Mục lục
Hi du hoa tùng (h+)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên cạnh là một vị cận vệ trẻ tuổi, thấy thiếu chủ bị nữ nhân đả thương, vội vàng chạy tới, đáng tiếc là hắn phản ứng đã hơi muộn, lúc này Vương Tiểu Bằng đã chết ngất. Cũng may lần nào hành quân đánh trận cũng mang theo bên mình thuốc trị thương, hắn vội vàng giúp đỡ Vương Tiểu Bằng cầm máu, gọi binh lính đưa gã hồi phủ.
"Ngươi tại sao lại đả thương thiếu gia, chẳng nhẽ ngươi không biết hắn cũng chỉ là thích ngươi sao? Thích một người cũng là tội sao? Cách xử sự của ngươi thật làm ta thất vọng". Tên cận vệ trẻ tuổi hung hăng nhìn Bạch Vũ, trên mặt tràn ngập sát khí.
Bạch Vũ nghe vậy thầm nghĩ, rác rưởi cư nhiên là rác rưởi, tư duy quả không giống người thường.
"Uy ngươi tên là gì? Tại sao ngươi nói chuyện không giống người bình thường, chẳng nhẽ lúc sinh ra đầu ngươi tiếp đất trước sao, ngu ngốc.".
"Ngươi vũ nhục ta?" tên cận vệ trẻ tuổi cười lạnh nói.
Bạch Vũ lén nhìn Lưu Phong bên trong đám người một cái, trong lòng nhẹ nhàng đi không ít, khóe miệng tươi cười, lạnh nhạt nói: "Vậy thì sao?" không thèm để ý tới ánh mắt giết người của tên cận vệ trẻ. Bạch Vũ tiêu sái quay đầu, sau đó xoay người hướng cửa hàng đi tới, thuỷ chung chẳng thèm liếc mắt quan quân bên cạnh một cái.
Tới trước cửa, Bạch Vũ xé chứng chỉ niêm phong, xoay người lại, cười lạnh: "Một đám cẩu tử, thân là quân nhân không vì nước vì dân, ngược lại ở chỗ này quấy rối, thật là tội ác cùng cực".
"Ngươi giỏi a" tên cận vệ trẻ nghiến răng, sát ý tại con ngươi hiện lên càng mãnh liệt, hắn gắt gao nhìn Bạch Vũ, từng chữ tuôn ra: "Ngươi muốn chết. Nhớ kĩ tên ta là Phá Quân. Chờ ngươi tới Diêm Vương điện không quên hướng Diêm Vương mà nhắc tới tên ta."

"Hừ!"
Bạch Vũ hừ lạnh một tiếng: "Còn chưa biết ai sẽ chết đâu"
"Hảo, nha đầu cuồng vọng lắm!"
Phá Quân trên mặt lộ nét tàn bạo, cười nói: "Để ta xem ngươi có bao nhiêu bản lĩnh, cho ngươi biết sự lợi hại của ta." nói đến đây, Phá Quân nhanh chóng rút trường kiếm bên hông, chém về phía Bạch Vũ: "Đến đây đi, có bao nhiêu bản lĩnh cứ giở ra, ta sẽ cho ngươi sáng mắt."
Đang nói chuyện Phá Quân đã huy kiếm trong tay hướng Bạch Vũ chém tới, chiêu thức cực kì độc ác, đối với người thường mà nói kiếm đạo như vậy quả không tồi.
Phá Quân kiếm rất nhanh, Bạch Vũ trong lòng có chút sợ hãi, dù sao nàng vẫn là lần đầu tiên cùng người đánh nhau, trong lòng có chút kinh hoàng.
Phá Quân thấy Bạch Vũ không động thủ, cười lạnh một tiếng, trường kiếm đâm tới, hiển nhiên muốn một chiêu dồn đối phương vào chỗ chết.
Ngay lúc này một đạo nhân ảnh hiện lên, tốc độ so với kiếm của Phá Quân không biết nhanh hơn bao nhiêu lần, nhanh chóng xuất hiện trước mặt Bạch Vũ, cũng không thấy có hành động gì, chỉ là ngón tay nhè nhẹ bắn ra, phá tan kiếm thế, đánh văng trường kiếm của Phá Quân. Bản thân Phá Quân cũng phải lui lại mấy bước mới đứng vững.
