Lục Tử Tình và Lục Tử Hãn ngồi chính giữa hàng ghế đầu tiên, bên cạnh Lục Tử Hãn là một giám đốc của công ty khác, bên cạnh Lục Tử Tình có một chỗ trống, đó là dành riêng cho Mục Tư Viễn. Lục Tử Tình đưa tay xem đồng hồ, Ngải Lâm nói buổi sáng hôm nay anh ấy sẽ đi công tác về, tại sao bây giờ vẫn còn chưa tới?
Lục Tử Tình vô tình được biết Mạch Tiểu Hân đang tham gia tập luyện cho buổi diễn qua câu chuyện của Hà Đông với những người khác, đột nhiên cô thấy tràn ngập chờ mong với buổi liên hoan lẽ ra không có gì đáng chú ý này. Theo cô biết, trừ năm ngoái khi diễn ra buổi văn nghệ thì Mục Tư Viễn đang nước ngoài, còn lại năm nào anh cũng tới tham dự buổi liên hoan năm mới này để cổ vũ cho tiết mục của công ty mình, giống như thời còn là sinh viên, anh luôn tràn ngập nhiệt tình một cách trẻ con với các cuộc PK như vậy. Năm nay anh ấy sẽ cổ vũ cho ai? Cho Viễn Dương? Hay là cho Mạch Tiểu Hân?
Lục Tử Tình nhớ tới câu nói Mục Tư Viễn nói tại nhà ăn kia, PK với Tử Hãn? Chẳng lẽ anh ấy thật sự thích Mạch Tiểu Hân? Cô bé mình thích nhẹ nhàng nhảy múa trên sân khấu, dưới sân khấu người đàn ông sẽ có vẻ mặt như thế nào? Lục Tử Tình cảm thấy mình quả thực có khuynh hướng tự ngược, như bị ma ám, cô rất muốn thấy Mục Tư Viễn sẽ nhìn lên Mạch Tiểu Hân trên sân khấu với ánh mắt kiểu gì. Vui mừng? Si mê? Sủng ái? Tự hào? Có lẽ còn có sự lo lắng âm thầm nữa.
Mạch Tiểu Hân cũng nấp ở phía sau cánh gà len lén nhìn xuống dưới sân khấu, vị trí của Lục Tử Tình ở chính giữa, địa vị của đại tiểu thư tập đoàn họ Lục không cần nói cũng biết, Lục Tử Hãn cũng có mặt, hắn đang cúi đầu nói cười với người bên cạnh, còn có tổng giám đốc Lưu của cô, bên cạnh là Lưu phu nhân. Lưu phu nhân là người có lối sống phương tây, lúc nào cũng rất coi trọng loại hoạt động phong trào của nhân viên này, lần này công ty bọn họ rút thăm được thứ tự biểu diễn đầu tiên, Lưu phu nhân còn hưng phấn chạy đến động viên bọn họ. Cô nhìn ra cửa hội trường mấy lần nhưng không thấy Mục Tư Viễn xuất hiện, vị trí bên cạnh Lục Tử Tình kia có lẽ là dành riêng cho anh ấy? Lúc ăn cơm trưa Ngải Lâm còn mập mờ nói với cô rằng anh ấy nhất định sẽ trở về trước khi buổi liên hoan văn nghệ bắt đầu khiến cả buổi trưa cô đứng ngồi không yên, ôn lại một lượt từng động tác của vũ điệu trong đầu, chỉ sợ khi lên sân khấu lại làm trò cười cho thiên hạ. Bây giờ nhìn vị trí vẫn còn để trống kia, cô không biết đến cùng trong lòng mình là thất vọng hay là thoải mái.
