Vào chiều hôm đó, khi anh đưa Doãn Tâm và Đồng Thiến đi tham gia hoạt động từ thiện thì nhìn thấy một vài người thanh niên trẻ đang nhìn chằm chằm vào mình.
Anh đã quen với việc bị người khác chú ý, không để ý đến những người trẻ tuổi này, anh khiêm tốn lặng lẽ bỏ vào thùng quyên góp 1 tờ séc trị giá 50 triệu.
Sau khi quyên góp anh cũng không để lại tên và số tiền mình quyên góp vào trong sổ đăng ký.
“Này anh bạn, hình như chúng ta đã gặp nhau ở đâu đó rồi thì phải”, thanh niên dẫn dầu bước đến nói.
“Nhìn các cậu rất quen”, Vương Hi nói.
“Có phải anh tham gia lớp đào tạo doanh nhân ở thành phố Minh Hải không?”, người thanh niên hỏi.
“Cậu tên là gì?”, Vương Hi hỏi.
“Tôi tên là Hầu Đình Uy”, người kia nói.
“Ồ”, Vương Hi nhớ ra người thanh niên này.
Hầu Đình Uy, một doanh nhân mới nổi ở thành phố Minh Hải trong mấy năm gần đây, khi đôi mắt Vương Hi vừa lành, qua sự giới thiệu của Hàn Thiếu Kiệt, anh đã tham gia một lớp đào tạo doanh nhân ở thành phố, Hầu Đình Uy là bạn học của anh. Lúc ấy Hầu Đình Uy rất nổi tiếng trong lớp đào tạo, hình như kiếm được 10 triệu, được mọi người săn đón nhiệt tình.
Vương Hi chỉ đến lớp đào tạo đó hai ngày rồi không đến nữa, chưa bao giờ tiếp xúc với hắn ta, nhưng mọi người đều ở trong một group chat trên wechat.
“Thật là trùng hợp, lại tình cờ gặp anh ở đây”, Hầu Đình Uy cười nói.
“Cũng bình thường thôi”, Vương Hi nói.
“Buổi tối anh có bận gì không? Nếu không bận thì chúng ta cùng nhau ăn cơm đi, tôi mời”, Hầu Đình Uy nói.
“Không cần đâu, buổi tối chúng tôi còn có việc”, Vương Hi nói.
“Cùng nhau ăn một bữa cơm, tôi mời, hi vọng anh nể mặt tôi”, Hầu Đình Uy đứng chặn trước Vương Hi, nghiêm túc nói với anh.
“Cậu biết tôi là ai không?”, Vương Hi hỏi.
“Tôi không biết”, Hầu Đình Uy lắc đầu.
“Ha ha”, Vương Hi cười.
Anh không nói thêm gì nữa mà dẫn theo Doãn Tâm và Đồng Thiến rời đi.
“Tên nhóc này cũng rất thích kết bạn đấy”, Doãn Tâm nói với Vương Hi sau khi rời khỏi khách sạn.
“Có tiền rồi, muốn kết bạn nhiều hơn để thoả mãn cảm giác thành đạt của mình. Nếu hắn ta biết thân phận của tôi thì không sao, nếu thật sự không biết, tôi đoán rằng hắn ta cũng giống như Chu Mộng Dao. Khi mời chúng ta đi ăn tối, nhất định sẽ khoe khoang khoác lác, rất khó chịu”, Vương Hi khẽ ho nhẹ
“Vậy cậu lấy ra 1 tỷ tát vào mặt hắn ta”, Doãn Tâm nói.
“Tát vào mặt hắn ta tôi còn cảm thấy lãng phí thời gian”, Vương Hi lại ho thêm vài tiếng nữa.
“Anh bị bệnh rồi”, Đồng Thiến nhìn Vương Hi nói.
“Không sao đâu”, Vương Hi nhẹ nhàng ho một tiếng và nói.
Thoáng cái anh đã ở thành phố Minh Hải được một tuần, ngày ngày không đi làm, chỉ ở trong khách sạn khiến anh cảm thấy nhàm chán, vì vậy anh đã tham gia một số hoạt động từ thiện và quyên góp số tiền nhiều nhất có thể. Đồng Thiến luôn đi theo anh, làm cầu nối giữa anh và công ty Quang Phục. Nếu công ty có vấn đề gì sẽ gọi điện cho Đồng Thiến, Đồng Thiến truyền đạt lại với anh, anh sẽ nói cho cô ta cách giải quyết, sau đó Đồng Thiến mới trả lời công ty.
Mấy hôm nay ban ngày anh đi làm từ thiện, tối đến lại bị Hàn Thiếu Kiệt kéo đi uống rượu. Thường uống đến tận nửa đêm, thuốc cũng hút không ít, điều này làm sức đề kháng cơ thể anh kém đi.
