"Ai?" Thời Noãn kinh ngạc: "Mẹ của Trần Trì?"
Thời Ôn thấp giọng "ừ" một tiếng: "Nhưng em cũng không quan tâm, em chỉ muốn đi gặp anh ấy thôi. Trước buổi sáng ngày mai em sẽ về!"
Thời Noãn giằng co đứng ở cửa một hồi, cuối cùng nặng nề thở hắt ra:
"Mày đúng là bị điên rồi. Tao không hiểu nổi mày nữa!"
Dưới sự trợ giúp của Thời Noãn, Thời Ôn nhẹ nhàng đi ra khỏi nhà.
Đêm đông giá rét, gió lạnh giống như xuyên qua quần áo chui vào trong xương cốt, bốn phía yên tĩnh chỉ có tiếng gió rền vang.
Hai tay Thời Ôn đút trong túi, đem mặt che kín mít, chạy ra khỏi tiểu khu gọi một chiếc taxi.
Phòng bệnh của Trần Trì là phòng VIP ở trên tầng cao nhất, cô không dễ dàng lên ngay được.
Cô soát lại lịch sử cuộc gọi, dựa theo trí nhớ mà tìm được số điện thoại của Thẩm Mạch.
Đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy.
"Xin chào!"
Là giọng nói của một người đàn ông, có lẽ là người trợ lý kia.
"Xin chào, tôi là nữ sinh ở bệnh viện chiều hôm nay!"
Y Thư cũng không bất ngờ: "Vâng, cô tìm Thẩm tổng có chuyện gì sao?"
Thời Ôn buộc chặt áo khoác: "Tôi muốn lên thăm Trần Trì!"
Anh ta quyết đoán từ chối: "Ngại quá, Thẩm tổng đã dặn dò qua, không cho cô đến gần phòng bệnh!"
Thời Ôn nhắm mắt: "Vậy có thể nói cho tôi biết tình trạng của cậu ấy được không?"
Y Thư trầm ngâm một lát mới nói: "Bị chấn động não nhẹ, vài cái xương ngực suýt chút nữa đã chọc vào phổi, chân trái gãy xương, cũng không có gì nguy hiểm đến tính mạng."
Hốc mắt Thời Ôn nóng lên, cô cắn chặt môi, run rẩy hỏi: "Thẩm tổng có ở đó không?"
"Không có!"
Thời Ôn cười lạnh.
Sắc mặt của Y Thư bên kia khẽ biến.
Thời Ôn: "Anh có thể gửi số điện thoại mới của bà ta cho tôi không? Tôi có vài lời muốn nói, hoặc là anh giúp tôi tường thuật lại cũng được. Nếu Trần Trì tỉnh lại mà không nhìn thấy tôi mà lại nhìn thấy bà ta, cậu ấy có thể sẽ tự rút dây truyền dịch ra đấy!"
Anh ta nghe vậy liền nhíu mày:
"Với tình huống của thiếu gia lúc này thì cậu ấy không có đủ sức để làm vậy đâu!"
Thời Ôn nhìn thang máy, nói: "Cậu ấy sẽ làm vậy. Phiền anh nói lại với bà ta!"
Sau đó cô dứt khoát ngắt điện thoại.
Vài phút sau, Thời Ôn nhận được tin nhắn.
[Cô có thể đi lên.]
Hô hấp của Thời Ôn trở nên run rẩy.
Cô không biết có nên hối hận vì hành động lỗ mãng vừa rồi của mình hay không, nhưng nếu chờ đến ngày mai, mọi chuyện sẽ trở thành như thế nào?
Hành lang an tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng hít thở, Y Thư đứng ở cửa phòng bệnh.
Thời Ôn nhanh chóng đi vào.
Y Thư nhìn cô một cái, nhẹ nhàng mở cửa phòng bệnh ra.
Cô cẩn thận đi tới gần giường bệnh, nhìn đến Trần Trì an tĩnh nằm ở đó, Thời Ôn vội vàng che miệng không cho mình khóc thành tiếng.
Nước mắt nóng bỏng chảy qua bàn tay lạnh băng.
Vết máu cùng bụi bẩn trên mặt Trần Trì đã được rửa sạch sẽ, ngày thường cậu đã rất trắng, lúc này lại càng thêm suy nhược, trên trán quấn băng gạc, nhìn qua vô cùng yếu ớt.
Thời Ôn đến gần, nhẹ nhàng cầm một bên tay không truyền dịch của cậu.
"Anh ơi!"
-
Y Thư đứng ở trước cửa, nhìn thiếu nữ sau khi khóc xong liền ghé vào trên giường bệnh ngủ, nhíu nhíu mày.
Anh ta gọi cho Thẩm Mạch: "Thẩm tổng, nữ sinh kia ngủ rồi!"
Thẩm Mạch đang lật văn kiện cũng hơi dừng lại: "Chụp được rồi chứ?"