Cánh gà cuối cùng cũng được kéo ra, Lục Tử Hãn nhìn thấy Mạch Tiểu Hân thanh tú đứng ở chính giữa sân khấu, áo sơmi kẻ ca rô vừa vặn, quần jean bó sát người, chân đi giày da, đầu đội mũ bò, trong quyến rũ có một nét ngang tàng nghịch ngợm, đôi mắt đẹp sáng như sao, dường như ẩn chứa sự quyến rũ dịu dàng nhưng lại dường như trong suốt không có gì cả. Rõ ràng là một điệu nhảy tập thể sáu người nhưng trong mắt hắn lại không hề có những người khác.
Cùng lúc đó trên đường cao tốc từ sân bay về, tiểu Trần lo lắng nhìn gương mặt trắng xanh của Mục Tư Viễn trong gương chiếu hậu, đôi môi không có một chút màu máu nào, hai hàng lông mày nhíu chặt, so với lúc mình đưa anh ta lên máy bay hôm trước thì đã gầy hơn nhiều, mấy ngày nay nhất định là tổng giám đốc Mục cực kì vất vả, mẹ anh ta mà biết thì lại xót con lắm.
"Đến bệnh viện, gọi điện thoại cho Ngải Lâm". Mục Tư Viễn dùng tay che ngực, hít thở một cách khó khăn, loại cảm giác này quá không ổn. Dịch Đạt gặp phải đối thủ cạnh tranh ác ý, dự án dồn gần như toàn bộ vốn đầu tư vào suýt nữa bị ngáng chân, đám người Tề Tuấn có gắng chống đỡ hơn nửa tháng, đến lúc không thể chống đỡ được nữa thì anh đành phải làm thêm giờ xử lý xong công việc tại Viễn Dương sau đó vội vàng chạy đến. Khi đến thành phố F anh phát hiện tình hình còn nguy cấp hơn so với tưởng tượng của mình, anh không ngừng đàm phán với đối thủ, với đối tác, với tất cả sức mạnh có thể huy động, không ngừng họp, không ngừng suy nghĩ, không ngừng mời khách, mỗi ngày chỉ ngủ hai ba tiếng, rốt cục vào ngày cuối cùng của năm này cũng đã giải quyết được vấn đề.
Anh vội vã trở về gấp. Buổi chiều hôm nay có chương trình liên hoan, là tổng giám đốc, anh phải đến cổ vũ cho cấp dưới của mình, còn nữa, anh cũng nhớ mình đã nói với Tiểu Hân rằng sẽ đi xem tiết mục của cô, nhưng đúng lúc chuẩn bị bước lên máy bay anh lại đột nhiên bị choáng váng rồi trượt chân ngã. Khi đó anh không hề để ý, cho rằng là vì không ăn sáng nên bị hạ đường huyết mà thôi, nhưng Tề Tuấn liều chết không chịu để anh lên máy bay, không làm cách nào khác được, anh đành phải đổi sang chuyến bay tiếp theo. Đến tận lúc đi ra sân bay nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của tiểu Trần anh mới biết trạng thái của mình nhất định cực kì đáng sợ. Bây giờ cảm giác choáng váng đó lại xuất hiện, lần này anh không thể không hoang mang, anh nghĩ đến mẹ mình, nếu như mình cứ thế gục ngã thì mẹ làm thế nào?
Ngải Lâm giơ tay làm thành hình chữ V với Mạch Tiểu Hân với vẻ mặt hưng phấn đang chờ nhận giải trên sân khấu, không khí trong hội trường rất ấm, Mạch Tiểu Hân vẫn mặc bộ đồ biểu diễn đó, chỉ bỏ chiếc mũ bò xuống, mái tóc giả màu nâu cuộn sóng rất dài buông xuống lấp lánh dưới ánh đèn sân khấu. Đáng tiếc Tư Viễn không đến, cô tiếc nuối nghĩ, nếu không sao có thể đến lượt Lục Tử Hãn trao giải chứ? Hắn đang nắm tay Mạch Tiểu Hân nói gì vậy? Ngải Lâm không nhịn được nhếch miệng, gã này thật là biết cách nắm giữ cơ hội, trước mặt công chúng còn dám à ơi. Cô vừa tức giận nghĩ vừa chạy ra khỏi hội trường nghe điện thoại.