"Nữ nhân của Di Hồng Viện, ngươi cũng dám khi dễ sao?" nhìn vẻ mặt kinh hoàng của Phá Quân, âm thanh của Lưu Phong tựa như băng, làm người nghe cảm thấy run lên không ngừng.
"Ngươi là ai?" Phá Quân nhìn chằm chằm Lưu Phong nói: "Bằng hữu, Thủ bị phủ làm việc, đừng xen vào, nếu không sau này gặp phiền phức đừng trách ta".
"Hừ!" Lưu Phong cười lạnh một tiếng, khinh thường nói: "Thủ bị phủ đã là cái gì, cho dù Vương Kim Bằng vì con mình ra mặt ta cũng không để vào mắt, huống chi là một tiểu tướng như ngươi".
"Ngươi đại nghịch bất đạo, cư nhiên nhục mạ tướng quân?" Phá Quân tức giận cắn răng nói.
"Ta khinh, còn nói ta mạo phạm, các ngươi còn khi áp dân chúng" Lưu Phong quay về Phá Quân lạnh lùng cười: "Ngươi có thể không biết Bạch Vũ là người Di Hồng Viện, Bạch gia sản nghiệp có một phần của Di Hồng Viện, ngươi khi dễ Bạch Vũ cũng là khi dễ ta, khi dễ Di Hồng Viện, ta sẽ cho ngươi biết khi dễ Di Hồng Viện hậu quả như thế nào"
Tại hiện trường, không ít người đã nhận ra Lưu Phong, trong lòng thầm thương tiếc đối với tên cận vệ trẻ, thương cảm đứa nhỏ hôm nay gặp thiết bản a.
"Ta. là chấp hành công vụ." Phá Quân vừa theo Vương Kim Bằng từ kinh thành về, tất nhiên không thể biết hết sự tình, Di Hồng Viện nghe như tên thanh lâu, chẳng nhẽ người này là bảo kê thanh lâu sao?
Nghĩ tới đây, Phá Quân tâm tình đang khẩn trương bắt đầu trầm tĩnh lại, mẹ kiếp, ngươi bất quá là điêu dân. Dân cùng quan đấu, ngươi không phải muốn chết sao.
Lưu Phong hừ lạnh một tiếng: "Nói thật cho ngươi biết thì đã sao, kì thật ta cũng muốn đi giáo huấn tân nhậm Thủ bị phủ rồi, không nghĩ rằng các ngươi lại tự đưa đầu đến, khi dễ nữ nhân Di Hồng Viện, các ngươi đợi trả giá đi" Lưu Phong cố ý phóng thích khí thế trên người, trầm trọng đè ép khí thế của Phá Quân.
"Các vị dân chúng, các vị hàng xóm láng giềng, quan quân Thủ bị phủ ỷ quyền thế hiếp đáp dân lành, việc hôm nay các người đều thấy rõ, hôm nay bổn quan vì dân chúng làm chủ".
"Giáo huấn loại rác rưởi này một chút" Lưu Phong sở dĩ nói mấy câu vì muốn tạo cho chính mình một lý do, dù sao hắn cũng là người văn minh, huống hồ còn mang công chức bên người.
Phá Quân ngầm cười lạnh, có người làm chứng mới lạ đó, có can đảm đứng xem náo nhiệt, vị tất có can đảm cùng quan viên đối đầu, hoạ có kẻ ngu mới đứng ra làm chứng.
Ngay khi Phá Quân định chê cười Lưu Phong thì một trận la ó vang lên: "Nghiêm trị. nghiêm trị. làm chứng. làm chứng.".
Lưu Phong rất hài lòng với sự phối hợp của mọi người, vội vàng dùng ánh mắt tán dương.
Phá Quân vô cùng buồn bực, trong lòng thầm nghĩ, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Chẳng nhẽ dân chúng Giang Nam giác ngộ cao như vậy sao, cư nhiên cùng quan phủ tranh đấu.
Kì thật hắn hoàn toàn sai. Tại thời kì này lấy đâu ra dân chúng giác ngộ cao. Thân mình lo chưa xong, sao dám đắc tội với quan viên.
Lưu Phong là ai, bọn họ hiểu rõ, vị quan quân này như thế nào, bọn họ cũng hiểu rõ. So sánh hai người, đến thằng ngu cũng biết nên đứng theo phe Lưu Phong. Nhân gia Thủ bị phủ so với Đại thiếu gia, quả là một trời một vực, căn bản không cùng cấp bậc. Hơn nữa Lưu Phong còn cùng một ruộc với Tổng Đốc phủ nữa chứ.
Lưu Phong ra tay giáo huấn tân nhậm Thủ bị phủ, chuyện rất nhanh gây ra náo động, nghe được tin tức, dân chúng nhanh chóng tụ tập lại.
Cẩm y vệ cũng theo tin tức mà tới, vì đề phòng Lưu Phong một mình thế cô, Bạch Thọ tự mình mang theo một đội phiên tử chạy tới.
Lưu Phong khinh miệt nhìn Phá Quân cười, sau đó quay đầu hướng Bạch Vũ: "Tiểu muội, ngươi xem, thế giới này luôn là cường giả vi tôn, sau này ngươi phải học hỏi nhiều, nhất định phải kiên cường, đối với loại rác rưởi này, ngươi tuyệt không thể nương tay, cũng không cần kinh hoàng, ngươi là chính nghĩa, ngươi là nữ nhân Di Hồng Viện".
Bạch Vũ con ngươi có chút ướt át, nhìn Lưu Phong, kiên định gật đầu.
Lưu Phong cười: "Phá Quân, vốn nghĩ ngươi là tiểu nhân vật không đáng để ta ra tay, nhưng vì chánh nghĩa, vì dân chúng, ta đành chịu chút ủy khuất mà phế ngươi đi, đương nhiên ta cũng lưu lại cho ngươi một mạng, cho ngươi còn trở về báo Vương Kim Bằng vì con mình mà báo tin" giọng Lưu Phong nói rất nhẹ nhàng, nhưng hắn âm thầm tụ khí nên tại hiện trường mọi người đều nghe rõ mồn một.
Hiện trường nhất thời hoan hô cả một góc.
Từ khi tân nhậm Thủ bị phủ về, dân chúng chịu khổ không ít, hai ba ngày quan quân lại đi chiếm tiện nghi, thương gia mấy ngày nay chịu lỗ vốn rất nhiều. Hiện giờ Lưu Phong hướng Thủ bị phủ động thủ, mọi người vui mừng không ít, có người còn chuẩn bị ăn mừng.
Hôn nay dân chúng thật sự rất cao hứng
"Phá Quân, có bản lãnh gì cứ giở ra" Lưu Phong xoay người nhìn Phá Quân, sau đó nhảy tới một bước nhỏ.
Mặc dù chỉ là một bước nhỏ nhưng khí thế Lưu Phong lại mạnh mẽ vô cùng, Phá Quân cảm thấy như có một quả chuỳ thật lớn hung hăng hướng tới ngực mình đập mạnh.
Phá Quân không phải kẻ ngốc, hắn biết mình đã chọc phải người không nên dây vào. Trước mắt chuyện công tử không nên nói đến, người này công lực không phải mình có thể trêu chọc được, hắn không cho mình đường lui, vậy cứ đành chiến đấu. Hắn thủy chung tin tưởng dân không cùng quan đấu. Hắn tin rằng đợi khi thiếu chủ bị trọng thương hồi phủ, Vương đại nhân nhất định mang quân tới, lúc đó đừng nói tiểu tử này, ngay cả dân chúng xung quanh cũng cho chúng biết mặt.
Cảm nhận được sát ý mãnh liệt của Lưu Phong, Phá Quân hống to một tiếng, để lại tàn ảnh, nhanh chóng tới trước mặt Lưu Phong, trường kiếm trong tay mãnh liệt chém tới.
Nhìn qua một kiếm này thật sự rất đơn giản nhưng lại là một kiếm tối hữu hiệu, từ trước tới nay, Phá Quân từng dùng kiếm chiêu này giết vài trăm mạng. Hắn tự tin kiếm chiêu của mình không có khiếm khuyết.
Đáng tiếc, giờ hắn đối mặt không phải người Hồ trì độn mà là cao thủ tu chân.
Đối mặt với một kiếm Phá Quân tự cho là kinh người, Lưu Phong chẳng thèm chớp mắt, chỉ thản nhiên nói: "Lực lượng của ngươi còn kém hơn ta tưởng, cư nhiên một tên rác rưởi mà cũng dám động chạm nữ nhân Di Hồng Viện. trước hết ta giúp ngươi mở mắt".
Phá Quân thấy Lưu Phong không tránh, ngược lại còn tiến lên, trong lòng mừng rỡ, vội tăng thêm lực đạo, chém giết đi tới.
"Đoạn"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK