Xương An Diệp tỏ vẻ ghét bỏ mấy món ăn trên bàn, bĩu môi: " Mang thai hai tháng, bụng chưa to thì làm sao? Anh ghét bỏ em?? Quả nhiên.... "
Nói xong còn tủi thân ôm đầu gối. Cẩm Thiệu Huân bất đắc dĩ dỗ dành cậu: " Anh không có. Ăn thêm một chút, bác sĩ nói rồi, trong mấy tháng đầu ăn uống phải đầy đủ, không nên ăn bậy bạ, ảnh hưởng đến sức khoẻ, không những thế còn ảnh hưởng đến con thì làm sao?!!!. Ngoan, qua đây. "
Xương An Diệp vừa xem ti vi, vừa ăn hoa quả đã được gọt sẵn. Nhàn rỗi đến không thể nhàn hơn. Lúc ăn có người nấu, ăn xong có người dọn, ngồi chơi có người phục vụ.
Nhưng mà đến tối đi ngủ, Xương An Diệp không tài nào ngủ được. Cậu quay bên này, lại quay bên kia, ngồi dậy mấy lần rồi lại nằm xuống.
Cẩm Thiệu Huân đứng lên bật điện, ngồi bên cậu: " Khó chịu không ngủ được??"
Xương An Diệp ủy khuất gật đầu. Cẩm Thiệu Huân lo lắng, nửa đêm liền gọi điện cho bác sĩ.
" Tức ngực với đau lưng và hông thì phải làm sao??"
Không biết hai người nói gì nhưng nói rất lâu. Xương An Diệp bò xuống giường, muốn đi rót nước thì Cẩm Thiệu Huân đã cản lại, tự mình giúp cậu, đem đến 1 cốc nước, cả đêm hôm đó còn giúp cậu mát xa lưng và hông.
Cứ thế mất mấy ngày. Xương Lữ Nguyệt cũng thấp thỏm đến xem.
Xương An Diệp lười nhác nằm trên giường, hoàn toàn không có ý định hôm nay sẽ rời khỏi ổ chăn này, cậu mếu máo nhìn Xương Lữ Nguyệt: " Mẹ ~~~ Đau đầu quá điiiii. "
Xương Lữ Nguyệt bất đắc dĩ, có chút buồn cười, giúp cậu đánh gió: " Mang thai có chút gian nan, cực một chút nhưng sẽ có thành quả tươi đẹp. Thiệu Huân chăm sóc con tốt như vậy, khó chịu cũng không được làm khó con rể mẹ đâu đó. "
" Ai là con trai mẹ vậy trời?! " Xương An Diệp cáu kỉnh như một đứa trẻ, đạp đạp chăn: " Hơn nữa, từ lúc con mang thai đến giờ, ba mẹ anh ấy còn chưa chịu sang thăm lần nào. Đợi con sinh con xong, hứ, con bỏ nhà ra đi."
Xương Lữ Nguyệt ra vẻ ngạc nhiên, cười cười : " Oa, con trai mẹ dữ nha." Tuy vẻ ngoài tươi cười, nhưng trong lòng sớm đã có dự tính.
Nhà chính của Cẩm gia nằm trong một khu vực bốn bề thiên nhiên tươi đẹp, có suối quanh năm róc rách chảy, rừng trúc xào xạc kêu vui tai, thêm tiếng chim hót ríu rít một vùng.
Một chiếc Lamborghini sang trọng dừng ngay trước cổng liền bị bảo vệ chặn lại. Cửa kính xe hạ xuống, người phụ nữ chỉ mỉm cười, đưa cho bảo vệ một danh thiếp, nói vài câu. Bảo vệ nghe xong liền tức tốc chạy vào bên trong.
Một lúc sau, cổng chính trang hoàng được mở, chiếc xe lập tức tiến vào.
Cẩm Chi Minh chính là ông nội của Cẩm Thiệu Huân, năm nay mãn 95t, lối sống thanh nhã, ẩn dật nhiều năm.
Cẩm Chi Minh được quản gia đỡ đứng trước cửa chính, nhìn Lamborghini dần dần tiến vào, liền tiến bước.
