẹp, bản thân cô là người khá bài xích thứ âm nhạc theo trào lưu đầy rẫy ngoài thị trường, luẩn quẩn mãi với dăm ba thứ gọi là tình yêu ngọt ngào đau đớn. Làm sao viết cho bản nhạc vừa vang lên đã thấy đượm màu cô đơn này lời ca đủ chiều sâu lại là câu hỏi thật hóc búa! Tiêu Ngọc lúc này chưa định hình được mình nên bắt đầu khai thác từ đâu.

Đang lúc Tiêu Ngọc rối rắm với mớ suy nghĩ của chính mình, Lam Lâm kiên nhẫn đàn đi đàn lại bản nhạc. Có đôi lúc nhịp chậm chậm, chỉnh sửa một chút, ghi chép lại tỉ mỉ trên giấy, muốn hoàn thiện bản nhạc của mình sao cho phù hợp với yêu cầu biểu diễn nhất. Ừm, thực mất thời gian, mà cũng không sao, dù gì thì thứ mà cậu có nhiều nhất không phải là thời gian à. Lam Lâm nhàn nhã tự nhiên, tay lướt lướt trên phím đàn, lúc nhanh lúc chậm, khi đàn mãi một giai điệu, khi lại biến tấu xoay vòng. Dáng vẻ cậu lúc tập trung làm việc vừa đứng đắn nghiêm túc, vừa ung dung thản nhiên như đang chơi đùa thật khiến người ta phải ghen tị.

Tiêu Ngọc và Lam Lâm trao đổi với nhau câu được câu mất, sự tồn tại của đối phương hầu như không ảnh hưởng lắm đến thế giới riêng của mỗi người. Chỉ khi nào cần tham khảo ý kiến vấn đề gì đó, Tiêu Ngọc mới chủ động mở miệng với Lam Lâm. Cậu đàn của cậu, cô đứng việc của cô, lênh khênh trên đôi giày cao gót mà không thấy mỏi.

“Anh có thể đàn lại để tôi thu âm cả bản nhạc về nhà suy nghĩ tiếp không?” Tiêu Ngọc nghiêng nghiêng đầu hỏi, mái tóc dài rủ xuống như thác nước, mềm mại chảy xuống một bên vai.

“Chưa được. Tôi vẫn chưa hoàn thiện, cô không thể nhớ đại khái giai điệu sao?” Lam Lâm không liếc mắt một cái, hoàn toàn thờ ơ với cái đẹp.

“Nhớ đại khái thì làm sao mà khớp lời chính xác được! Đâu thể hát một nốt cao bằng một chữ âm nặng chứ! Chưa kể bản nhạc của anh biến ảo như vậy, tôi không nắm bắt chính xác từng nốt nhạc làm sao viết nổi cái gì ra hồn.” Tiêu Ngọc có chút bực bội giảng giải một tràng đạo lý, hai mày thanh tú chau lại. Cậu thật biết cách làm cho người khác cụt hứng!

Lam Lâm từ tốn suy nghĩ một chút rồi thỏa hiệp. “Được rồi. Vậy đêm nay tôi sẽ hoàn thành nó, sẽ gửi cho cô sớm nhất có thể. Cho tôi email của cô.”

“Email của tôi đây, không cần gấp như vậy đâu.” Tiêu Ngọc hơi ngạc nhiên, lại bổ sung thêm “Vẫn còn nhiều thời gian mà.”

Tiêu Ngọc viết loẹt xoẹt địa chỉ hộp thư của mình vào mảnh giấy nhớ, nhanh nhẹn dán trên tập ghi chép của Lam Lâm, không hiểu sao trong lòng lại có chút niềm vui nho nhỏ. Liệu thông qua cách thức này hai người có thể trò chuyện nhiều hơn một chút không nhỉ? Cô gái nhỏ à, liệu cô có cảm thấy tâm tư của mình hơi nhiệt tình quá với một người mới gặp rồi hay không.

Lam Lâm ngoài mặt hờ hững liếc nhìn mảnh giấy vàng vàng, bên trong âm thầm chậc lưỡi, chữ viết cũng thật xinh đẹp.

*

Tối đó Tiêu Ngọc phá lệ không ra ngoài vui chơi, cô ngồi trước máy vi tính nhâm nhi cốc trà sữa nóng hổi tự pha, mùi thơm ngọt ngào thấm đẫm vị giác. Cô gái nhỏ một bên cập nhật vài thông tin giải trí nóng hổi trong ngày, một bên chat nhảm với vài đứa bạn trên Facebook. Đang chém gió hăng say, Tiêu Ngọc chợt thấy avatar của một tài khoản trong danh sách đặc biệt báo online, hớn hở như bắt được vàng, nhanh nhẹn nhấp vào bắt chuyện.