Đương nhiên Lục Tử Hãn cũng sẽ không dây dưa với Mạch Tiểu Hân quá lâu, hắn thật sự quá tán thưởng bộ đồ biểu diễn với áo sơmi kẻ ca rô màu lục hôm nay công ty xuất bản lựa chọn, "Bộ đồ biểu diễn em mặc hôm nay có thể xem như màu lục đúng không? Sau này không được nói rằng chưa bao giờ mặc quần áo màu lục nữa nhé". Hắn cầm chặt tay Mạch Tiểu Hân, đắc ý nói, "Có thể thấy thói quen của con người là có thể thay đổi, cái này kêu không có gì không thể". Dứt lời vui vẻ xoay người trước vẻ mặt kinh ngạc của Mạch Tiểu Hân, cùng cô quay mặt về phía khán giả chụp ảnh lưu niệm.
Mạch Tiểu Hân đứng bên cạnh Lục Tử Hãn cười mơ hồ, lại một lần nữa nhìn về phía vị trí kia, vẫn không có ai. Nếu như anh ấy đến thì nói không chừng tiết mục của mình đã không giành được giải rồi, có lẽ mình sẽ rất căng thẳng, đúng vậy, nhất định sẽ căng thẳng. Cô đột nhiên cảm thấy mất hứng, tiếng cười nói xung quanh đều như cách xa vạn trượng, lúc này cô lại nhớ đến anh, nhớ đến mức thấy mình cô đơn ngay giữa đông đảo người xem, chính mình cũng cảm thấy khó tin.
Buổi tối Hà Đông phải về nhà ăn tất niên, bởi vì hôm nay là tết, cô không muốn để Mạch Tiểu Hân một mình cô đơn nên khuyên Mạch Tiểu Hân cùng đi nhưng lại bị Mạch Tiểu Hân từ chối không chút do dự. Hết giờ làm, Mạch Tiểu Hân tiện đường về qua chợ mua một con cá hoa vàng, về nhà vừa khe khẽ hát vừa làm cá đập, mặc dù không mua thịt gà nhưng trong nhà vẫn còn ít sò mua từ hôm qua, nấu canh sò cũng không kém canh gà là mấy. Thả chân giò hun khói, măng sợi và ớt xanh thái chỉ vào nồi canh, cô phải tự thưởng cho mình một bữa thật ngon. Hà Đông nói dạo này vì phải tập nhảy nên mình đã gầy hơn trước nhiều, tối nay ăn thoải mái một bữa chắc cũng không có lo lắng gì về cân nặng. Tết dương năm nay cô đã hẹn cùng Cầm Cầm đi mua đồ chuẩn bị cho đám cưới, cùng phòng thời đại học có bốn người, một về quê nhà ở tỉnh khác, còn lại ba người đều ở lại thành phố B. Bạn trai của Cầm Cầm lớn hơn cô ấy mười mấy tuổi, trước giờ vẫn rất thần bí, chưa gặp bạn bè cô bao giờ. Có một dạo Hà Đông từng suy đoán đây chỉ là một mối tình thoáng qua, nhưng bây giờ họ đã sắp cưới nhau rồi, không có gì phải lo lắng nữa. Mạch Tiểu Hân vừa đập cá vừa suy nghĩ lung tung.
