"Phu nhân đâu cần phải như thế, người với ta coi như cùng sinh tử hoạn nạn, không cần để ý tới hư lễ này. Để ta cõng người trở về, đi thôi, nếu không ta sợ mấy người Uyển Nhi sẽ lo lắng."
Lưu Phong than thở, có ý muốn khuyên Mộ Dung phu nhân leo lên phía sau lưng mình.
Mộ Dung phu nhân tâm chí cương quyết, đẩy bả vai Lưu Phong ra rồi tiến về phía trước, tự mình bước đi.
Ai ngờ, vừa đi được một bước, thân thể lại truyền tới từng trận suy yếu, đứng không yên, lảo đảo tiến về phía trước.
Lưu Phong bất đắc dĩ đành cười khổ, nhanh chóng bước về phía trước, bàn tay đưa ra nắm lấy cánh tay Mộ Dung phu nhân rồi ôm lấy.
Mộ Dung phu nhân dựa vào lồng ngực Lưu Phong, trong lòng cảm thấy có chút bối rối, vội vàng nói:
"Buông ta ra."
Lưu Phong trong lòng muốn nhanh trở về, hắn thấy Mộ Dung phu nhân như vậy có chút tức giận, nhíu mày, liền đưa tay đặt lên đồn thượng đánh vài cái:
"Người quậy đủ chưa, chúng ta không biết là đã ở chỗ này chịu khổ bao nhiêu lâu rồi, bây giờ vất vả đi ra, lại bị người làm cho chậm trễ không ngừng, người không nghĩ rằng mấy người Uyển Nhi hiện giờ đang rất lo lắng cho chúng ta sao? Người là người lớn chẳng nhẽ chuyện này cũng không hiểu."
Trời ơi, thật là đàn hồi quá, so với Mộ Dung Tuyết còn hơn vài phần.
Lưu Phong ngoài miệng thì nói rất giận dữ, nhưng trong lòng thì rất mờ ám.
Mộ Dung phu nhân bị Lưu Phong chiếm tiện nghi, muốn phát tác, nhưng lại nghĩ đến những lời nói khá hợp lý của hắn.
Sớm trở về một chút, Uyển Nhi có thể yên tâm sớm một chút.
Lưu Phong thấy Mộ Dung phu nhân không nói gì, nghĩ rằng mình đã chỉnh đốn được bà, vội vàng hạ vai xuống, nhẹ giọng nói:
"Phu nhân, người sao còn chưa lên?"
Mộ Dung phu nhân thoáng do dự một chút, cuối cùng lấy đại cục làm trọng, hai tay bám vào vai Lưu Phong, bò lên phía sau lưng của hắn.
Lưu Phong rất tự nhiên, không chút bối rối để tay lên mỹ đồn của nàng.
"Có trời đất làm chứng, đây chỉ là cõng thôi, ta hoàn toàn không có ý chiếm tiện nghi."
Lưu Phong hai tay nâng mỹ đồn của Mộ Dung phu nhân lên trong lòng thấy hơn dạo rực.
Mộ Dung phu nhân tim đập nhanh hơn, đồn bộ bị hai tay Lưu Phong nâng lên, trong lòng nàng giật mình, cảm thấy như có dòng điện chạy trong người.
Lưu Phong trong lòng cười thầm, cố ý để Mộ Dung phu nhân ôm chặt mình, làm cho thân thể nàng tiếp xúc với lưng của hắn. (nô tì kekke) Ngọc thể đầy đặn áp trên lưng như vậy, quả thực trong lòng hắn cảm thấy rất mềm mại.
"Phu nhân, người hãy bám chắc nhé!"
Lưu Phong nhắc nhở một câu, rồi thân hình lập tức đằng vân bay lên, với tu vị của hắn thì chuyện này rất dễ dàng.
Bây giờ, Lưu Phong đã luyện thành Tứ đại nguyên anh, tu vị mạnh mẽ tới đâu, sợ rằng chính bản thân hắn cũng không thể biết hết.
Bất quá, trong lòng hắn cũng không quá cao hứng.
Bởi vì trong tương lai hắn sẽ phải đối mặt với một Tiên Linh Môn cường đại.
Huống hồ, cho dù hắn không có đi gặp họ, Tiên Linh Môn cũng sẽ không buông tha cho hắn.
Mộ Dung phu nhân ở phía sau nghe thấy Lưu Phong nhắc nhở, liền ý thức đưa tay ôm sát cổ hắn một chút, thân thể cũng dán vào lưng hắn.
