Phía Tây Mộc quốc, tam hoàng tử Các Lạc Ân ôm quyền hành lễ: " Hoàng thượng lên ngôi chưa lâu, hậu cung rộng lớn đều để trống, có phải nên nạp phi không? Nếu người chưa chọn được người vừa ý, Tây Mộc quốc ta có lễ vật muốn dâng tặng."
Dứt lời, phía ngoài một nữ nhân kim sa sáng chói, ánh mắt linh động sắc sảo, nhan sắc mỹ lệ hút hồn người.
Xương An Diệp trợn con mắt. Nguyệt Ninh. À....y quên mất, nàng ta là Không Nhược quận chúa của Tây Mộc quốc. Tại vì lâu không xuất hiện nên y cũng suýt quên mất sự tồn tại của nàng ta.
" Đây là Không Nhược quận chúa của Tây Mộc, nàng ấy là nhi tử duy nhất thất lạc bấy lâu này của hoàng bá mẫu ta. Nếu bệ hạ không chê, nàng ấy muốn ở lại Xích Hoả quốc thăm quan vài hôm."
Ngụ ý, thăm quan xong, nếu hoàng thượng không chê liền có thể để nàng ta ở lại luôn cũng được.
Lăng Uy Huyền đương nhiên là có nhận ra, nàng ta chính là người mà hai lần, ba lượt vô tình gặp mặt đều muốn tiếp cận hắn.
Lăng Uy Huyền nhìn qua Xương An Diệp, thấy y nhún vai, cũng nhàn nhạt nói: " Nếu như Không Nhược quận chúa muốn, vậy thì Xích Hoả quốc đương nhiên là rất hoan nghênh."
Nguyệt Ninh cười đến rạng rỡ: " Đa tạ bệ hạ ân chuẩn. Nguyệt Ninh rất cảm kích. "
" Người đến, sắp xếp cho Không Nhược quận chúa ở phủ Trấn Bắc Hầu, hẳn là không vấn đề chứ?" Lăng Uy Huyền nhướn mày.
Nguyệt Ninh có chút cứng ngắc. Không phải nên để nàng ở trong hoàng cung sao? Nàng là quận chúa, phải được ở nơi xa hoa nhất, vậy mà..... Nàng ta e lệ xoắn suýt nhìn Các Lạc Ân.
Các Lạc Ân cái mặt cũng đã sớm tối sầm. Như này rõ ràng là vũ nhục. Coi quận chúa của Tây Mộc quốc không xứng ở trong cung mà phải đuổi ra ngoài.
Lăng Uy Huyền biết thừa, chính là không muốn để họ toại nguyện, một phần cũng không muốn để nàng ta ở lại, Tiểu Diệp không thích nàng.
Hắn âm trầm, giọng nói cũng lạnh buốt: " Tam hoàng tử của Tây Mộc quốc nhìn có vẻ không khoẻ? Nếu như không khoẻ, trẫm cũng không miễn cưỡng." Đây chính là muốn đuổi người.
Các Lạc Ân gượng cười hành lễ: " Đúng là ta có chút không khoẻ. Xin bệ hạ thứ tội, vậy ta xin cáo lui."
Dứt lời xoay người rời đi. Nguyệt Ninh hấp tấp chạy theo, ánh mắt oán hận vùn vụt nhìn Xương An Diệp.
Xương An Diệp nhún vai ra vẻ không liên quan đến mình.
Dạo gần đây, Xương An Diệp hết ăn lại ngủ, cảm thấy mình sắp biến thành một con heo.
Lăng Uy Huyền thấy y có vẻ mệt mỏi sinh ra cáu gắt, liền truyền thái y đến xem bệnh. Ai ngờ...
" Cái gì? Mang thai?" Xương An Diệp ù ù cạc cạc, chưa thể tiếp nhận được thông tin. Lăng Uy Huyền cùng bối rối không kém. Nam nhân mang thai? Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải a.
