Vương Hi nhanh chóng mở mắt, bật đèn đầu giường lên.
Anh nhìn thấy Thẩm Giai Dao đang ngồi xổm bên cạnh giường mình trong bộ đồ ngủ mỏng manh, ánh mắt cô có chút căng thẳng.
Diệp Khinh Tuyết bên cạnh Vương Hi khẽ nhúc nhích, hơi thở của cô có chút khó chịu.
Vương Hi vội vã tắt đèn cùng Thẩm Giai Dao xuống lầu.
Diệp Khinh Tuyết sắp sinh rồi, cùng lắm chỉ còn một tuần nữa thôi.
Trong thời gian sắp chuyển dạ này, cơ thể của Diệp Khinh Tuyết bắt đầu phù nề, nhìn có vẻ rất đau đớn.
“Cô ta bị giết?”, tâm trạng Vương Hi không tốt, anh ngồi trên sô pha châm một điếu thuốc.
“Nghe nói cô ta tự tử bằng cách dùng quá liều ma tuý”, Thẩm Giai Dao nói.
“Cô ta chết rồi, bên trên chắc chắn sẽ nghi ngờ là do anh làm”, Vương Hi vội dập điếu thuốc trên tay, lên lầu thay quần áo.
Một lúc sau, anh lái chiếc xe của Diệp Khinh Tuyết đưa Thẩm Giai Dao cùng đến nhà tang lễ.
Có rất nhiều người đã đến trước bọn họ, Triệu Phi Nhi là một nhân vật quan trọng, công ty quản lý của cô ta đến không ít người, các nhà tài trợ đang chuẩn bị chấm dứt hợp đồng cũng cử người đến. Có rất nhiều các phóng viên của các hãng truyền thông lớn, còn có cả người của đội chuyên án và cảnh sát hình sự của thủ đô đến hỗ trợ điều tra vụ án, toàn bộ nhà tang lễ trở nên vô cùng hỗn loạn.
Ngay cả Từ Đệ, mẹ của Vương Hi với tư cách là một người có thẩm quyền trong giới pháp y của thủ đô cũng đến.
“Giáo sư Từ, xin hỏi cô ấy chết như thế nào?”, Lý Bạch thuộc tổ chuyên án hỏi.
“Tiêm chích ma tuý quá liều dẫn đến tử vong, góc độ kim tiêm không chính xác, cổ tay có vết bầm tím, ngực nạn nhân đã bị ấn mạnh trước khi chết, không loại trừ khả năng bị ám sát”, Từ Đệ nói.
Sau khi Từ Đệ giao ra những bằng chứng thu thập được cho đội chuyên án, bà bước đến chỗ Vương Hi, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn anh.
“Mẹ, con thề với mẹ, cái chết của cô ta không liên quan đến con”, Vương Hi hít sâu một hơi nói.
“Mẹ biết cô ta có thể không bị con giết, nhưng bây giờ cô ta chết rồi, toàn bộ thủ đô đều sẽ nghi ngờ là do con làm, việc này con định xử lý thế nào?”, Từ Đệ hỏi.
“Một tháng sau là con ra nước ngoài rồi”, Vương Hi nói.
“Có khả năng con không thể xuất ngoại”, Từ Đệ khẽ lắc đầu.
Khi Vương Hi đang nói chuyện với Từ Đệ, Lý Bạch dẫn theo đám cảnh sát hình sự đến chụp hình Triệu Phi Nhi, lấy tang vật trên người cô ta, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Vương Hi với ánh mắt kỳ quái.
Vương Hi đi về hướng Triệu Phi Nhi, cảm thấy hơi khó chịu khi nhìn vào đôi mắt đang nhắm chặt của cô ta.
“Làm tốt lắm”, Triệu Tuyết Kỳ đứng bên cạnh Vương Hi, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Phi Nhi mà nhướng mày.
“Tôi không giết cô ta”, Vương Hi nói.
“Nhưng bây giờ cô ta đã chết, anh thông minh như vậy, chưa từng nghĩ nếu cô ta chết, anh sẽ không thể chối bỏ trách nhiệm sao?”, Triệu Tuyết Kỳ hỏi.
“Cô ta đã làm tổn thương người anh em tốt nhất của tôi, lẽ nào tôi còn phải cử cấp dưới tôi tin tưởng nhất là Phàm Gian đi bảo vệ cô ta sao?”, Vương Hi có chút tức giận.
“Dù sao thì lần này anh cũng khá nguy hiểm, đừng để Khinh Tuyết biết việc này”, Triệu Tuyết Kỳ khẽ thở dài.
