Ánh mắt của Vương Đình đảo quanh hai người, sau đó mở miệng: "Vậy cậu dùng sách của tôi đi."
Thời Ôn hoàn toàn hết chỗ nói.
Vấn đề ở đây không phải là ai dùng sách của ai.
Trần Trì không để ý cô, đứng lên bê bàn kê sát vào bàn của Thời Ôn.
Thời Ôn bị doạ nhảy dựng, vội ghé vào trên bàn, tay để ở mép bàn ngăn cản cậu.
Mặc kệ thế nào cậu cũng phải học hoá học, hai người xem chung một quyển không được sao?
Thời Ôn: "Tôi cảm thấy hai người xem chung một quyển sách rất bất tiện."
Mặt Trần Trì không có biểu tình: "Trừ cậu, tôi không muốn xem chung với ai cả."
Vậy cậu cũng đừng dùng nữa.
Thời Ôn nghĩ thầm.
Vương Đình nghe được lời này, lại nghĩ đến chuyện lúc trước đưa Trần Trì đến phòng y tế, cô muốn dìu cậu, lại bi cậu "lơ đãng" né tránh vài lần, bây giờ nghĩ lại, chắc chắn là lúc đó cậu cố ý.
Như vậy có nghĩa là...cậu ghét cô sao?
Vương Đình căm giận bất bình, đảo mắt lại thấy biểu cảm sống không còn gì luyến tiếc của Thời Ôn.
"Sao cậu lại có biểu cảm này vậy?"
Thời Ôn vô lực lắc đầu.
Thế này thì gọi cái gì là trọng sinh chứ?
Cô cái gì cũng không biết, làm thế nào để bày mưu tính kế, cứu vớt tương lai đây?
Thời Ôn ủ rũ: "Tôi không học hoá học nữa. Tôi rất ghét hoá học."
Động tác của Trần Trì dừng lại, một tay chống lên bàn nhìn cô, qua một lúc lâu mới mở miệng: "Chờ tôi học xong sẽ dạy cậu."
Giọng nói từ tính trầm thấp, trong câu nói là nhè nhẹ ôn nhu.
Nhất thời, Thời Ôn quên phản bác.
*
Nếu đã như vậy, mọi chuyện tới đâu cô sẽ ứng phó tới đó.
Hoá học của Trần Trì rất tốt, đời trước có thể tự chế bom. Nếu để thiên phú mai một đi thì thật đáng tiếc.
Thời Ôn quyết định, sẽ hướng dẫn cậu sử dụng thiên phú về hoá học để làm việc tốt.
Buổi tối, Thời Ôn ngồi trên bàn học, viết một chiến lược "Thay đổi kế hoạch."
Đêm dài, cô mệt mỏi duỗi eo, nằm úp trên giường.
....
"Tiểu Ôn chưa chết."
"Ba mang mẹ con con rời khỏi nơi này đi..."
"Là do nam sinh kia làm."
"Nam sinh đó có bệnh tâm thần.."
"Ba---đèn đỏ."
"A a a!!!"
Thời Ôn đột nhiên bừng tỉnh.
Trong phòng tối đen, tay Thời Ôn run rẩy mở đèn đầu giường, ánh sáng ôn hoà lan tràn trong phòng, cô mới điều chỉnh lại hô hấp, chậm rãi đình chỉ run rẩy.
Đụng xe, thuỷ tinh vỡ, mùi xăng, mùi máu tươi...
Đời trước, ở màn đêm u tối tịch mịch, cảm giác sắp chết giống như bịt chặt mọi hô hấp của Thời Ôn, khiến cô thở không nổi.
Cô vùi đầu vào gối, liều mạng hô hấp, giống như sợ qua giấy tiếp theo không khí sẽ biến mất.
Thời Ôn không ngủ được.
Phòng của cô nằm ở hướng nam, cô kéo bức mành ra, ngồi ở bên cạnh lẳng lặng nhìn đường chân trời phía xa, đã có lập loè vài tia sáng phá đi bóng đêm.
Cô suy nghĩ rất nhiều thứ, lại giống như không nghĩ về cái gì.
Chỉ là cảm thấy, còn sống thật là tốt.
Cho nên, Trần Trì, cậu cũng phải sống tốt.
*
Một ngày nhiều mây, ánh mặt trời thưa thớt, không khí không quá nóng, thỉnh thoảng còn có gió nhẹ nhàng phe phẩy.
Bước vào phòng học, Thời Ôn chỉ liếc mắt đã nhìn thấy Trần Trì.
Cậu ghé vào trên bàn học, tóc đen mềm mại, sườn mặt sạch sẽ thanh tuyền.
Từ lúc Thời Ôn nói "học sinh phải đến lớp đúng giờ", cậu mỗi ngày đều đến sớm, có khi còn sớm hơn cả cô.
Chỉ có điều không thay đổi đó là, cậu đến lớp liền ngủ.
Thời Ôn nhẹ nhàng đem ghế dựa kéo ra.
Thời Ôn mở sách tiếng anh, bắt đầu an tĩnh học từ mới.
Không lâu sau, cô phát hiện bàn bên cạnh có tiếng động. Theo bản năng nhìn qua, thấy cậu vẫn còn buồn ngủ, bộ dáng dịu ngoan vô hại.
Thời Ôn mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Buổi sáng vui vẻ."
Thiếu niên cằm tì trên cánh tay, tay còn lại vói vào trong ngăn bàn sờ soạng một hồi, sau đó để lên bàn của Thời Ôn.
Là một cái điện thoại di động, màu đen.
Giống với điện thoại của Thời Ôn từ kiểu dáng tới kích cỡ, chỉ khác là của cô là màu trắng.
Trần Trì nằm lại trên bàn, chỉ lộ ra một bên mắt, giọng nói có chút khàn cùng lười biếng: "Số điện thoại."
Thời Ôn chớp mắt: "Mới mua sao?"
Không có mật khẩu, hình nền cũng là mặc định, không có quá nhiều phần mềm.
Trần Trì thấp giọng "Ừ." một tiếng.
Thời Ôn cong mi cười: "Trùng hợp thật đó, điện thoại của cậu giống hệt tôi."
Trần Trì nhìn chằm chằm cô không nói chuyện.