Có lẽ là do đang mang thai, cảm xúc cũng mẫn cảm, Xương An Diệp ngu ngốc một lúc liền ngoạc mồm khóc lóc.
Lăng Uy Huyền trấn an dỗ dành mãi: " Tiểu Diệp, không có gì phải sợ. Ta ở đây, không sao hết. Ngoan nào."
Xương An Diệp khóc mệt xong cũng dần dần tiếp thu. Xương An Nhiên trầm tư nhìn cái bụng bằng phẳng như sàn nhà của đệ đệ mình nhịn không được hỏi lại một câu đã hỏi hơn trăm lần: " Thật sự mang thai?"
Lăng Uy Huyền mấy ngày nay đều không rời khỏi Xương An Diệp, ôm y ngồi trong lòng, lột từng quả nho đưa đến tận mồm:
" Ngươi đừng có hỏi đi hỏi lại nữa được không? Tiểu Diệp sẽ nổi cáu."
Xương An Diệp vô cùng tận hưởng, đung đưa cái chân, miệng nhai nho, trừng mắt nhìn đại ca. " Hừ" một tiếng: " Huynh là cẩu độc thân."
Xương An Nhiên: " .....". Hắn cũng không hiểu, đừng hỏi hắn.
Xương An Diệp mang thai 4 tháng, bụng bắt đầu to lên, y vẫn chỉ luôn ngồi trong phòng, ăn đến quên trời quên đất.
" Ta muốn ăn gà nướng." Xương An Diệp đập đập cái bàn, hai tay chống hông, hất cằm nhìn đám Nhất Âm.
Bọn họ cũng bó tay a. Lăng Uy Huyền đã căn dặn không thể để Xương An Diệp ăn đồ dầu mỡ, không tốt cho cơ thể.
Lăng Uy Huyền cứng rắn dùng biện pháp mạnh, đồ ăn của Xương An Diệp nhiều thì nhiều, nhưng mà hầu như toàn đồ ăn thanh đạm, phù hợp với thực đơn thái y kê.
Xương An Diệp hùng hổ đi ra ngoài muốn tìm Lăng Uy Huyền. Nhất Âm đi trước dàn đường, Tam Âm cùng Tư Âm như hai vệ sĩ đi quanh. An toàn là trên hết. Xương tiểu thiếu gia mà có mệnh hệ gì, bọn hắn có trăm cái đầu cũng không đền được.
Lăng Uy Huyền vừa mới bãi triều, liền nhanh chóng muốn về gặp Xương An Diệp, ai dè vừa ra khỏi đại điện đã thấy y ngồi bên bậc cầu thang, vẻ mặt thập phần không vui, môi trề ra. Đám Nhất Âm đang khổ sở khuyên nhủ gì đó.
Lăng Uy Huyền cho hạ nhân lui hết, tiến đến bế y lên kiệu lớn.
" Sao lại đến đây rồi?" Lăng Uy Huyền nhẹ giọng hỏi. Xương An Diệp tủi thân vùi đầu vào lồng ngực hắn, giọng thút thít: " Đám Nhất Âm bắt nạt ta."
Đám Nhất Âm kêu gào trong lòng: Oan uổng quá!!!!!! \( ≧Д≦\)
" Được, vậy ta dạy dỗ bọn họ giúp ngươi được không?"
" Phải phạt thật nặng."
" Ừm."
" Không thể tha thứ."
" Được."
" Bọn họ không nghe lệnh ta. Cắt chức."
" Được."
" Ta nhớ mẫu thân. Muốn về nhà."
" Được."
" Mai về nhé."
" Được."
" Ta muốn có nhiều gà nướng."
" ......."
Lăng Uy Huyền thở dài, trọng điểm là muốn có nhiều gà nướng để ăn chứ gì: " Không thể ăn nhiều."
Xương An Diệp đạt được mục đích, vui vẻ líu ríu cả quãng đường đi. Lăng Uy Huyền mỉm cười, ánh mắt đầy dung túng cùng sủng nịnh.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_