Sắc mặt của Hầu Đình Uy trở nên khó coi.
Hắn lén liếc nhìn Vương Hi, thoáng chốc chỉ cảm thấy như trời đất mù mịt.
Hắn ta biết loại người có bản lĩnh như Vương Hi, có tiền rồi muốn chơi đùa hắn tất sẽ có cách. Không nói đến cái khác, chỉ cần tùy tiện nói một tiếng với ngân hàng cắt đứt khoản vay của hắn, hắn lập tức trở thành kẻ trắng tay.
“Thật là một kẻ tiểu nhân, đáng bị đánh, còn muốn tìm ông chủ của chúng tôi để báo thù”, khuôn mặt Tần Thư Hào đầy vẻ chán ghét.
Thấy Hầu Đình Uy đang nằm sấp trên đất với vẻ mặt khó coi, đám thủ hạ của hắn toàn bộ đều sợ hãi đến tê dại, đứng im không dám nhúc nhích. Tần Thư Hào điều chỉnh lại biểu cảm, trên mặt nhanh chóng lộ ra nụ cười nịnh nọt, đi đến bên cạnh Vương Hi cung kính nói: “Ông chủ, khiến anh phải giật mình rồi”.
“Xin lỗi giám đốc Vương, là do chúng tôi không sàng lọc kỹ học viên, trước kia thấy Hầu Đình Uy này chững chạc đàng hoàng, năng lực làm việc, giao tiếp không tồi, không ngờ tới cậu ta ỷ mình có chút quyền lực liền biến thành người như vậy. Tôi nghĩ cậu ta không có tư cách làm đại biểu nhân dân nữa, khai trừ khỏi lớp đào tạo, hoạt động kinh doanh của cậu ta tôi sẽ để thành phố xử lý, loại người này không xứng đáng trở thành người giàu có của thành phố Minh Hải”, Đường Ninh cũng vội vàng xin lỗi Vương Hi.
“Cô muốn đích thân xử lý hắn ta?” Vương Hi hỏi.
“Đúng vậy, hơn nữa còn phải trừng trị nghiêm khắc”, Đường Ninh nói.
“Đắc tội với nhân vật quan chức, không dễ dàn xếp đâu”, Vương Hi bĩu môi, đứng dậy.
Nét mặt của Hầu Đình Uy bối rối tới cực điểm, nằm trên đất nhìn chằm chằm Vương Hi.
“Anh bạn, không phải là tôi không muốn cho cậu đường sống, mà do cậu quá phách lối, ngay cả người của chính phủ cũng dám đắc tội. Cậu đừng coi thường Đường Ninh chỉ là một nhân viên, cô ấy không giúp được việc lớn lao gì cho cậu, nhưng nếu đã muốn thì có thể lập tức khiến cậu tán gia bại sản”, Vương Hi mỉm cười đi về hướng Hầu Đình Uy, ngồi xổm xuống nói.
“Giám đốc Vương, tôi xin lỗi”, Hầu Đình Uy nhịn không được bật khóc, nhỏ giọng nhận lỗi với Vương Hi.
“May cho cậu là còn chút lý trí, không đắc tội với tôi, nếu không đã bị đánh gãy hai chân rồi”, Vương Hi nhỏ giọng đáp.
“Tổng giám đốc Vương, tôi biết thực lực của anh, không dám đắc tội”, Hầu Đình Uy khóc lóc.
“Đổi một thành phố khác mà phát triển đi thôi, cậu có tài hoa, còn có cơ hội có thể vực dậy”, Vương Hi đứng dậy sải bước rời khỏi phòng ăn.
“Đồ ranh con, xém chút bị cậu hại chết”, Tần Thư Hào hung hãn trừng mắt với Hầu Đình Uy, sau đó quay người lại mỉm cười lấy lòng xin lỗi Đường Ninh: “Cô giáo Đường, thật ngại quá, là do tôi không quản lý tốt lớp học, khiến cô phải tức giận rồi”.
“Đừng trở thành người xấu, hãy cố gắng trở thành người tốt”, Đường Ninh nói.
“Vâng, vâng, tôi nhất định không dám”, Tần Thư Hào cười nịnh bợ.
“Tôi nghe nói tối nay anh muốn ra ngoài? Ở đây là lớp đào tạo, không phải là lớp nghỉ dưỡng. Các anh không ai được phép tự ý rời khỏi phòng ngủ, buổi tối tôi sẽ tự mình tới kiểm tra phòng”, Đường Ninh nói.
Tần Thư Hào lén liếc nhìn về phía người đẹp nóng bỏng mà mình dẫn tới, trong lòng chợt lạnh.
Hầu Đình Uy trước kia cũng coi như không tồi, có tài hoa, dám liều mạng, đối đãi với mọi người nho nhã lễ độ, ngoại trừ thích khoe mẽ cũng không có tật xấu gì khác. Hắn ta hiện giờ có tiền, có quyền lực, bành trướng rồi, đắc tội tới Vương Hi. Còn chưa đợi Vương Hi trừng phạt, chính phủ bên này đã trực tiếp phế hắn ta.
Hắn ta chưa làm gì phạm pháp, nếu không cũng đã không còn cơ hội vực dậy.
Những việc như vậy mỗi ngày đều xảy ra trên mọi ngóc ngách của thế giới với các phiên bản khác nhau, rất nhiều người sau khi kiếm được tiền đã trở nên sa sút, tự đánh mất chính mình.