Khâu cuối cùng trong cách làm cá đập của Mạch Tiểu Hân khác của mẹ Mục Tư Viễn, sau khi nước sôi liền đổ thẳng mì vào nồi, như vậy ăn sẽ mềm hơn so với hấp cách thủy, đương nhiên yêu cầu kỹ thuật khi đập cá cũng cao hơn một chút. Cô bất giác nhớ tới chuyện ở nhà họ Mục hôm đó, nhớ tới vị trí bỏ trống dưới sân khấu hôm nay, Ngải Lâm nói hôm nay anh ấy bay chuyến buổi trưa, lẽ ra phải về đến nơi trước khi bắt đầu diễn chứ, chẳng lẽ máy bay có vấn đề gì? Hừ hừ hừ, Mạch Tiểu Hân vội che miệng, nếu có chuyện thật thì giờ đã loạn lên hết cả rồi chứ sao có thể bình yên như thế này. Cô rất tức giận vì suy nghĩ liên thiên của mình, vừa bấm nút nghe điện thoại vừa mắng mình dở hơi.
Là điện thoại của Ngải Lâm.
"Em đang làm mì cá đập, chuẩn bị ăn với canh sò, chị có muốn đến nếm thử không?" Đã thân quen với Ngải Lâm, cô biết chị ta là một con mèo tham ăn kiêm một chuyên gia ẩm thực, Mạch Tiểu Hân và Hà Đông đều thường dùng mĩ thực để dụ dỗ Ngải Lâm, có hôm chủ nhật Ngải Lâm cũng lái xe đến chỗ cô ăn một bữa cho thoải mái.
"Chị đang ở trong viện, có người bạn bị bệnh. Em mang cho chị ít đồ ăn đi, chị không ăn được thức ăn trong bệnh viện. À, cũng mang cho người bệnh một ít mì cá đập em làm, nhất định sẽ không kém gì linh đan diệu dược". Ngải Lâm nói bóng gió, đáng tiếc Mạch Tiểu Hân hoàn toàn không nhận thấy.
Nói chuyện điện thoại xong, Ngải Lâm trở lại phòng bệnh, thấy Mục Tư Viễn vẫn đang ngủ say, cô không khỏi thở dài. Cũng không biết tuần này anh ta đến thành phố F vì dự án gì mà lúc về lại sức cùng lực tận như thế. Những năm gần đây Mục Tư Viễn không ít lần đến thành phố F, hơn nữa chưa bao giờ mang cấp dưới theo, Viễn Dương không hề có chi nhánh hay phân xưởng gì ở thành phố F, nếu không phải đã hiểu quá rõ tính cách của anh ta thì Ngải Lâm hầu như sẽ phải hoài nghi anh ta lén nuôi bồ nhí ở thành phố F. Đến tận lúc Dịch Đạt thu mua một bộ phận cổ phần của Viễn Dương trong tay Văn Cẩm Ngải Lâm mới láng máng hiểu được.
Ngải Lâm thương cảm nhìn Mục Tư Viễn nằm mê man bất tỉnh trên giường, trẻ tuổi như vậy, dễ coi như vậy, gia tài ngàn tỷ, nhưng vẫn không hề vui vẻ, lúc nào cũng mệt mỏi. Thấy anh ta cau mày, mồ hôi lấm tấm trên trán, có lẽ là lại vừa gặp ác mộng. "Tư Viễn, Tư Viễn". Ngải Lâm nhẹ nhàng lay anh ta dậy, đây đã là lần thứ hai cô đánh thức anh ta, cô rất muốn để anh ta ngủ một giấc tử tế, nhưng lại thật sự không đành lòng nhìn anh ta liên tục gặp ác mộng.
Mục Tư Viễn hoàn toàn tỉnh táo lại, những bức tường trắng như tuyết, mùi hoa huệ tây thoang thoảng, phòng bệnh VIP ấm áp, Ngải Lâm đang đứng ở đầu giường với vẻ mặt lo lắng.
"Tôi không có việc gì, cô về trước đi". Anh lấy lại tinh thần nói.
"Tôi cũng không có việc gì, không bằng chờ Tiểu Hân đưa cơm đến, cơm cô ấy làm chắc chắn ngon hơn cơm trong viện nhiều". Ngải Lâm vắt khăn mặt rồi lau mặt cho anh.