Thời tiết càng ngày càng nóng, anh lại ngồi điều hoà, có khả năng là bị cảm lạnh rồi.
“Tôi đi mua thuốc cho anh”, Đồng Thiến nói.
“Không cần rắc rối như vậy đâu”, Vương Hi nói.
“Không được, anh bị bệnh thì đương nhiên phải uống thuốc”, Đồng Thiến đi về hướng thiệu thuốc.
Vương Hi và Doãn Tâm đứng dưới bóng râm đợi cô ta.
“Giám đốc Vương, cô thư ký này của cậu, đúng là tốt hết chỗ nói nhé. Không cầu tiền không cầu người, chỉ trung thành đi theo cậu, cam tâm tình nguyện làm bất cứ việc gì cho cậu. Tôi khuyên cậu hoặc là thu nạp cô ta, hoặc là chuyển cô ta đến bộ phận khác. Nếu không sau này tình cảm sâu đậm rồi, khó có thể dứt bỏ được”, Doãn Tâm nhìn Đồng Thiến trong hiệu thuốc nói.
“Có rất nhiều cô gái thích tôi, chẳng lẽ cô nào tôi cũng phải giải quyết như vậy?”, Vương Hi tức giận nói.
“Cậu đúng là tự tin thái quá”, Doãn Tâm bĩu môi nói.
“Tôi xuất thân từ gia đình nổi tiếng, từ nhỏ đã quen với rất nhiều cô gái. Trước đây cũng có những cô gái giống như Đồng Thiến, có điều hiếm có cô nào xinh đẹp được như cô ấy. Đến đâu tính đến đó vậy, cô ta thật sự có năng lực, công ty có cô ta tôi rất yên tâm. Nếu thật sự có vấn đề về tình cảm, sau này tính sau”, Vương Hi khẽ ho nhẹ.
“Cô ta có lẽ là một cô gái có cá tính mạnh mẽ, tôi sợ sau khi bị cậu ruồng rẫy, cô ta sẽ nghĩ đến việc tự sát”, Doãn Tâm khẽ lắc đầu.
“Làm gì có loại tình cảm sâu đậm như vậy, không thể nào”, Vương Hi cười nói.
Sau khi Đồng Thiến mua thuốc đi ra, Vương Hi và Doãn Tâm mới dẫn Đồng Thiến đi cùng. Bây giờ anh đã khai chiến với Long Minh, anh không dám để Đồng Thiến rời khỏi tầm mắt của mình. Nếu Long Minh không thể tìm thấy chỗ sơ hở của anh, vậy những người bạn bên cạnh anh sẽ trở thành mục tiêu của hắn.
“Tối nay muốn ăn gì, Doãn Tâm mời”, Vương Hi ho hai tiếng cười nói.
“Mẹ nó, cậu đã là ông chủ rồi mà vẫn muốn hút máu tôi à?”, Doãn Tâm kinh ngạc nhìn Vương Hi.
“Ăn cá nấu cay đi”, Đồng Thiến cười tít mắt nói.
“Được”, Vương Hi vẫy một chiếc taxi.
Về vấn đề tình cảm giữa Vương Hi và Đồng Thiến, anh cho rằng đó giống như một loại rượu đang lên men. Có rất nhiều ông chủ giàu có có một nữ trợ lý xinh đẹp bên cạnh, thời gian lâu rồi sẽ nảy sinh tình cảm. Có một số người không nhịn được, họ sẽ tiếp nhận cô gái đó. Một số người nhịn được, họ bèn chuyển loại tình cảm này thành một tình bạn sâu sắc. Một khi anh ta đạt được tình bạn như vậy, đội ngũ của anh ta tất nhiên sẽ rất vững chắc.
Vương Hi hi vọng có thể biến tình cảm của mình và Đồng Thiến thành tình bạn như vậy, cô ta sẽ trở thành người bạn tốt suốt đời của anh, không bao giờ phản bội lại anh.
“Anh bạn, chúng ta thật có duyên”, lúc Vương Hi, Doãn Tâm và Đồng Thiến đang ăn cơm cùng nhau, Hầu Đình Uy lại cùng đám thủ hạ của hắn ta xuất hiện bên cạnh Vương Hi.
“…”, Vương Hi và Doãn Tâm kinh ngạc nhìn hắn ta, Đồng Thiến không để ý mà vẫn tiếp tục ăn.
“Anh có phiền không nếu chúng ta cùng ghép bàn? Tôi ngồi cùng các anh, còn cấp dưới của tôi ngồi bàn riêng, tôi mời mọi người ăn cơm”, Hầu Đình Uy nói.