Muốn cả đời bình an, chỉ cần quản lý tốt lời nói và việc làm của mình.
Sang ngày thứ hai, Vương Hi chính thức xuất hiện với tư cách là trợ giảng đặc biệt của lớp đào tạo.
Anh có rất nhiều chức danh hào nhoáng, người giàu nhất Hoa Hạ, đại biểu toàn dân, phó chủ tịch hiệp hội Công thương, những danh hiệu chức vụ này đều được viết trên slide phía sau anh, lúc anh giảng bài, Tần Thư Hào và tất cả học viên đều nghiêm túc lắng nghe, lo sợ mình làm điều gì chọc anh khó chịu.
Sau khi lớp đào tạo kết thúc, Tần Thư Hào chính thức trở thành người nổi tiếng của thành phố Minh Hải, có thể tiếp xúc với những người quyền quý trong thành phố.
Triệu Phi Nhi nhẹ nhàng gõ cửa, bước vào phòng của Đồng Thiến.
Lúc Vương Hi tham gia lớp đào tạo, Đồng Thiến với tư cách là thư ký của Vương Hi đang giúp anh sắp xếp lại tất cả văn kiện mà công ty đầu tư Quang Phục gửi tới.
Lúc Triệu Phi Nhi bước vào, Đồng Thiến đang cột tóc, đeo kính gọng đen, mặc áo trắng ngắn tay đơn giản và quần short jeans làm việc trong phòng.
Triệu Phi Nhi nghe thấy Đồng Thiến đang bật một bản nhạc rock đầy mãnh liệt của nước ngoài.
Thấy Đồng Thiến hưng phấn làm việc, trong lòng cô ta không kìm được mà thở dài, tuổi trẻ thật là tốt.
Đồng Thiến rất ít khi nói chuyện với người ngoài, chỉ thích trêu ghẹo Vương Hi. Cô thấy đôi mắt của Triệu Phi Nhi đang nhìn quanh phòng mình, cũng không bắt chuyện với cô ta mà tiếp tục khoanh đôi chân dài ngồi trước máy tính gõ lách cách.
“Cô bao nhiêu cân?”, Triệu Phi Nhi nghĩ ngợi rồi hỏi.
43.5”, Đồng Thiến đáp.
“Chiều cao thì sao?”, Triệu Phi Nhi tiếp tục hỏi.
“1m72”
Triệu Phi Nhi không nhịn được mà che ngực, trong lòng phát điên lên vì ghen tị.
Cô ta là một ngôi sao, vóc dáng và gương mặt là tài sản cơ bản của cô ta trong giới giải trí.
“Tôi không có ý gì khác, cô là cấp dưới của giám đốc Vương, cũng là bạn tốt của anh ấy đúng không? Tôi và anh ấy đã quen biết bảy tám năm, tôi một mình trong giới giải trí có chút cô đơn, bởi vậy muốn kết bạn với cô. Đây là chiếc nhẫn khi tôi làm đại diện phát ngôn được nhà tài trợ tặng, tôi cảm thấy cô đeo lên có lẽ sẽ rất đẹp, nên tặng nó cho cô”, Triệu Phi Nhi lấy ra một chiếc hộp nhỏ, bên trong có một chiếc nhẫn đá quý đắt đỏ.
Chiếc nhẫn này đến từ một thương hiệu cao cấp hàng đầu.
“Ồ”, Đồng Thiến nhận lấy chiếc nhẫn rồi thuận tay đặt lên trên góc của chiếc bàn.
“Cô đẹp như vậy, trong tủ đồ nhất định có rất nhiều quần áo đẹp đúng không? Tôi có thể xem một chút tủ quần áo của cô không?”, Triệu Phi Nhi nhân tiện mở ra tủ đồ của Đồng Thiến.
Cô ta là một cô gái thông minh, có thể đoán được tính cách của một người thông qua tủ đồ của họ, nắm được tính cách của Đồng Thiến, cô ta liền biết được Vương Hi thích mẫu con gái như thế nào, từ đó tìm ra cách quyến rũ anh.
“Tùy cô”, Đồng Thiến khoanh chân ngồi trước máy tính, đôi mắt nhìn thẳng vào màn hình, tiếp tục lách cách gõ vào bàn phím.
Triệu Phi Nhi bĩu môi nhìn vào tủ quần áo của Đồng Thiến.
Thẩm mỹ cũng ổn, không có nhãn hiệu đắt tiền, chỉ là những nhãn hiệu tầm trung và hàng thiết kế bình thường, thậm chí còn có vài món đồ hạ giá và vỉa hè.
Doãn Tâm ở ngay cạnh phòng Đồng Thiến, nghe thấy có âm thanh bên phòng cô liền qua xem, anh ta hơi sững người khi nhìn thấy Triệu Phi Nhi, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô ta.
“Có rất nhiều quần áo đẹp”, Triệu Phi Nhi giả vờ thích thú, dùng ngón tay trắng nõn thon dài của mình lật tìm thứ gì đó.
Cô ta thấy phía sau chiếc áo của Đồng Thiến có giấu một chiếc roi da nhỏ, còn có vài món đồ chơi dành cho người lớn, ánh mắt của cô khẽ lóe lên, lập tức biết biết được mẫu người mà Vương Hi thích.
Thì ra Vương Hi thích phong cách cuồng dại, nhiệt tình dâng trào, thích bị người khác dùng roi da nhỏ hung hăng trừng phạt.