"Cô gọi cô ấy tới làm gì?" Mục Tư Viễn giật mình hỏi, lập tức sầm mặt, "Ngải Lâm, đừng làm những chuyện vô bổ đó nữa".
"Nếu thật sự không có gì thì sao anh phải chột dạ như vậy?" Ngải Lâm trừng mắt, "Anh muốn tôi đón bác gái đến hay là muốn tôi đi gọi Tử Tình? Hay là nói với nhân viên trong công ty rằng tổng giám đốc đi công tác thành phố F trở về chỉ còn thoi thóp thở? Tôi không có anh chị em, trong nhà chỉ có hai ông bà đã nghỉ hưu, bây giờ hơn tám giờ tối rồi, tôi còn chưa ăn được miếng cơm nào mà lại không dám rời khỏi phòng bệnh nửa bước, anh muốn tôi làm thế nào?"
"Được rồi được rồi, chị dâu, chị tha cho em". Mục Tư Viễn vội cười nói, "Tiểu Trần vẫn ở đây chứ? Cô đói thì nhờ cậu ấy đi mua cơm giúp là được mà, tôi chỉ không muốn làm phiền người khác thôi".
"Tiểu Hân lại không phải người khác, mọi người đều rất quen thuộc mà", Ngải Lâm giả bộ hồ đồ nói, "Thân thể anh không tốt, đồ ăn bên ngoài vừa nhiều dầu mỡ lại vừa không sạch sẽ".
"Biết rồi biết rồi, dầu bẩn chứ gì". Mục Tư Viễn đầu hàng. Vừa ngủ được chốc lát, mặc dù vẫn đang phải truyền nước nhưng tinh thần rõ ràng đã tốt hơn không ít. Cả ngày hôm nay chưa ăn gì, bây giờ quả thật cũng đã đói cồn cào, có điều vừa nhớ tới người kia, trong lòng nhất thời không rõ là mình muốn cô ấy đến hay là không muốn.
Ngải Lâm liên tục gọi điện thoại thúc giục, Mạch Tiểu Hân vội vã chạy tới bệnh viện, đẩy cửa phòng bệnh ra thấy Mục Tư Viễn đang nằm truyền nước trên giường, cô cảm thấy kinh ngạc.
"Hôm nay anh ấy thiếu chút nữa đã hi sinh anh dũng, có điều bây giờ không sao rồi. Mau mang đồ ăn ra, bọn chị sắp chết đói rồi, đừng nói là em mang có chút xíu đấy nhé", Ngải Lâm nhận lấy hai chiếc túi trong tay Mạch Tiểu Hân, gật đầu tán thành, "Ờ, cũng còn tạm được, đồ ăn không ít".
Mạch Tiểu Hân không tiện hỏi, chỉ ngoan ngoãn lấy từng hộp nhựa trong túi ra, nói nhỏ: "Vội như vậy mà, trong tủ lạnh cũng không còn đồ ăn gì, chị dùng tạm vậy".
"Được được được, thơm lắm, em có mang mì cá đập cho Tư Viễn không?" Ngải Lâm mở hộp cơm, vừa ngửi vừa hỏi Mạch Tiểu Hân.
Mạch Tiểu Hân gật đầu, lấy chiếc cặp lồng giữ nhiệt ra, thấy trên tay Mục Tư Viễn vẫn còn cắm kim liền chần chừ hỏi: "Tổng giám đốc Mục, bây giờ có ăn ngay được không?"
"Em cứ lau mồ hôi đi, cởi áo khoác ra đã, anh còn chưa đói", thấy Mạch Tiểu Hân toát mồ hôi, Mục Tư Viễn áy náy nói: "Thật sự không nên làm phiền em".