" Thật là vinh dự khi được tiếp đón một đại nhân vật như người. "
Người phụ nữ bước xuống xe không ai khác chính là mẹ của Xương An Diệp, Xương Lữ Nguyệt. Xương Lữ Nguyệt dù sao cũng đáng tuổi con cháu, rất khách khí mỉm cười hoà nhã:
" Cẩm lão gia quá lời. Tự dưng đến làm phiền ngài, thật là ngượng ngùng. "
" Đâu có, đâu có. Đây là vinh dự của ta mới phải. Mời. " Cẩm Chi Minh làm động tác mời, Xương Lữ Nguyệt chậm rãi đi theo, rất phép tắc mà đi sau 1 bước.
Cẩm Chi Minh cười, đến phòng tiếp khách, ông sai người dâng trà. Xương Lữ Nguyệt khẽ cảm ơn một tiếng, nâng chén trà.
" Cẩm lão gia, đến đây gặp đích thân ngài thì tất nhiên là phải có việc. Chuyện này có liên quan đến con trai tôi và cháu nội của ngài, tôi sẽ không vòng vo nữa"
" Ồ, lâu lắm rồi ta cũng không có quan tâm đến vấn đề ngoài kia. "
Xương Lữ Nguyệt rành rọt nói rõ mọi chuyện. Cẩm Chi Minh vuốt chòm râu bạc, ậm ừ.
" Có chuyện như vậy sao?? " Cẩm Chi Minh nhíu mày, gọi quản gia: " Tại sao Thiệu Huân làm lễ đính hôn với Du tiểu thư mà ta lại không biết vậy??"
Quản gia một thân mồ hôi, cười không nổi: " Lão gia tử, chuyện này...."
Cẩm Chi Minh không hề tức giận, nhưng giọng nói lại đanh thép, cho thấy ông đang rất không vui: " Ta sẽ đi cùng phu nhân một chuyến. "
Xương Lữ Nguyệt hài lòng nở nụ cười, thân chinh dìu Cẩm lão gia tử lên xe. Hướng thẳng đến nhà lớn của Cẩm gia.
Mạc Tĩnh đón nhận món quà đắt tiền, sang trọng của Du Niệm tặng, cười tít mắt, thích muốn chết nhưng vẫn ra vẻ khách sáo:
" Ai da, Tiểu Niệm, con đến chơi là dì vui rồi, quà cáp gì nữa chứ. Nếu con đã có lòng, dì cũng xin nhận. Nào, mau ngồi xuống đây, dì xem nào. "
Du Niệm ngây ngô nói: " Dì không cần khách sáo với con a. Dì như là mẹ con vậy, đương nhiên phải có lòng hiếu thuận."
Mạc Tĩnh nghe vậy cười càng sâu: " Tiểu Niệm đúng là con ngoan nha. Thiệu Huân cưới được con đúng là phúc phần của nó. Mà nghe nói con có việc tìm dì, dì cũng đã gọi Thiệu Huân về rồi, chắc cũng sắp tới nơi. "
Vừa nói xong liền nghe tiếng ô tô vào cửa. Du Niệm hí hửng nhất, lon ton chạy ra bên ngoài.
Đúng thật là Cẩm Thiệu Huân. Hắn một thân tây trang phóng khoáng, mái tóc vuốt ngược để lộ cả khuôn mặt sắc cạnh soái khí. Khí tức của Alpha trưởng thành quả nhiên là không thể cưỡng nổi.
Du Niệm xách váy, cười đến sảng khoái. Nhưng vừa bước xuống có 1 bậc, liền thấy Cẩm Thiệu Huân mở cửa xe ghế phụ, thiếu niên một thân ấm áp, mang một vẻ đẹp nhu hoà của gió xuân, líu ríu với hắn. Cẩm Thiệu Huân nghe xong, ôn nhu nựng mặt thiếu niên. Không khí hoà hợp, ngọt ngào đến sâu lắng.
" Lại đây." Cẩm Thiệu Huân kéo người vào lòng, đem khăn choàng trên cổ mình tháo xuống, quấn lại trên cổ thiếu niên.
Xương An Diệp khó khăn cử động đầu, khịt cái mũi đỏ ửng, đầu cậu vẫn hơi đau, ong ong từ sáng đến giờ. Cẩm Thiệu Huân sốt ruột nên đem cậu đi gặp bác sĩ, không nhờ lại nghe thấy mẹ hắn gọi hắn về nói là Du Niệm có 1 chuyện quan trọng cần nói. Cậu liền đi theo, để xem cô ta giở trò gì.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_