"Phu nhân này, thân thể của người cũng thật mềm mại a. ." Lưu Phong cười hắc hắc khen ngợi.
"Tiểu tử thối, ngươi dám ăn đậu hũ của ta hả?"
Đàn ông có thể nhịn, đàn bà không thể nhịn. Mộ Dung phu nhân âm thầm tức giận, lập tức cái miệng nhỏ nhắn liền hung hăng cắn ngay trên vai Lưu Phong một cái.
Lưu Phong kinh hô một tiếng, quay đầu lại, hơi giận nói:
"Phu nhân, người làm cái gì vậy? Tại sao vô duyên vô cớ lại cắn vai ta, người từ bao giờ biến thành "cún" vậy?"
Mộ Dung phu nhân hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý tới lời nói của Lưu Phong. Trong lòng thầm nghĩ, nếu ngươi còn dám ăn đậu hũ của ta, ta sẽ cắn ngươi. Cắn chết cái tên tiểu sắc lang này.
Thật là quá đáng, trượng mẫu nương(mẹ vợ) của mình mà cũng dám chiếm tiện nghi.
"Phu nhân, tại sao người không nói gì vậy?"
Lưu Phong cũng đang suy nghĩ, tới cùng mình đã đắc tội chỗ nào với nữ thần này.
"Ai bảo ngươi khi dễ ta trước." Mộ Dung phu nhân hừ một tiếng, tức giận nói.
Ta ngất, lão tử hảo tâm quan tâm tới người, hi sinh cho ngươi, ngươi không thèm khen ngợi. Đúng là đàn bà, không thể nói lý lẽ được.
"Hừ!"
Lưu Phong bèn hừ nhẹ một tiếng, không cho là đúng liền cười nói:
"Phu nhân, nếu ngươi thích cắn, hay là đổi địa phương đi, ta đưa miệng cho người."
"Ngươi. . ngươi dám. . ta. . ta. . cắn." Mộ Dung phu nhân nộ hỏa dâng lên, hé miệng hướng tới Lưu Phong thị uy.
Lưu Phong ngạc nhiên không thôi, đầu vội vàng quay về chỗ cũ, cả tiếng cười cũng không thể vang lên.
"Hừ, tiểu sắc lang, đúng là có sắc tâm mà không có sắc đảm."
Mộ Dung phu nhân thấy Lưu Phong quay đầu đi, âm thầm bật cười.
Lưu Phong ăn "trái đắng" tự nhiên sẽ không cam tâm. Theo tâm niệm, hắn vội vàng nghĩ biện pháp đối phó. Hắn một bên vẫn vững vàng đằng vân, một bên nhẹ nhàng miết vài cái tại mỹ đồn của Mộ Dung phu nhân, xem như thù lao kiêm trả thù vậy.
Mộ Dung phu nhân nhất thời đỏ mặt, tim đập dồn dập. Nàng không nói năng gì, liền há mồm hung hăng cắn một cái trên cổ Lưu Phong.
Mẹ nó! Thích cắn người như vậy, không phải là bị nhiễm cái bọn huyết tộc đấy chứ?
"Phu nhân, ngươi cắn đi, nhiều dấu vết như vậy, khi trở về ta biết giải thích với Uyển Nhi như thế nào?" Lưu Phong đột nhiên vô lại cười cười.
"Mộ Dung phu nhân trước tiên ngây người ra, sau đó kinh hãi, trách chính mình không nghĩ tới, cổ hắn có nhiều vết cắn hồng in trên da như vậy, vạn nhất."
"Ngươi không được nói bậy với Uyển Nhi." Mộ Dung phu nhân có chút nóng nảy, sự tình này quả thật có chút mờ ám.
"Uhm, ta sẽ không nói bậy, ta chỉ nói chi tiết sự thật mà thôi." Lưu Phong hắc hắc cười, rất chăm chú nói.
"Không được, ngươi không thể nói cho Uyển Nhi biết. Như vậy sẽ khiến cho mọi người hiểu lầm."
Mộ Dung phu nhân cũng không muốn làm trượng phu cùng với nữ nhi của mình hiểu lầm điều gì.
Quỷ nhát gan, vừa rồi còn hung hăng muốn cắn cổ lão tử, còn bây giờ thì lại sợ hãi. Bây giờ rốt cuộc đến lượt Lưu Phong khinh bỉ.
Mộ Dung phu nhân vội vàng biểu lộ thái độ:
"Ân, từ giờ trở đi, ta sẽ im lặng." Mộ Dung phu nhân nhu nhuyễn tựa trên người Lưu Phong, không nói nữa, cũng không hề nhúc nhích.
