Trần Trì duỗi tay ôm cô vào lòng, lại ở trên cổ cô cọ cọ:
"Gọi nhầm thôi!"
Ánh mắt Thời Ôn hơi loé, cô nghĩ tới cuộc gọi quấy rầy ở Cổ Trấn.
Nhưng cô cũng chỉ nghĩ chứ không hỏi nhiều.
Trời bắt đầu tối dần, Thời Ôn phải về nhà.
Trần Trì trầm mặt xuống, sắc mặt đen đi rất nhanh, chỉ là màn trở mặt như vậy có chút buồn cười.
"Em phải về, không thể ở đây được!"
Trần Trì nhấc mắt: "Anh cũng không có ngại!"
Thời Ôn: "...ngày mai em sẽ tới được không? Anh mau nghỉ ngơi cho tốt đi!"
Trần Trì không muốn xa cô, lười biếng nằm lên sopha, không mặn không nhạt nói:
"Thôi được rồi, em cứ mặc kệ anh đi. Anh ngủ ở chỗ này cũng được!"
Thời Ôn nhíu mày: "Không được, anh nhanh về phòng ngủ đi. Nếu lại phát sốt thì sao? Anh lại muốn đi bệnh viện nữa à?"
Trần Trì nghe cô nhắc tới bệnh viện, nhăn lại mi, không tình nguyện đi vào phòng.
Sau đó hai người đồng loạt dừng lại tại cửa phòng.
Bởi vì giường loạn thành một đoàn, trên chăn dính rất nhiều mồ hôi cùng máu.
Thời Ôn hỏi: "Trong nhà còn đồ mới chứ ạ?"
Trần Trì gật đầu.
"Vậy anh ra sopha ngồi đi, để em thay cho."
Nhưng mà Thời Ôn loay hoay một hồi cũng không tìm được khoá kéo của chăn, cuối cùng Trần Trì không nhịn nổi mà tự mình ra tay, 10 phút sau liền xong.
Thời Ôn chớp chớp mắt, cảm thấy vô cùng mới lạ:
"Hoá ra là anh biết làm chuyện này sao, lợi hại thật đấy!"
Nghĩ lại cũng đúng, cậu ở một mình, mấy chuyện này đương nhiên phải biết làm.
Thời Ôn: "Vậy anh cũng biết nấu cơm ạ?"
Trần Trì đang đắm chìm trong cảm giác hạnh phúc khi được cô ngưỡng mộ, nghe cô hỏi vậy cả người liền cứng đờ:
"Anh không biết!"
Thời Ôn bĩu môi.
Cũng đúng, cậu không thích ăn cơm, đương nhiên sẽ không biết nấu ăn.
Thời Ôn: "Được rồi, anh mau ngủ đi."
Trần Trì nằm lên giường, Thơif Ôn giúp cậu đắp tốt chăn.
"Anh mau ngủ đi, chờ anh ngủ rồi em mới về!"
Trần Trì rút tay từ trong chăn ra chìa trước mặt cô, không cần nói cũng biết cậu muốn gì.
Thời Ôn đem tay đặt vào tay cậu, nhẹ nhàng cầm.
Thiếu niên hô hấp dần bằng phẳng, Thời Ôn lẳng lặng nhìn cậu, mỉm cười nói khẽ:
"Trần Trì của em, ngủ ngon!"
Cô đứng lên muốn rời đi, điện thoại của cậu bỗng nhiên kêu lên, ở trong bầu không khí phá lệ chói tai.
Thời Ôn sợ Trần Trì bị đánh thức, vội vàng cầm lấy điện thoại của cậu tắt đi.
Cô nhìn tới dãy số kia, mấy số đầu giống y đúc của mình.
Cô biết đây chính là cuộc gọi quấy rầy ở Cổ Trấn, chân tay bỗng trở lên lạnh lẽo.
Thời Ôn nắm chặt điện thoại, sắc mặt trắng bệch, cuối cùng cô vẫn không làm gì cả, để điện thoại vào chỗ cũ.
Cô khom lưng chăm chú nhìn thiếu niên ngoan ngoãn ngủ, giúp cậu dịch tốt góc chăn liền rời đi.
Đêm khuya tĩnh lặng.
Thân thể Thời Ôn đã mệt mỏi cả ngày, nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnh táo.
Cô phát hiện mình lại nhớ rõ số điện thoại kia, tim đột nhiên gia tốc.
Thời Ôn ngồi dậy, chậm rãi cầm lấy điện thoại.
Sau đó nhập số.
Tay Thời Ôn đặt ở trên nút gọi, chậm chạp không cử động.
Cô nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, đầu ngoan tay vô tình xẹt qua, gọi đi.
Cả người Thời Ôn căng thẳng.
Chuông kêu lên từng hồi.
Hơn 10 giây sau, có người nghe máy:
"Alo, ai vậy?"
Đồng tử Thời Ôn co rút, tay mất lực, điện thoại rơi xuống giường, sau đó trượt xuống đất.
Sel: có tuesday mọi người ơiiiii:)))