[Prima Donna] Anh!

[Prima Donna] Sao lại online giờ này vậy?

[Prima Donna] Los Angeles bây giờ là 8 rưỡi, không phải anh nên ở trường sao?!

Qua một lúc lâu, bên kia mới thấy trả lời. Tiêu ngọc không dám chậm trễ mở lên đọc, đôi mắt to tròn không kìm nén được yêu thích.

[Tropical Leo] Hôm nay anh nghỉ, đang trong thời gian ôn thi tốt nghiệp.

[Prima Donna] Trời! Bây giờ mới là tháng 1o mà?!

[Tropical Leo] Thi một vài môn điều kiện rồi nghỉ Giáng sinh. Sau đó mới chính thức bảo vệ đồ án.

[Prima Donna] A ha! Giáng sinh! Anh được nghỉ bao nhiêu ngày?

[Prima Donna] Anh! Có phải anh sẽ về không?!

[Tropical Leo] Nghỉ gần 1 tháng, về hay không còn chưa chắc.

[Prima Donna] Không! Anh nhất định phải về cơ! Hơn nửa năm rồi anh vẫn chưa về chơi với em.

[Prima Donna] Em rất nhớ anh!

Tiêu Ngọc bắt đầu giở trò làm nũng, lời nói ra cũng không hề kiêng kị như thể đã quá quen thuộc với việc thể hiện tình cảm thẳng thắn như vậy. Cô gái nhỏ ngày thường hay hếch hếch cằm nhọn ra vẻ kiêu kì bây giờ chẳng khác gì bé con nhõng nhẽo đòi quà, chỉ muốn làm theo ý thích của mình thôi. Phía bên kia không thấy hồi đáp, chắc bận rộn chuyện gì đó, hoặc giả là không thật sự quan tâm đến sự mè nheo của cô.

Tiêu Ngọc không chờ đợi được, gõ tiếp một tràng dài.

[Prima Donna] Anh à! Anh đi rồi không ai bảo vệ em nữa, em lại bị người ta đánh thảm lắm.

Nói vậy, bất giác mắt cô cũng thấy cay cay, mũi nhỏ khụt khịt, cảm giác uất ức cũng ngày càng khuếch tán trong lòng. Tiêu Ngọc tiếp tục độc thoại kể tội những tên đó. Nước mắt cũng tí tách rơi lúc nào chẳng hay.

[Prima Donna] Anh ơi, người ta lúc đấy mà không đến kịp chắc em bị thằng đó đánh chết luôn không còn được gặp anh nữa rồi. Em phải nằm viện thật lâu, em rất đau đớn và sợ hãi, cũng không dám kể gì với bố mẹ. Bố mẹ em ở Sydney bận như vậy nếu nghe được em gặp chuyện sẽ không yên tâm, nhỡ không may lại hỏng hết tâm huyết cả đời mất.

[Prima Donna] Mà có chuyện này em cũng áy náy lắm, đến bây giờ em vẫn không biết được rút cuộc người hôm đấy cứu em là ai. Lúc đó chỉ thấy loáng thoáng là bóng dáng đàn ông xông đến rồi em xỉu luôn. Đáng sợ quá mà! Sau này em có quay lại hỏi thăm tên tuổi để cám ơn mà người trong Học viện Quân sự đó miệng kín như bưng, không hé một lời. Thật khó hiểu!

[Prima Donna] Em đoán người đó chắc là học viên cấp cao trong Học viện, nếu không thì đã không tham gia được bữa tiệc đó, càng không thể xuất hiện đúng lúc như vậy! Thân thế người đó có gì bí mật mà phải giấu nhẹm đi như thế nhỉ? Làm cho người khác tò mò quá đi mất.

[Prima Donna] Anh! Anh có nghe em nói không đó!

Tiêu Ngọc hờn dỗi, cô nàng tràng giang đại hải lảm nhảm cả một buổi trời chẳng được hồi đáp. Vừa buồn vừa bực, người này từ nhỏ đến giờ luôn lạnh như băng, hiếm hoi mới ban cho cô được một chút ấm áp, càng như vậy cô lại càng quý trọng. Hai người lớn lên bên nhau, anh luôn âm thầm bảo vệ cô dưới cái bóng lớn lao của mình, Tiêu Ngọc cũng dành cho anh thứ tình cảm khó có thể gọi tên. Cô sùng bái anh, luôn ngước lên nhìn anh như nhìn một pho tượng thần, vừa yêu thương vừa kính ngưỡng không dám xâm phạm. Tuy cô mãi chỉ là con người bé nhỏ đứng dưới chân anh, nhưng cô cam tâm tình nguyện, bởi duy nhất nơi ấy mới mang lại cho cô cảm giác an toàn, che cho cô đủ mọi sóng gió mà trước nay cô phải đối mặt. Người làm anh này đến bây giờ vẫn chẳng bao giờ mở được một lời an ủi, dù cô có lôi hết ruột gan ra nói, đau thương đến mấy thì đổi lại cũng chỉ là sự im lặng mà thôi. Nhưng cô biết, cô tin, anh sẽ không để cô phải chịu uất ức vô nghĩa như thế.