“Chắc chắn là do Long Minh làm”, Vương Hi nói.
“Anh Vương, tôi nghi ngờ anh có liên quan đến việc Triệu Phi Nhi bị giết, mời anh theo tôi về đội chuyên án để hợp tác điều tra”, Lý Bạch bước tới chỗ Vương Hi.
“Tôi nói rồi, tôi không giết cô ta”, Vương Hi nói.
“Mời anh theo tôi trở về đội chuyên án để hợp tác điều tra”, Lý Bạch nói.
“Lấy được chứng cứ xác thực và lệnh bắt người thì hãy đến tìm tôi”, Vương Hi chỉ vào Lý Bạch nói.
Tất cả các cảnh sát hình sự nhanh chóng lao đến, có ý muốn bắt Vương Hi lại.
“Nếu tôi xảy ra chuyện, công ty Quang Phục chắc chắn sẽ biến thành bong bóng, cả nền kinh tế của Hoa Hạ sẽ bị biến động. Tôi là đại biểu của Đại hội nhân dân toàn quốc, phó chủ tịch hiệp hội Công thương, các người không thể bắt tôi khi chưa có bằng chứng xác thực và lệnh bắt giữ”, Vương Hi nhìn chằm chằm vào Lý Bạch, từng bước một lùi lại phía sau.
Khi anh đưa Thẩm Giai Dao quay người rời đi, anh nhìn thấy một tia giá lạnh trong mắt Lý Bạch.
Vương Hi đang dựa vào địa vị của mình để thách thức quyền hạn của đội điều tra.
Anh không phối hợp với Lý Bạch, không theo hắn về đội điều tra, chính là không nể mặt đội chuyên án, đội chuyên án cũng sẽ không buông tha cho anh.
Cái chết của Triệu Phi Nhi đã gây ra rất nhiều rắc rối cho Vương Hi.
Anh không dám vào trại tạm giam, gần đây anh gây ra không ít rắc rối, còn cả chuyện của Tuyết Lang nữa. Anh biết nếu mình vào đội chuyên án đặc biệt, chỉ cần Long Minh dùng chút thủ đoạn, anh có khả năng vĩnh viễn không bao giờ thoát ra được.
Anh bây giờ đang ở trong tình huống rất nguy hiểm.
Sợi dây sắt mà anh đang đi sắp đứt, có khả năng anh sẽ bị rơi xuống vực sâu.
Sự phụ Tư Đồ đã cảnh cáo anh rằng nếu xảy ra bất kỳ vấn đề gì giữa anh và Long Minh, một trong hai người sẽ bị xoá sổ. Anh và Long Minh bây giờ như nước với lửa, chỉ khi một trong hai người chết, Hoa Hạ mới có thể ổn định trở lại. Anh ở tại thủ đô nên có thể dễ dàng liên lạc với các thế lực quyền quý, nhưng cũng chính vì anh ở đây nên tình hình của anh càng nguy hiểm hơn.
Trong mắt sư phụ Tư Đồ anh chẳng qua chỉ là một doanh nhân. Đối với ông ta doanh nhân là vô giá trị. Miễn là mọi thứ có thể ổn định, sư phụ Tư Đồ sẽ không ngại dùng anh để giết gà doạ khỉ.
Dù gì thì cũng là anh mắc sai lầm.
Long Minh không sạch sẽ, anh cũng không khá hơn là bao.
Anh vội vàng cùng Thẩm Giai Dao đến công ty, bận rộn ở công ty cả đêm. Tình hình bắt đầu bất lợi với anh, anh phải thu xếp mọi thứ càng sớm càng tốt, nghĩ cách trốn thoát.
Sáng hôm sau, khi mở máy tính xách tay kiểm tra tài khoản của công ty, trái tim anh nhanh chóng nguội lạnh.
Tài khoản của công ty vốn đầu tư Quang Phục đã bị ngân hàng đóng băng.
Anh biết rằng bên trên bắt đầu đối phó với mình.
Anh vội vã gọi điện cho Hàn Thiếu Kiệt và yêu cầu anh ta kiểm tra tài khoản bên đó, ngay sau đó anh nhận được một tin xấu khác, tài khoản của Hàn Thiếu Kiệt cũng bị đóng băng rồi.
Anh gấp rút tìm người nghe ngóng tình hình hiện tại của mình.
Sau hai tiếng hồi hộp chờ đợi, anh đã có được tin tức mà mình mong muốn.
Hàn Thiếu Kiệt bị trên trên cho vào danh sách đen, là mục tiêu cần tiêu diệt trong thời gian tới, Phàm Gian cũng bị đưa vào danh sách tội phạm bị truy nã gắt gao.