"Nữ sinh này buổi tối hôm nay đến đây cũng đã đủ chứng minh quan hệ của hai người họ." Thanh âm của anh ta bằng phẳng: "Tôi thấy nếu cho ba mẹ cô ta xem bức ảnh này, có khả năng cô ta chịu không nổi. Mà thiếu gia cũng rất để ý cô ta, chỉ sợ lúc đó quan hệ của Thẩm tổng cùng với thiếu gia lại càng thêm xa cách!"
Thẩm Mạch nhàn nhạt nói: "Hừ. Chụp được rồi cũng đừng cho ba mẹ nó xem vội. Cậu đã điều tra rõ bối cảnh rồi chứ?"
"Vâng, tôi đã điều tra xong. Tên cô ta là Thời Ôn, ba là thẩm phán, mẹ kế là hoạ sĩ, trong nhà còn có một chị gái cùng cha khác mẹ. Nhưng tình cảm gia đình bọn họ cũng rất tốt, không chịu ảnh hưởng bởi chuyện huyết thống!"
Thẩm Mạch tiếp tục lật xem văn kiện: "Không phải gia đình có thể trợ giúp cho tương lai của Trần Trì, tốt nhất nên loại bỏ!"
Y Thư: "Vậy tôi nên gọi cô ta dậy sao?"
"Không phải nó bảo Trần Trì tỉnh dậy không thấy nó sẽ rút dây truyền dịch à?" Thẩm Mạch cười hừ: "Buồn cười, cứ để nó ngủ ở đấy đi!"
Lúc Thời Ôn tỉnh lại, đầu cô đau muốn nứt ra, đôi mắt khô khốc nhói lên. Cô vừa ngẩng đầu liền nhìn Trần Trì ngay lập tức, sau đó đối diện với một đôi mắt đen sâu thẳm.
Mũi nhỏ của Thời Ôn giống như lên men:
"Anh ơi..."
Trần Trì nhíu mày: "Đừng khóc!"
Cô khóc, cả người cậu đều thấy đau.
Trần Trì nhớ rõ, lúc ấy cậu đang giúp Ngô Đông sửa sang lại đồ vật ở phòng thực hành. Vừa đi xuống cầu thang, phòng học bên cạnh bất ngờ nổ "Ầm" một tiếng. Trần Trì chưa kịp phản ứng đã bị ngã xuống khỏi cầu thang, một giây kia đau đớn thi nhau ập đến.
Trong lúc ý thức mông lung, cậu cảm nhận được có khói chui vào miệng cùng mũi của mình. Rồi sau đó cậu giống như nằm mơ, nghe được thanh âm quen thuộc, khóc đến tê tâm liệt phế, khóc đến nỗi khiến cậu chỉ muốn tỉnh lại ôm lấy cô, an ủi cô. Mơ hồ một thời gian, Trần Trì đột nhiên mở bừng mắt, nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia khóc đến đỏ bừng, trên mặt toàn là nước mắt.
Ngực cậu như cứng lại, đau lòng cực kì, muốn duỗi tay lau nước mắt cho cô, cuối cùng không có sức lực lại ngất đi.
"Ôn Ôn, đừng khóc!"
Trong lòng Trần Trì sợ hãi, cậu không bao giờ muốn thấy cô khóc thành như vậy.
Cậu nhìn gương mặt tiều tuỵ của Thời Ôn, động động đầu ngón tay câu lấy cô:
"Ôn Ôn ngoan, em như vậy anh sẽ đau lòng!"
Thời Ôn cọ cọ tay cậu, uỷ khuất tràn ra:
"Trần Trì, em thật sự rất sợ, Trần Trì..."
Trần Trì ôn nhu trấn an: "Anh không sao, anh sẽ không chết. Em không xảy ra chuyện gì thì anh sẽ tuyệt đối không chết!"
Thời Ôn xoa xoa nước mắt, nghe thấy giọng nói của cậu mệt mỏi liền lo lắng:
"Anh đừng nói chuyện nữa. Có phải đau lắm không?"
Gãy nhiều xương như vậy...
Trần Trì nhẹ nhàng nhắm lại mắt, nói: "Đau!"
Mắt Thời Ôn đau xót.
Cậu lại nói tiếp:
"Em hôn anh một cái thì anh sẽ hết đau!"
Thời Ôn tức giận liếc cậu:
"Lúc này là lúc nào rồi mà anh còn nói mấy câu lưu manh như thế?"
Cậu bĩu môi:
"Thật mà, em chính là thuốc giảm đau của anh đấy. Hôn anh một cái được không Ôn Ôn?"
Thời Ôn mím môi do dự một chút, sau đó chậm rãi đứng dậy.
Phía sau có tiếng mở cửa, cô giật mình mà ngồi lại chỗ.
Trần Trì nhíu mày, nhìn thấy người đi vào đồng tử liền co rúm lại, hàn khí cũng bắn ra:
"Bà tới đây làm gì?"
Thẩm Mạch nhướng mày:
"Mẹ là mẹ ruột của con, sao lại không được đến đây? Nếu mẹ không tới thì con có thể được làm phẫu thuật à?"
Nhiệt độ trong phòng giống như giảm xuống, trong mắt Trần Trì đều là chán ghét: "Bà nghĩ tôi cần?"
Thẩm Mạch lạnh nhạt nhếch môi, quay sang nói với Thời Ôn:
"Cháu có thể về rồi đấy!"
Lông mi Thời Ôn run rẩy.
Trần Trì hoảng loạn: "Ôn Ôn..."
Thời Ôn đứng lên, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười ôn hoà:
"Trần Trì, em về trước nhé!"
Cô nghiêm túc nhìn cậu:
"Anh phải dưỡng bệnh cho tốt, chờ anh khoẻ hơn, em sẽ đến thăm anh được không?"
Trần Trì cầm lấy tay cô không muốn buông, nhưng lúc này cậu không có sức lực, Thời Ôn dễ dàng rút tay mình ra khỏi tay của cậu.
Cô cười cười, vẫy vẫy tay với Trần Trì:
"Chờ lần sau em đến thăm anh nhé, anh phải chăm sóc bản thân cho tốt đấy!"
-
Sáng sớm 5 giờ, trời vẫn còn tối, đèn đường cũng không sáng lên.
Thời Ôn thất hồn lạc phách ra khỏi bệnh viện, bắt taxi về nhà.
Vừa về đến nhà cô liền đi tắm nước nóng, hy vọng làm người mình ấm lên. Nhưng làm thế nào cũng không cảm thấy ấm, trong lòng giống như xuất hiện một cái lỗ, bị người nhét băng vào.
Thời Ôn ngã vào trên giường, thân thể mỏi mệt, đại não hỗn độn, cứ thế ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại, đã đến giờ đi học.
Cô kéo cả người mệt mỏi rời giường.
Phòng ăn.
Ba mẹ Thời cùng Thời Noãn đều đã ngồi trên bàn ăn, Thời Ôn khoác xong balo, giống như thường ngày "tạm biệt" ba mẹ.
"Đứng lại."
Ba Thời gọi.
Thời Ôn đứng sững lại, nghĩ đến chuyện gì đó, chậm rãi quay đầu.
Nhìn thấy sắc mặt ba người khó coi, Thời Noãn nhìn Thời Ôn lắc lắc đầu, sau đó còn chỉ vào phòng của cô mà nhún vai.
"Tiểu Ôn, ba mẹ có chuyện muốn hỏi con, hôm nay con ăn sáng ở nhà đi!" Sắc mặt mẹ Thời cũng không tốt, chậm rãi mở miệng.
Thời Ôn rũ mắt, buông cặp sách đi đến bàn ăn.
Mẹ Thời: "Tiểu Ôn, đêm hôm qua con đi đâu?"
Hai tay Thời Ôn đặt ở đầu gối, nắm chặt quần.
Ba Thời không kiên nhẫn:
"Em cứ nói thẳng ra đi!"
Sau đó lại nhìn Thời Ôn: "5 giờ sáng hôm nay ba mẹ nhận được tin nhắn này, con tự mình đọc đi!"
Ba Thời đưa điện thoại cho cô.
Thời Ôn cầm lấy, căng thẳng đọc.
[ Xin chào Thời tiên sinh. Xin lỗi vì đã làm phiền anh, nhưng nếu anh biết tôi muốn nói chuyện gì chắc sẽ không để ý việc tôi quấy rầy vào lúc sáng sớm như thế này!
Hôm qua ở Nhị Trung không may bị nổ, con trai của tôi bị thương phải vào bệnh viện. Tôi vội vàng chạy đến liền nhìn thấy Thời Ôn khóc sướt mướt, vô cùng quan tâm tới tình trạng của con trai tôi. Lần trước con tôi bị thương phải vào viện cũng là Thời Ôn nhà anh đến chăm sóc.
Rạng sáng hôm nay tôi trở lại phòng bệnh thì phát hiện Thời Ôn đã ghé vào trên giường của con tôi ngủ rồi. Nói đến đây chắc anh cũng hiểu quan hệ của hai đứa là gì. Bây giờ đã là lớp 12, thi đại học đã gần ngay trước mắt, tôi cảm thấy chúng ta thân là ba mẹ hẳn là phải quản chặt một vài chuyện!
Hơn nữa nghe nói Thời Ôn nhà anh thành tích rất tốt, giống với thành tích của con trai tôi. Nhưng hiện giờ nó đang bị thương, sợ rằng sẽ chậm trễ chuyện học của Thời Ôn. Lúc này phải lấy học tập là nhất, nếu con trai tôi mà làm ảnh hưởng đến chuyện học hành của Thời Ôn thì tôi sẽ rất áy náy.
Nếu không tin, anh có thể sang phòng Thời Ôn xem thử, con bé chỉ vừa ra khỏi bệnh viện thôi!]