“Tinh.”

A, có âm báo email cắt đứt dòng suy nghĩ mông lung. Tiêu Ngọc ngờ ngợ mở hộp thư đến, tin nhắn từ một địa chỉ lạ gửi vừa tới. Tiêu đề hết sức ngắn gọn: “Nhạc”. Nội dung tin nhắn cũng chỉ vỏn vẹn vài chữ “Gửi tạm trước cho cô.” Không cần hỏi cũng đoán được là ai.

Tiêu Ngọc khóe miệng giật giật, dạo gần đây có phải cô bị sao quả tạ chiếu mệnh hay không mà hết người này đến người nọ đều đối xử tệ bạc với cô vậy. Nặng thì đánh đập dã man, nhẹ thì bạc bẽo lạnh lùng. Từ trước đến nay đâu có như vậy cơ chứ, người theo đuổi cô chẳng phải xếp hàng từ đầu phố đến cuối phố vẫn không hết hay sao. Liệu lên chùa giải hạn có hiệu quả không nhỉ?

Tiêu Ngọc ấm ức lan man một hồi, tay cũng nhấp tải về đoạn audio được đính kèm trong tin nhắn. File audio được thu âm hết sức thủ công, chắc chắn cậu ta chỉ đơn giản bật nút ghi âm rồi đàn vào đó, không thông qua kĩ thuật chỉnh sửa gì. Âm thanh vậy mà nghe lại có gì đó chân thật. Điệu nhạc vang lên quanh quẩn bên tai, nhắm mắt vào dường như thấy được người con trai lạnh lùng ấy đang ngồi chơi dương cầm chính trong căn phòng nhỏ này. Nếu nghe thật kĩ còn có thể nhận ra được hơi thở nhè nhẹ của người kia, tiếng tay áo cọ sát loạt xoạt khe khẽ. Tiêu Ngọc bàn tay đặt lên ngực trái đang nảy từng nhịp “thình thịch” của mình, cảm giác kì lạ này quá lâu rồi không thấy, trái tim dễ dàng mất khống chế vì một người hoàn toàn xa lạ sao? Tiêu Ngọc hơi ngả lưng ra sau, trong đôi mắt dường như xuất hiện ảo ảnh kì quái, mây trắng, nắng vàng, anh đàn, em nghe.

Bật đi bật lại đoạn audio vài lần, Tiêu Ngọc chưa đã ghiền, cảm xúc trong lòng xốn xang không cách nào kìm nén, cấp thiết cần phải chia sẻ với ai đó. Vừa hay, người cô vốn đang trò chuyện dang dở cũng hồi âm.

[Tropical Leo] Có chuyện đó sao? Đừng lo, bao giờ trở về anh sẽ xử lý ổn thỏa.

[Tropical Leo] Em gửi gì thế?

Tiêu Ngọc nhấp chuột vài cái, gửi thành công đoạn nhạc cô vừa nghe sang phía bên kia, hưng phấn gõ bàn phím lách cách.

[Prima Donna] Mau nghe đi anh! Đảm bảo hay không hối tiếc!

Bên kia sau khi nhận file liền im ắng một hồi không thấy đáp lại. Mãi sau mới thấy một dòng gọn lỏn.

[Tropical Leo] Gì đây? Nghe rất lạ.

[Prima Donna] Hay không anh?! Tim em vẫn còn đang đập loạn luôn này! Đây là bản thu bản nhạc của em và một người nữa đã lựa chọn để sắp tới biểu diễn Lễ Kỷ niệm lớn nhất trước giờ của trường.

[Prima Donna] Wow! Đảm bảo đêm đó em sẽ là ngôi sao sáng nhất trên bầu trời luôn! Ư ha ha—

Hết hưng phấn trong ảo tưởng tự huyễn hoặc, Tiêu Ngọc chợt ỉu xìu.

[Prima Donna] Ừm, nhưng mà cái này lại lại khó ở chỗ cần em tự phổ lời. Người ta kiêu ngạo lắm nhé, còn nói cái gì mà nếu không tự viết ra được ca từ phù hợp thì đứng luôn trên sân khấu làm con rối làm trò phụ họa đi.