Những người này vốn không trong sạch, cái chết của Triệu Phi Nhi khiến bên trên phẫn nộ, họ quyết định quét sạch tất cả những doanh nhân nửa thiện nửa ác.
Chiêu này của Long Minh rất thông minh, chiêu hắn dùng giống như hai học sinh đánh nhau, đập phá rất nhiều đồ trong lớp và vô tình làm hai học sinh giỏi trong lớp bị thương. Là hắn gây sự trước, hắn đánh Vương Hi trước, nhưng sau khi gây ra rắc rối, giáo viên không tìm thấy hắn nên chỉ có thể dùng Vương Hi để răn đe.
Không có lửa làm sao có khói, hai người đều có lỗi.
Lòng dạ độc ác của Long Minh đã trực tiếp đẩy Vương Hi xuống vựa sâu.
Vương Hi bây giờ mới biết tại sao bốn năm trước Long Minh có thể hãm hại anh, làm đôi mắt anh mất đi ánh sáng.
Bởi vì anh hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn.
Long Minh thông minh và xảo quyệt hơn anh nhiều.
Vương Hi ở lại công ty từ sáng cho đến 5 giờ chiều mà vẫn không tìm ra cách giải quyết sự việc. Đến sáu giờ tối, Phùng Uyển cùng với đội nhóm của mình và tất cả các cổ đông đến công ty.
“Tôi vừa nhận được điện thoại của bên trên, bắt đầu từ bây giờ, tôi sẽ chính thức đảm nhận vị trí chủ tịch của công ty vốn đầu tư Quang Phục”, Phùng Uyển mặc bộ âu phục OL, mặt không cảm xúc nói với Vương Hi và tất cả các cổ đông đang có mặt.
Phùng Uyển nhận được cuộc gọi từ cấp trên vào lúc 2 giờ chiều, được cấp trên chỉ định tiếp quản toàn bộ tài sản của công ty Quang Phục.
Cuộc họp này kéo dài rất lâu, từ 6 giờ tối đến 11 giờ khuya.
Vương Hi đêm qua cả đêm không ngủ, hôm nay lại bận rộn cả một ngày, anh rất mệt, gục trên mặt bàn ngủ thiếp đi.
Đến nửa đêm, cảm thấy có người vỗ nhẹ vào vai mình, anh ngước nhìn lên với đôi mắt đỏ hoe mệt mỏi, nhìn thấy Phùng Uyển đang lạnh lùng nhìn mình: “Tôi đã hỏi Triệu Tuyết Kỳ, cô ấy nói sẽ bảo vệ anh bảy ngày, anh sẽ không phải đi tù trong thời gian vợ anh sinh con. Về nhà chăm sóc vợ mình đi”.
“Được”, Vương Hi nhìn đồng hồ trên tay, sắc mặt tái nhợt đứng dậy.
“Sao cứ phải làm cho bản thân thành thế này? Tôi sớm đã nói với anh rồi, anh đang đi trên con đường không có lối về. Những việc anh làm sớm muộn gì cũng sẽ không có kết quả tốt đẹp”, Phùng Uyển nói.
“Cô nói là tôi đáng chết?”, Vương Hi vừa bước ra khỏi phòng họp, sắc mắt trở nên khó coi quay lại hỏi.
“Anh không đáng chết, chỉ là đáng đời. Anh không nên để ý đến loại người như Long Minh, đôi mắt khỏi rồi thì nên tận hưởng cuộc sống mà khó khăn lắm mình mới giành được, chứ không phải liều lĩnh nuôi dưỡng thủ hạ, củng cố quyền lực của mình. Là anh thích làm ông chủ, bây giờ thành như vậy có thể trách ai đây?”, Phùng Uyển nói.”
“Nếu không có tôi, kinh tế Hoa Hạ đã sụp đổ rồi!”, Vương Hi đột nhiên hét vào mặt Phùng Uyển.
Phùng Uyển không nói gì, lặng lẽ nhìn về phía Vương Hi.
“Có tiền có địa vị rồi, không suy nghĩ cho người dân nữa, chỉ muốn canh giữ địa bàn của mình, các người là rác rưởi, một lũ rác rưởi!”, Vương Hi hung ác chửi một câu, quay người đi ra ngoài.
Phùng Uyển lặng lẽ nhìn Vương Hi, đột nhiên cầm lấy một chiếc ghế và đập nó về phía Vương Hi.Vương Hi không chút phòng bị trước Phùng Uyển, rầm một tiếng ngã lăn ra đất.