“Cậu đang theo dõi chúng tôi à?”, Vương Hi cau mày hỏi.
“Không phải là theo dõi, mà là tình cờ, tình cờ thấy mọi người bước vào nhà hàng này, đột nhiên tôi cũng muốn ăn cá nấu cay nên đi theo thôi”, Hầu Đình Uy mỉm cười nói.
“Cậu rốt cuộc muốn làm gì?”, Vương Hi khẽ ho nhẹ, có chút không vui hỏi.
“Tôi chỉ muốn làm bạn với anh thôi”, Hầu Đình Uy mỉm cười.
“Thành thật mà nói, tôi và cậu cũng không thân thiết lắm, tôi không muốn ngồi ăn với cậu. Nhưng cậu sẵn sàng kết bạn với tôi, tôi rất vui. Cậu tên là Hầu Đình Uy, trước đây tham gia lớp đào tạo doanh nhân, hiện đang là lựa chọn của Đại biểu đại hội nhân dân thành phố đúng không?”, Vương Hi hỏi.
“Anh biết tôi à?”, Hầu Đình Uy nói.
“Tôi biết cậu, cậu muốn kết bạn với tôi, cũng không vội những lúc này chứ, khi lớp huấn luyện Đại biểu đại hội toàn quốc bắt đầu, cậu sẽ gặp được tôi. Bây giờ tôi chỉ muốn ăn một bữa cơm thật ngon, OK?”, Vương Hi lại ho nhẹ.
“Vậy thì, tôi có thể add wechat hai cấp dưới của anh không? Tiện liên lạc”, Hầu Đình Uy nói.
“Add tôi đi”, Đồng Thiến nhanh chóng đặt đũa xuống, mặt không cảm xúc tìm mã QR wechat, đưa cho Hầu Đình Uy.
“Cảm ơn”, Hầu Đình Uy mỉm cười lịch sự.
Sự xuất hiện đột ngột của Hầu Đình Uy làm Vương Hi cảm thấy có chút khó hiểu.
Đến buổi tối, Đồng Thiến bước vào phòng của Vương Hi, bĩu môi đưa điện thoại cho anh xem, anh mới hiểu là chuyện gì đang xảy ra.
Hầu Đình Uy đã gửi rất nhiều tin nhắn wechat cho Đồng Thiến.
Vương Hi nhìn thấy Hầu Đình Uy đã gửi ít nhất 10 bao lì xì hai nghìn tệ cho Đồng Thiến, sau đó cuộc trò chuyện như sau.
“Xin chào người đẹp, tôi tên là Hầu Đình Uy, là doanh nhân của thành phố Minh Hải, tài sản cá nhân 300 triệu. Hiện tôi đang cần một nữ trợ lý, cô có muốn làm trợ lý của tôi không?”, Hầu Đình Uy nói.
“Không muốn”, Đồng Thiến lạnh lùng đáp.
“Khi tôi tham gia sự kiện từ thiện hôm nay, không thấy tên sếp của cô trong sổ đăng ký. Chắc anh ta không có tiền đúng không? Nếu cô là bồ của anh ta, tôi nguyện bao nuôi cô với giá gấp 10 lần. Nếu cô là trợ lý của anh ta, tôi sẵn sàng trả mức lương gấp 10 lần hiện tại để mời cô về làm. Tôi rất thích cô, đến làm cho tôi nhé?”
Đồng Thiến không trả lời hắn ta, sau đó tất cả đều là tin nhắn của Hầu Đình Uy.
Có vẻ như vì Đồng Thiến không trả lời, Hầu Đình Uy sau đó càng ngày càng mất kiên nhẫn, nói chuyện càng lúc càng khó nghe hơn.
“Đi theo anh ta thì có ích lợi gì, vừa nhìn đã biết là một tên vô dụng”.
“Cô có tin không, chỉ cần một câu nói của tôi, anh ta sẽ không thể bước ra khỏi thành phố Minh Hải, tôi có thể phong sát anh ta trong thương giới ở phía Bắc?”
“Cô không đồng ý về công ty tôi đúng không? Được, tôi sẽ làm anh ta phá sản trước, cô thất nghiệp rồi sẽ tới tìm tôi thôi”.
“Cô cứ đợi đấy, thời gian sẽ nói lên tất cả, tôi sẽ làm cho anh ta phá sản”, Hầu Đình Uy không ngừng nhắn tin.
“Hắn ta sẽ làm anh phá sản”, Đồng Thiến cong môi nói với Vương Hi.
Vương Hi nhìn lịch sử trò chuyện trên điện thoại của Đồng Thiến mà không lên tiếng.