[Prima Donna] Tiêu Ngọc em chẳng nhẽ một chút xíu khó khăn này mà không vượt qua nổi sao! Rồi xem, cậu ta sẽ sớm phải dỏng tai lên mà nghe em hát. Em không chỉ có giọng ca hay mà còn có cả cái đầu linh hoạt, hừ, em sẽ làm cho âm nhạc của cậu ta thăng hoa lên đến một cảnh giới mới.

[Prima Donna] Em sẽ không chịu thua đâu! Đây chính là cuộc chiến của hai chúng em!

Không biết từ lúc nào Tiêu Ngọc đã âm thầm tự dựng lên một kẻ địch giả tưởng cho bản thân mình. Có lẽ là từ khi sự kiêu ngạo của cô bị đả kích nặng nề trước cái nhìn lạnh nhạt người kia. Không biết liệu cô có phải đã quá nhạy cảm khi đọc được trong đôi mắt đen láy đó ngoài lạnh lùng ra còn thứ gì đó gọi là khiêu khích? Cậu ngầm thách thức xem liệu cô có đủ khả năng xứng tầm với âm nhạc mà cậu đã tạo nên không, thách thức xem liệu cô có đủ năng lực chạy đua với hắn trên con đường nghệ thuật này không.

*

Nửa bên kia trái đất, trong căn phòng lớn trống trải, một thanh niên áo đen đang tựa ghế ung dung nhâm nhi tách cà-phê đặc quánh của mình. Đôi chân dài buông thõng thoải mái, bàn tay với những khớp xương rõ ràng vung vẩy điếu thuốc đánh nhịp nhẹ nhẹ theo điệu nhạc vang lên từ loa máy tính.

Khói tỏa ra từ điếu thuốc vờn quanh khuôn mặt góc cạnh của thanh niên, càng tăng thêm vẻ nam tính vốn có. Đôi mắt người này tuy nhắm lại hưởng thụ nhưng vẫn không che giấu được vẻ sắc sảo ác liệt giữa vầng trán cao, hàng lông mày đen đậm xếch về hai phía thái dương như hai lưỡi đao bén nhọn, toàn thể ngũ quan như được dùng dao điêu khắc mà thành. Có thể nói đây là một hình tượng thanh niên mang diện mạo đẹp đẽ kiểu tà ác điển hình, thích hợp đóng những vai phản diện trong phim ảnh, chỉ cần ngồi đó cũng tạo cảm giác áp bách cho bầu không khí xung quanh.

Âm nhạc du dương bị nhốt trong căn phòng đầy mùi vị nam tính này không sao thoát ra được. Ở nơi không lối thoát, tiếng đàn dương cầm róc rách như nước chảy trong suối, bay cao như cánh diều đứt dây, chìm đắm trong bùn lầy sâu thẳm. Cung bậc cảm xúc của người nghe bị chi phối mạnh mẽ bởi chính âm nhạc mà người chơi đàn tạo ra. Lúc vụt kéo người ta lên cao tít rồi thả cho bàng hoàng rơi xuống, lúc ác liệt nhấn chìm người ta đến ngạt thở vô vọng, người lạc vào bản nhạc này giống như bị bỏ lại đó một mình cô độc, phải tự hứng chịu lấy bão táp, sóng trào của chính âm nhạc mang đến, không thể nào chống cự, không cách nào vùng vẫy. Phải nói, chính người chơi đàn đang vật lộn trong thứ âm nhạc mang ma lực đen tối mà mình tạo ra, bất tri bất giác lôi kéo thính giả nhốt cùng vào trong nội tâm sâu kín của mình.

Đôi mắt vốn nhắm hờ khẽ mở, thanh niên trở mình như báo đen thức tỉnh, trên mặt mang nụ cười như có như không. Giọng nói trầm thấp đầy từ tính đè lên nền nhạc dương cầm, đối chọi gay gắt:

“Một tâm hồn sứt sẹo đến đáng thương. Bi ai đến mức không thể nào che giấu nổi sao? Tôi rất hứng thú muốn biết xem cái gì có thể đẩy một con người đến tận cùng đau khổ như vậy.”

“Hãy chờ đấy anh bạn. Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ gặp nhau.”

________

- Prima Donna: Thuật ngữ âm nhạc Tiếng ý, dịch sát nghĩa là “Đệ nhất mệnh phụ”, ám chỉ vai nữ chính hát nhạc. Tiêu Ngọc tự lấy tên tài khoản là Prima Donna, thể hiện đúng bản chất kiêu ngạo, tài năng và khát vọng của mình.

- Tropical Leo: Tropical Leopard, tiếng Anh, dịch nghĩa là “báo nhiệt đới”, là loại báo hoa sống ở vùng nhiệt đời, có bản năng săn mồi vô cùng mạnh mẽ, được đánh giá là một trong những loài động vật ăn thịt nguy hiểm nhất thế giới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK