Điều chỉnh tư thế nhẹ nhàng, Xương An Diệp nhìn xung quanh, phòng này cũng thật lớn dát vàng đến loá mắt.
Cửa phòng mở ra, Lăng Uy Huyền một thân long bào sáng rực, ánh mắt nghiêm nghị bước vào. Nhìn thấy Xương An Diệp nhìn mình, việc đầu tiên là lao đến như bay, hạnh phúc tột cùng mà gọi: " Ca ca."
Xương An Diệp thều thào muốn uống nước, Lăng Uy Huyền nhanh nhẹn lấy nước, phục vụ tận tình.
" Ca ca, có khó chịu chỗ nào không? Ta gọi thái y."
Lăng Uy Huyền quay người, Xương An Diệp nắm vạt y phục hắn bắt lại:
" Quen mồm vẫn gọi ca ca."
Lăng Uy Huyền nắm tay y, cọ cọ đầu. Xương An Diệp rút tay lại: " Ta nhỏ hơn ngươi hai tuổi, đừng có giả ngốc nữa."
Lăng Uy Huyền cứng đờ, đáng thương nhìn y: " Xin lỗi, ta không phải cố ý nói dối. Chỉ là.... ngươi biết mà."
Biết hắn không muốn nhắc lại chuyện cũ, dù sao trả thù cũng xong rồi, cũng lấy lại được công đạo mà hắn muốn. Xương An Diệp xoa xoa đầu hắn:
" Ngốc nghếch, ta biết lâu rồi. "
Lăng Uy Huyền mở to con mắt nhìn y, ánh mắt hoảng loạn đầy ắp câu hỏi. Hắn cảm thấy mình giả ngốc tốt lắm mà? Đảm bảo không có sơ hở? Y biết lúc nào vậy? Không lẽ Xương An Nhiên nói? Hoang mang\-ing.
Xương An Diệp phì cười: " Ta tự đoán thôi. Ngày nào ngươi cũng lấy lý do sang tìm ta chơi. Nhưng lúc nào cũng đến từ lúc sáng sớm là để gặp đại ca ta, đến sớm như vậy có phải là vì ngươi biết ta mà đã ngủ thì phải đến gần trưa mới dậy. Lần ngươi đi một tháng, ngươi kêu phải về nhà ngoại, lúc đó ta cũng thấy con bồ câu mà đại ca ta hay nuôi bay về đưa cho ngươi một tờ giấy rồi. Ngẫm lại thì
cũng ngờ ngợ ra được."
Bịa đấy. Cái này là do y biết trước cốt chuyện,không thì bây giờ nhất định sẽ tức nổ phổi. Nhưng đâu thể nói với Lăng Uy Huyền về vụ này đâu.
" Xin lỗi." Lăng Uy Huyền vùi đầu vào hõm cỗ y, dụi dụi, giọng nói ngẹn ngào. Xương An Diệp ôm cổ hắn, hôn một cái: " Không sao. Việc của ngươi quan trọng hơn."
Lăng Uy Huyền giữ gáy Xương An Diệp hôn sâu, \*\*\*\* \*\*\* cánh môi y đến sưng đỏ mới luyến tiếc thả ra: " Tiểu Diệp quan trọng hơn hết thảy. "
Xích Hoả quốc năm thứ 350, Lăng Uy Huyền lên ngôi hoàng đế, lấy hiệu Thiên An , ổn định triều đình, dân nhân an nhàn. Hậu cung rộng lớn, chỉ có duy nhất một người.
" Aaaaaaaaaa, Lăng Uy Huyền, ngươi là tên đại ngu ngốc. Mau cút lên triều cho ta."
Nô tài hầu hạ đợi sẵn bên ngoài tẩm cung nghe tiếng hét cũng đã quen, bèn tạm thời lui xuống.
Xương An Diệp cả đêm hôm qua bị hắn hành hạ khóc lóc đến ngất đi, bây giờ cả người như muốn gãy làm đôi. Tức giận muốn dẫm chết Lăng Uy Huyền dưới chân.
Lăng Uy Huyền tóc dài hỗn loạn, ngồi trên long sàn chăm chỉ xoa bóp toàn thân cho Xương An Diệp, vừa nhẹ giọng dỗ dành tiểu hài tử: " Tiểu Diệp đừng tức giận. Ngoan. "
Xương An Diệp ném cái gối: " Ngươi thử nằm xuống cho ta đè xem?! Ngoan cái rắm."
Lăng Uy Huyền đỡ Xương An Diệp ngồi dậy, giúp y mặc y phục, chải tóc gọn gàng, hôn một cái liền cười: " Vậy tối nay cho Tiểu Diệp ở trên có được
chưa?"
Xương An Diệp bắn ánh mắt cảnh cáo về phía hắn:
" Cút, ta mới không thèm. Đừng mơ tối nay bước lên giường ta."
" Nhưng đây là tẩm cung của ta. Này cũng là long sàn của ta a."
" Người đến, gói đồ, ta muốn về Xương phủ."
" A , Tiểu Diệp, ta sai rồi."
Xương An Diệp hất cằm kiêu ngạo, vỗ vỗ chân, ý nói mình đau không đi được. Lăng Uy Huyền hiểu ý, cúi người đem y cõng lên.
" Tại sao ngươi không chịu làm hoàng hậu của ta?"
" Rất phiền phức."
" Tiểu Diệp chê ta phiền?"
" Đúng vậy, ta có chê ngươi đó. Thế nào, sợ chưa. "
" Hì, cho dù có chê ta cũng sẽ không buông tay ngươi ra."
" Ừm....." Xương An Diệp mỉm cười, hơi kéo đầu Lăng Uy Huyền ngửa ra sau, hôn một cái, cười đến tươi rói: " Vậy sau này, ta sẽ phải trông cậy ngươi rồi, tướng công."
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
\(╥﹏╥\)\(╥﹏╥\)\(╥﹏╥\)\(╥﹏╥\)\(╥﹏╥\)\(╥﹏╥\)
\(╥﹏╥\)\(╥﹏╥\)\(╥﹏╥\)\(╥﹏╥\)\(╥﹏╥\)\(╥﹏╥\)
\(╥﹏╥\)\(╥﹏╥\)\(╥﹏╥\)\(╥﹏╥\)\(╥﹏╥\)\(╥﹏╥\)