Thiên Chiếu vội vàng nói: "Chủ công yên tâm, ta nhất định sẽ thay người điều tra rõ ràng."
"Uhm, quyết định vậy đi, ngươi lui ra trước." Yến vương khoát tay áo.
Thiên Chiếu rời đi không lâu, cách đó không xa truyền đến một giọng nữ: "Hắc Phượng Hoàng cầu kiến chủ nhân—!"
Yến vương quay đầu lại, thấp giọng nói: "Ngươi tới gặp ta, nhất định là có chuyện đại sự đúng không?"
Nghe vậy Hắc Phượng Hoàng đi nhanh tới, cung kính dập đầu thi lễ với Yến vương đang mang mặt nạ hoàng kim, chậm rãi nói: "Chủ công, Trần Hoàng hậu đã hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của chúng ta."
"Hừ—!"
Yến vương hừ lạnh một tiếng, nói: "Ta sớm biết con đàn bà kia sẽ không cam tâm phục vụ. Tuy nhiên xem ra Hậu cũng có chút thủ đoạn, không ngờ làm cho bệ hạ tín nhiệm nàng như vậy."
"Chủ công, có muốn giết chết nàng hay không, để tránh làm hư đại sự của chúng ta?" Giữa đôi mắt Hắc Phượng Hoàng vừa hiện lên sát ý.
"Không—!"
Yến vương lắc đầu nói: "Theo ta được biết, Trần Hoàng hậu cùng với Thái tử phi đối đầu tới cùng. Trước tiên giữ Hậu lại, cho nàng cùng Thái tử phi tranh nhau người chết kẻ sống. Chúng ta ngồi hưởng ngư ông đắc lợi."
"Chủ công, Trần Hoàng hậu tuy rằng được Hoàng thượng sủng ái, nhưng nàng tuyệt đối đấu không lại Thái tử phi?" Hắc Phượng Hoàng phân tích.
"Không sao cả—!" Yến vương cười nói: "Cho dù nàng có đả thương được Thái tử phi thì Thái tử phi vẫn sẽ giết nàng. Đối với chúng ta mà nói, chỉ có lợi không có hại."
"Nhưng chủ công, thần lo là Trần Hoàng hậu lại bán đứng tổ chức?"
Yến vương cười cười khinh thường: "Những tin tức mà Hậu biết, đối với Huyền Hoàng môn mà nói, căn bản là không ảnh hưởng gì."
Ngừng một chút, Yến vương tiếp tục nói: "Chuyện của Trần Hoàng hậu ngươi không cần lo. Ta hoài nghi bên cạnh bệ hạ còn có một lực lượng thần bí hùng mạnh. Nếu như có cơ hội, cử nhiều người đi điều tra việc này. Quốc khố vừa mới gia tăng thêm một số ngân lượng không tệ chút nào thừa sức tạo ra bước đột phá. Nhớ kỹ, chuyện này nếu có tin tức gì, ngươi phải cho ta biết trước tiên?" Yến vương hy vọng Thiên Chiếu và Hắc Phượng Hoàng cùng nhau hợp tác để có thể cởi bỏ mối hoài nghi trong lòng Vương.
"Chủ công yên tâm, Hắc Phượng Hoàng nhất định sẽ đem hết khả năng để hoàn thành phó thác của chủ công." Hắc Phượng Hoàng cung kính nói.
"Đúng rồi, gần đây tâm tình Triệt nhi thế nào? Ngươi phải khuyên nhủ nó, nếu để nó cùng mẫu thân mâu thuẫn nhau như vậy thì đối với nàng ấy lẫn với ta đều không có lợi."
Hắc Phượng Hoàng vội vàng nói: "Khởi bẩm chủ công. Trong khoảng thời gian ngắn tâm tình Thái tôn đã ổn định rất nhiều, có điều đối với Thái tử phi điện hạ trong lòng vẫn còn vô cùng oán hận. Tuy nhiên người yên tâm, có thần bên cạnh Thiếu chủ, sẽ không có chuyện gì đáng tiếc xảy ra."
"Uh, ngươi làm việc, ta dĩ nhiên yên tâm." Nói tới đây, Yến vương trầm tư một chút, dặn rằng: "Tìm cơ hội tiếp xúc với Á Đương một chút. Xem coi có biện pháp gì không. Có thể thương lượng dụ dỗ hắn. Bất tử chiến sĩ năng lực chiến đấu mạnh mẽ vô cùng, nếu chúng ta có thể nhận được sự hỗ trợ từ bọn họ, mai sau cơ hội giành phần thắng sẽ lớn hơn một chút."