L
ưu Phong cảm thấy hai khối bạo mãn nhu nhuyễn đè nặng trên lưng của mình. Thật không có lời nào để diễn tả, thật mềm mại.
Trong lòng hắn nhất thời một trận rung động, không khỏi miết vài cái trên đồn bộ của Mộ Dung phu nhân.
Mộ Dung phu nhân cảm giác được cử động của hắn, cảm thấy đồn bộ bị cọ xát, thân thể không khỏi nóng lên. Tim đập không ngừng. Vốn định cắn cho hắn một cái, nhưng lại nghĩ tới lời hắn uy hiếp, cuối cùng không thể làm gì khác là thở dài một hơi.
Quên đi, tốt xấu gì thì tính mệnh của mình cũng là nhờ hắn cứu. Bị hắn khi dễ một chút thì cũng có sao đâu.
Mộ Dung phu nhân tận lực làm cho tâm tình của mình bình tĩnh trở lại, nàng chỉ hi vọng sớm trở về nhà một chút.
"Phu nhân, rất nhanh sẽ tới thôi, người nhẫn lại thêm chút nữa nhé." Lưu Phong quay đầu lại nói sắc mặt có vẻ mập mờ.
"Ừm"
Mộ Dung phu nhân rất nhẹ giọng trả lời. Sau đó, nàng cắn răng nhẹ giọng hỏi:
"Phong nhi, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề."
"Uh, phu nhân người cứ hỏi đi" Lưu Phong cười nhẹ nói:
"Phu nhân, chúng ta coi như cũng là cùng chung hoạn nạn, người có vấn đề gì cứ hỏi. Ta sẽ trả lời hết, rõ ràng đầy đủ."
Mộ Dung phu nhân thở dài một tiếng. Sau đó hỏi Lưu Phong:
"Phong nhi, ngươi đối với những nữ nhân bên cạnh ngươi đều là thật tâm yêu thích sao? Ngươi có nghĩ tới tương lai sẽ như thế nào không?"
Lưu Phong nghe vậy liền trả lời:
"Phu nhân, nếu ta nói như vậy người sẽ cho ta là mặt dày, là vô sỉ, nhưng ta đối với các nàng đều là thật tâm."
"Ngươi!" Mộ Dung phu nhân cười lạnh một tiếng rồi nói:
"Ngươi đúng là đồ hoa tâm, các nàng như thế nào lại thích được một người như ngươi nhỉ?"
"Không có biện pháp, có người bảo là ta có đại mị lực, không phải cả phu nhân cũng từng nói thế sao? Nếu người trẻ lại 20 tuổi, người cũng thích ta."
Nói đến đây Lưu Phong đột nhiên cười nói:
"Phu nhân, kỳ thật ta đối với tuổi của nữ nhân cũng không quan tâm lắm."
Mộ Dung phu nhân đầu tiên là ngẩn ra trước câu trả lời của hắn. Sau đó mặc kệ hắn có uy hiếp hay không uy hiếp, liền há miệng hung hăng để lại trên cổ hắn thêm một vết cắn nữa.
"Ngươi. . ngươi lại nói bậy nữa, ta phải cắn cổ ngươi."
Lưu Phong cười nói:
"Phu nhân, cắn là hôn (thân), mắng là yêu. Người cắn cổ ta, xem ra trong lòng người đúng là có chút ý tứ. ." Đã vô lại thì vô lại tới cùng.
Mộ Dung phu nhân hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói:
"Nếu không phải là Uyển Nhi thích ngươi, ta như thế nào lại nói với ngươi."
"Đó là phu nhân như vậy, chứ những nữ tử khác luôn coi trọng con người ta."
Lưu Phong thầm cười lạnh vài tiếng, thầm nghĩ trong lòng, bất kể ngươi thừa nhận hay không thừa nhận, mị lực của lão tử chính là đại mị lực.
"Phu nhân đã đến kinh đô rồi, người không thể tiếp tục cắn ta nữa nếu không. hừ hừ."
Nghe Lưu Phong nhắc nhở, Mộ Dung phu nhân cúi đầu nhìn, trong lòng trở lên vui mừng, quả thật đã tiến vào bầu trời của kinh đô.
Nghĩ tới chính mình có thể lập tức được về nhà, trong lòng Mộ Dung phu nhân có chút kích động.
Nàng nghĩ, nếu gia tộc biết mình đã tu thành Nguyên anh, thật không biết sẽ vui vẻ như thế nào nữa.
Mộ Dung phu nhân tin tưởng như vậy, bởi vì Nguyên anh của mình đã đại thành. Sắp đến tu chân đại hội, Mộ Dung thế gia rõ ràng có cơ hội quật khởi. Người trong gia tộc sẽ tự hào về nàng.
Nàng đang suy nghĩ miên man thì Lưu Phong lại nhân cơ hội cuối cùng này ăn đậu hũ một cách trắng trợn. Đôi tay to nhẹ nhàng đỡ lấy đồn bộ mà xoa nắn.
Mộ Dung phu nhân cảm giác được đồn bộ có chút nóng lên, vội vàng phục hồi tinh thần, trên mặt đỏ lên, thầm nhủ phải cố gắng kiên trì, nhẫn nhịn hơn.
"Tiểu tử thúi, sau khi trở về, ta sẽ chậm rãi thu thập ngươi. Tương lai ngươi sẽ là nữ tế của ta."Mộ Dung phu nhân âm thầm cắn răng, tiểu nữ(già mà còn tiểu nữ) báo thù, mười năm chưa muộn.
Ngay lúc Lưu Phong cõng Mộ Dung phu nhân sắp tới kinh đô thì một thân ảnh màu đỏ cũng lao ra ngoài ngoại ô. Nếu Lưu Phong và Mộ Dung phu nhân nhìn thấy sẽ phát hiện, thân ảnh này chính là Huyết ti ti chủ.
Vốn hai nguời cũng đều nghĩ hắn đã thần hình câu diệt, nhưng hắn vẫn còn sống. Chỉ là giờ phút này, hắn tựa hồ đã mất đi thân thể, chỉ còn lại một tia huyết linh thần thức.
"Chủ công, toàn quân Huyết Ti đã bị diệt!" Huyết Ti ti chủ run giọng quỳ xuống trước một trung niên nam nhân, vội vàng thuật lại quá trình cho hắn.
Trung niên nam nhân nghe vậy, khó có thể tin tưởng được.
"Như thế nào lại như vậy, ngươi nói bọn họ có thể tại cấm địa thể hiện được lực lượng cường đại? Tại sao những bộ hạ của ngươi đều đã chết, mà ngươi lại có thể còn sống." Nói đến đây, gương mặt trung niên nam nhân đột nhiên trở nên dữ tợn.
Huyết ti ti chủ run giọng nói:
"Chủ công, ta không biết, ta thật sự không biết tại sao lại như vậy. vốn ta nghĩ tại cấm địa sẽ giết chết được bọn họ, nhưng."
"Đừng nói nữa, ta đã hiểu rồi, Huyết ti toàn quân bị diệt, Lưu Phong và Mộ Dung phu nhân thực lực lại được tăng thêm."
Trung niên nam nhân giơ tay lên đầu, thở dài một tiếng nói:
"Nếu bộ hạ của ngươi đều đã chết, ngươi cũng nên chết đi. Yên tâm, ta sẽ vì huyết ti báo thù."
Huyết Ti ti chủ nghe vậy, lộ vẻ kinh hãi, vội vàng cầu khẩn nói:
"Chủ công tha mạng, chủ công tha mạng a! Cho ta một chút thời gian ta sẽ khôi phục thân thể, đến lúc đó ta sẽ giúp ngươi trọng tổ Huyết ti."
"Cho ngươi thời gian 10 năm, 20 năm hay là 50 năm."
Trung niên nam nhân khinh thường nói: "Ngươi nghĩ rằng ta có thời gian để chờ ngươi sao?"
"Ta sẽ giết Lưu Phong và Mộ Dung phu nhân báo thù cho các ngươi, ngươi an tâm đi." Nói đến đây, trong mắt trung niên nam tử hiện lên một đạo sát khí, thân thủ hướng tới Huyết ti ti chủ đích huyết linh thần thức hấp thu, không tới chốc lát công phu, thần thức huyết linh đều bị hắn hấp thu vào người.
Một lúc lâu, trug niên nam nhân từ đằng ghê đứng dậy, ngẩng đầu nhìn lên trăng sáng trên trời. Hắn trầm giọng nói:
"Hắc phượng hoàng, ngươi cũng đã nhìn thấy hết."
Thân hình Hắc Phượng Hoàng hơi run lên, vội vàng hiện thân, quỳ lạy trung niên nam tử, cung kính nói:
"Chủ công, thuộc hạ cái gì cũng không có thấy."
"Uhm, tốt lắm." Trung niên nam nhân mỉm cười nói: "Đứng lên đi."