Hắc Phượng Hoàng nghe vậy, vội xin cáo lỗi: "Khởi bẩm chủ công, việc người nói thần trước đã thử qua. Á Đương đối với Thái tử phi rất trung thành. Theo thần thấy, chúng ta dường như không có cơ hội dụ dỗ"
"Hả? Có chuyện như vậy nữa à?" Yến vương khẽ nhíu mày, thở dài một tiếng, nói: "Không ngờ tới Điềm nhi còn có chiêu này? Xem ra lúc trước đích thật là ta đã đánh giá thấp nàng." Thật ra, Yến vương hiện tại đã có chút hối hận. Nếu sớm biết Thái tử phi nắm trong tay lực lượng bất tử chiến sĩ như vậy, lúc trước Vương nên duy trì mối quan hệ giữa hai người. Mặc dù có chút mạo hiểm, nhưng nếu có được bất tử chiến sĩ, cũng là có lợi vô cùng. Nhưng hiện giờ hối hận cũng đã muộn, trong lòng Thái tử phi ngoại trừ oán hận, đã không còn một chút tình nghĩa với Vương. Hiện giờ hy vọng duy nhất của Vương là có thể thông qua Triệt nhi, từ từ lôi kéo nàng. Nhưng nhi tử kia, thật sự là không có khả năng, một chút thủ đoạn cũng không có.
"Chính xác như thế—!"
Hắc Phượng Hoàng còn nghiêm túc nói: "Thần nhiều lần được biết rằng, bất tử chiến sĩ chỉ nghe mỗi mệnh lệnh của Thái tử phi điện hạ. Mỗi người đều vô cùng trung thành, trừ khi Phi ra lệnh, nếu không tuyệt đối không có khả năng dụ dỗ bọn họ."
"Uhm, ta đã biết. Tạm thời quên chuyện này đi. Ngươi đi về trước, âm thầm điều tra nghe ngóng thế lực thần bí bên cạnh bệ hạ." Yến vương thở dài một tiếng, cảm thấy mười phần đáng tiếc.
Hắc Phượng Hoàng đang định đi, đột nhiên nghĩ tới điều gì, lại khẩn cầu: "Điện hạ, gần đây trong lời nói của Thái tử phi dường như thần nghe ra là có dịp thích hợp, Phi sẽ cùng Lưu Phong công khai quan hệ. Đến lúc đó sự việc trở thành náo động lớn. Thần sợ tai họa sẽ lan tới Thiếu chủ, người xem chúng ta có nên làm chút chuẩn bị trước?"
Yến vương khẽ nhíu mày: "Phi dám chăng?"
"Chủ công, đối với Thái tử phi thần rất hiểu, dường như không có chuyện gì Phi không dám làm. Thần nhận thấy chúng ta nên có sự chuẩn bị trước mới được. Nếu không một khi sự việc phát ra, tánh mạng Thiếu chủ khó có thể giữ được." Hắc Phượng Hoàng đề nghị.
Yến vương trầm tư một chút, nói: "Được rồi, chuyện này có ngươi phụ trách. Thuộc hạ của Ám Ti trong khoảng thời gian này nghe theo lệnh của ngươi—!"
"Đa tạ chủ công tín nhiệm, thần nhất định sẽ làm tốt việc này." Trong mắt Hắc Phượng Hoàng hiện lên nét hưng phấn.
"Nhớ kỹ, nếu sự tình đi đến chổ bất đắc dĩ, ngươi nhất định phải mang theo Triệt nhi còn sống rời khỏi Đông cung. Tuy rằng Triệt nhi không ra gì, nhưng chung quy nó cũng là cốt nhục của ta. Tương lai ta sẽ cho nó làm Tiêu dao Vương gia." Yến vương ôn nhu nói.
Ngưng một chút, Vương lại dặn dò tiếp: "Nhớ kỹ, tới thời điểm bất đắc dĩ cuối cùng, ngươi mới đem Triệt nhi rời đi. Nếu không ngàn vạn lần đừng hành động thiếu suy nghĩ. Ta cuối cùng cảm thấy được, Điềm nhi sẽ không tùy tiện tiết lộ chân tướng. Nếu không, Lưu Phong nhất định không bỏ qua cho nàng."
"Chủ công yên tâm, thần biết nên làm thế nào—!"
"Phong nhi, ngươi đã đến rồi?" Mộ Dung phu nhân thấy Lưu Phong đẩy cửa đi vào, vội vàng lau nước mắt, sốt ruột hỏi: "Thế nào? Uyển Nhi có mở cửa không? Nó không chịu mở cửa nghe ngươi giải thích à?" Nói xong lời cuối đôi mắt xinh đẹp của phu nhân đã rớm nước mắt.
"Phong nhi. Ngươi nói ta có phải loại nữ nhân hèn hạ không?" Mộ Dung phu nhân trên mặt đầy vẻ tự trách: "Uyển Nhi vẫn không chịu gặp chúng ta, trong lòng nó nhất định đang hận chúng ta cực kỳ. Nó nhất định nghĩ mẫu thân mình là nữ nhân dâm đãng, quyến rũ cả nam nhân của con mình."
Lưu Phong khẽ thở dài, xong rồi, tức tối nói: "Phu nhân, người đừng nói nữa, chúng ta không thẹn với lương tâm. Là Uyển Nhi không hiểu chuyện. Thật sự nàng không hiểu chuyện."
"Không. Chuyện này không liên quan Uyển Nhi." Mộ Dung phu nhân nghe Lưu Phong trách cứ. Vội vàng vì nữ nhi biện hộ: "Chuyện này Uyển Nhi không có sai. Ngươi cũng không sai, chính ta mới sai. Ta thực sự xin lỗi các ngươi."
"Phu nhân, đừng tự trách nữa. Người sai hay không, chẳng lẽ chúng ta lại không nhận ra à." Lưu Phong cố ý nói: "Đều là do Uyển Nhi không rõ lí lẽ."
Mộ Dung Uyển Nhi ở ngoài cửa nghe được Lưu Phong không hề oán giận mình, mà mẫu thân lại thanh minh vì nàng, trong lòng càng áy náy. Qua chuyện này, nàng thật sự xúc động, nhất là thấy trong lời nói không nên làm tổn thương mẫu thân nhiều như vậy.
Nàng nghĩ tốt hơn nên vào gặp mẫu thân nhận lỗi, nhưng nhớ tới những lời của Lưu Phong, đành phải nhịn lại.
"Phong nhi, lúc ấy quả thật ta không có ý gì khác. Ta chỉ muốn cảm nhận cái cảm giác lâu nay không được đàn ông quan tâm." Mộ Dung phu nhân chảy nước mắt nói: ""Ta biết, ta như vậy là không đúng. Nhưng lúc đó ta cũng không biết tại sao lại ra nông nỗi này. Không thể kiềm chế mình nỗi, ta thật sự đáng chết, ta là một nữ nhân thấp hèn. Cha của Uyển Nhi không còn. Để lại một gia tộc lớn như vậy, một mình ta chống đỡ mệt mỏi quá rồi. Chỉ là ta muốn nghỉ ngơi một chút, nhưng lại không ngờ bị Uyển Nhi hiểu lầm, ta thật sự thấy hối hận. Nếu từ nay về sau Uyển Nhi không thèm để ý đến ta, ta thật sự không biết nên làm gì bây giờ. Nhiều khi, thậm chí ta còn muốn chết. Nhưng lại không yên tâm Uyển Nhi, không yên lòng về gia tộc. Ta sợ khi tới địa phủ, ta không còn mặt mũi gặp cha nàng." Nói xong, Mộ Dung phu nhân cứ thế mà khóc lớn lên.
Vẫn đang nghe lén ngoài cửa Mộ Dung Uyển Nhi lúc này không kìm nổi, xô cửa ra nhào thẳng vào lòng Mộ Dung phu nhân, không ngừng nói: "Mẫu thân, con sai rồi. Mẫu thân, con thực sự xin lỗi. Là con quá bức xúc làm tổn thương người. Hy vọng người có thể tha thứ cho con. Được không?"
"Uyển Nhi, là mẫu thân không đúng, ta không phải là người mẹ tốt." Mộ Dung phu nhân thấy con gái nhận lỗi với mình, trong lòng liền vui mừng không thôi.
"Không, người là mẫu thân tốt, là mẫu thân tuyệt nhất trên đời. Là do con bất hiếu mới làm cho mẫu thân phật lòng, xin người tha thứ cho con—!" Mộ Dung Uyển Nhi lệ rơi đầy mặt, giọng nói tràn ngập tự trách và hối lỗi, không ngừng xin lỗi mẹ.
Quan sát cảnh tượng này, Lưu Phong vui mừng khóe miệng lộ ra tươi cười, len lén lui ra ngoài, đóng kín cửa lại liền xoay người đi khỏi.
"Ba ba, rốt cuộc ta đã tìm được người—!" Còn chưa đi được mấy bước, Lưu Phong đột nhiên nghe được một giọng nói quen thuộc. Nhìn lại phía cất ra giọng nói, chỉ thấy Tiểu Linh Nhi đang lúc đạp cước lăng không bay về phía hắn. Không xa đằng sau bé con là tiểu ma nữ Khuynh Thành đang chớp chớp đôi mắt to, cười hì hì nhìn Lưu Phong.
"Linh Nhi, Khuynh Thành, sao các ngươi đến đây?" Vừa mới để cho mẹ con sum họp trong kia, tâm tình Luu Phong lúc này không tệ. Một tay ôm Tiểu Linh Nhi vào lòng, nựng lên cái mũi nhỏ nhắn của nhóc nhẹ nhàng mắng yêu mà hỏi: "Tiểu yêu quái, gần đây ba ba vội, không quan tâm các ngươi, con có chăm chỉ tu luyện không?"
"Đương nhiên là có, di nương Thu Sương trước lúc đi đã sớm lập kế hoạch cho Tiểu Linh Nhi rồi. Người ta mỗi ngày đều tu luyện theo chỉ bảo của di nương, không có lấy một ngày nhàn hạ." Tiểu Linh Nhi thành thật trả lời.
Di nương?
Lưu Phong buồn bực một trận, vai vế thực sự rối loạn hết rồi. Cần gọi di nương thì hô tỉ, nên chào thái thái lại xưng là di nương. Không biết rốt cuộc di nương Thu Sương đang nghĩ gì.
"Tỷ phu, thấy tâm trạng huynh không tồi. Xem ra phiền toái lớn kia đã được hóa giải rồi hả?" Khuynh Thành đi tới, lấy vẻ mặt mập mờ, cố ý nói: "Tỷ phu, muội xem ra huynh kỳ thật cũng không có ý tốt gì. Huynh nhất định là hy vọng mẹ con kiêm thu. Tuy nhiên huynh nên kiềm chế một chút, đừng quá nóng nảy, trái lại mà biến chuyện tốt hóa xấu"
"Tiểu hài tử muội nói bậy bạ gì đó, muội nghĩ ta xấu xa đến như vậy sao?" Lưu Phong tức giận nói với Khuynh Thành.
Khuynh Thành liếc Lưu Phong một cái, khẽ cười, nói: "Được rồi tỷ phu, đừng ở trước mặt muội làm ra vẻ đứng đắn. Đừng tưởng rằng muội không biết tâm tư của huynh. Huynh rất muốn mẹ con kiêm thu phải không?"
Tiểu Linh Nhi mắt mở to tràn trề linh khí, nhìn Lưu Phong cười cười: "Ba ba, mẹ con kiêm thu là cái gì, Tiểu Linh Nhi cùng mẫu thân có phải chính là mẹ con kiêm thu không?"
Lưu Phong nghe vậy, dở khóc dở cười, nói sao đây.
Đợi một chút. Tiểu Linh Nhi còn nhỏ như vậy, nhất định không thể nghĩ ra được những lời này, có vấn đề rồi. Lưu Phong chuyển ánh mắt về phía Khuynh Thành, quả nhiên thấy nàng đang cười trộm.
"Cô nàng chết dầm kia, sau này không được lai vãng cùng Tiểu Linh Nhi nữa, bông hoa nhỏ thánh thiện đã bị muội dạy hư rồi." Nói tới đây, Lưu Phong hỏi: "Khuynh Thành tại sao muội biết huynh có chuyện phiền toái, hay là muội đã sớm tới đây từ trước."
Khuynh Thành cười hắc hắc, nói: "Đúng vậy, thật ra muội đã tới đây hôm qua, trùng hợp lại nghe được một số chuyện. Hôm nay, kỳ thật là muội tới đây giúp huynh giải vây, chẳng qua không ngờ rằng huynh lại gặp sự tình ngiêm trọng như vậy, ba bốn lượt thì mới dàn xếp xong"
"Ba ba, mụ mụ gởi thư, nói là rất nhớ người và Tiểu Linh Nhi." Tiểu Linh Nhi ôm lấy đầu của Lưu Phong, giọng điệu tràn ngập ngây thơ: "Ba ba, chúng ta trở về Phong Thành gặp mụ mụ được không? Tiểu Linh Nhi rất nhớ mụ mụ?"
"Tỷ phu, ngươi đúng là không có trách nhiệm a, đem Thanh Nghi tỷ tỷ, Tố Tố tỷ tỷ của ta vứt bỏ ở Phong Thành. Chừng ấy thời gian, chỉ biết viết thư, cũng chẳng nói là đi thăm người ta. Là nữ nhân thì có nhiều đòi hỏi, chỉ gửi thư là không đủ." Khuynh Thành thè lưỡi nhìn Lưu Phong, đầy vẻ láu lĩnh.