Mạch Tiểu Hân lắc đầu ngại ngùng, "Đừng khách khí, em cũng đang nấu cơm, nhân tiện thôi mà". Nói rồi cởi áo lông, rửa tay rồi múc một bát mì cá đập ra, lại thêm chút dấm và hạt tiêu, đặt bát mì lên trên chiếc đĩa tìm được trên bàn trà rồi đặt lên trên chiếc giá đỡ trước mặt Mục Tư Viễn, thấy sắc mặt anh tái nhợt, vẻ mặt uể oải, trong lòng không nhịn được thương cảm.
Ngải Lâm cầm hộp cơm ăn được mấy miếng rồi vội nói như thể vừa nghĩ ra chuyện gì: "Tiểu Hân, em chăm sóc Tư Viễn một chút giúp chị, đến lúc truyền hết chai nước này thì bảo tiểu Trần đưa em về nhà. Sáng sớm ngày mai Tư Viễn còn phải làm xét nghiệm, hôm nay phải ở lại bệnh viện để theo dõi. Chị đi về trước đây, hôm nay có họ hàng đến nhà, không biết bây giờ bố mẹ chị đang bận rộn đến mức nào nữa!" Nói xong coi thường ánh mắt đe dọa của Mục Tư Viễn và vẻ mặt kinh ngạc của Mạch Tiểu Hân, cầm hộp cơm nghênh ngang đi mất.
Trong phòng bệnh cực kì yên tĩnh, Mục Tư Viễn và Mạch Tiểu Hân đưa mắt nhìn nhau, sau đó cùng khó xử quay đầu đi. Ý của Ngải Lâm quá mức rõ ràng khiến hai người muốn làm bộ điềm nhiên như không cũng hết sức khó khăn.
Mạch Tiểu Hân nhẹ nhàng ho khan một tiếng, hỏi: "Tổng giám đốc Mục, có cần uống thêm chút canh không?"
"Ờ, cho thêm chút dấm nữa", Mục Tư Viễn tỉnh táo lại nói, "Mì cá đập ngon thật, Tiểu Hân, kỹ thuật của em thật sự rất tốt, Ngải Lâm thường đến chỗ em ăn chực đúng không?"
"Đâu có", Mạch Tiểu Hân xấu hổ nói, "Em cũng chỉ biết sơ sơ thôi". Cô đưa bát canh tới rồi đứng bên cạnh không biết nên làm gì.
"Ngồi đi, đừng bẽn lẽn như học sinh tiểu học thế", Mục Tư Viễn cười nói, "Chương trình hôm nay thế nào? Đoạt giải chứ?"
Mạch Tiểu Hân gật đầu, giơ ngón trỏ lên lắc qua lắc lại, "Giải nhất luôn".
"Đáng tiếc thật, vốn còn muốn về gấp để còn xem". Mục Tư Viễn thật tình cảm thấy tiếc nuối.
"Mọi người đều là nghiệp dư mà, biểu diễn cho vui thôi. Tiết mục song ca của công ty anh được giải nhì, giọng hát của cô bé đó rất giống giọng cá heo của Trương Tịnh Dĩnh, rất tuyệt, ngoại hình cũng hơi giống Trương Tịnh Dĩnh". Mạch Tiểu Hân kín đáo bóp đầu ngón tay, cố gắng làm cho giọng nói của mình giống như bình thường.
"Giọng cá heo? Là như thế nào?" Mục Tư Viễn nghi hoặc hỏi, "Rất dễ nghe à?"
"Chính là giọng hát có thể lên rất cao, độ khó cũng rất cao", Mạch Tiểu Hân bật cười, "Tổng giám đốc Mục không biết Trương Tịnh Dĩnh, vậy có biết Ngô không?"
Mục Tư Viễn mấp máy môi không dám trả lời, xem ra nhất định không phải loại ngô để ăn rồi.
"Ngay cả bố em cũng biết Lý Vũ Xuân, biệt danh của anh ta là Ngô, còn của Trương Tịnh Dĩnh thì là bánh trôi, thần tượng của mẹ em. Năm 2005 hai người này cạnh tranh trên kênh truyền hình vệ tinh Hồ Nam, khi đó bố mẹ em còn tranh cãi vì thần tượng của mình mãi!" Mạch Tiểu Hân âm thầm lấy làm lạ, với tuổi tác của Mục Tư Viễn thì không thể không biết hai người này mới đúng chứ, chẳng lẽ đúng như anh ấy nói, giữa mình và anh ấy có khoảng cách thế hệ?
Năm 2005? Thần sắc Mục Tư Viễn trở nên âm u, năm đó anh đang làm gì? Trong khoảng thời gian mà bây giờ không dám nghĩ lại đó anh và mẹ đã rơi vào một đêm dài tối tăm không nhìn thấy rạng đông, không biết thế giới bên ngoài đang sục sôi ngất trời vì mấy cô gái, đó chính là cuộc sống.
Mạch Tiểu Hân để ý thấy thần sắc Mục Tư Viễn thay đổi, cho rằng mình nói chuyện quá tùy tiện, lo sợ bất an cúi đầu vặn ngón tay.
Mục Tư Viễn thấy thế vội điều chỉnh tâm tình nói: "Nghe em nói thì cũng có chút ấn tượng, không nghĩ tới Mạch giáo sư còn là fan của sao ca nhạc, chắc chắn năm đó chú đã kéo giúp cô ta không ít phiếu bầu. Trong trường học bố em cũng có không ít fan đúng không?"
"Tổng giám đốc Mục cũng cảm thấy bố em rất tuấn tú à?" Mạch Tiểu Hân vui vẻ nói, "Lần trước em nói với trợ lý Lục anh ấy còn không cho là đúng, sau đó nhìn thấy bố em, "Mạch Tiểu Hân nhớ tới dáng vẻ cung kính của Lục Tử Hãn khi đó, vui vẻ nói tiếp, "Tiếng Mạch giáo sư đó làm em suýt chết vì cười, còn ngoan hơn cả học sinh tiểu học!"
Lúc cười đôi mắt Mạch Tiểu Hân hết sức quyến rũ, hai má lúm đồng tiền nhàn nhạt, cả khuôn mặt sinh động tỏa sáng, Mục Tư Viễn có cảm giác ngây ngất, vô thức đưa tay vuốt vuốt trán, "Buổi sáng hôm đó lúc anh chào bố em thì em cũng lén lén cười anh à?" Buổi sáng hôm đó lúc anh thấy giáo sư Mạch rồi hoang mang từ trên xe xuống kỳ thực trong lòng cũng cảm thấy hết sức căng thẳng.
"Không có không có", Mạch Tiểu Hân thề thốt phủ nhận, "Hôm đó em buồn ngủ lắm, không nghe thấy". Nhớ đến chuyện mình đã dựa vào vai anh ấy ngủ suốt dọc đường, gương mặt cô lại hơi đỏ lên.
Cảm xúc khi mái tóc mềm mại của Mạch Tiểu Hân cọ lên vai dường như bây giờ vẫn còn, Mục Tư Viễn gắng hết sức coi thường cảm giác khác thường đang dâng lên trong lòng. Trong thời khắc mệt mỏi như hiện nay, có một cô bé xinh đẹp dịu dàng mình thích ngồi bên người, nhìn khuôn mặt thẹn thùng của cô ấy, nghe cô ấy vui vẻ nói cười, rời xa thương trường, rời xa lợi ích, rời xa tranh đấu, hình như sự đau đớn của thân thể cũng giảm bớt vài phần. Nhìn dung dịch trong chai nước muối từng giọt từng giọt rơi xuống, anh thật sự hi vọng nó sẽ nhỏ giọt chậm lại một chút, chậm hơn một chút, bàn tay anh vô thức sờ sờ bánh răng tăng giảm tốc độ trên sợi dây truyền nước, vạn phần do dự.
"Tại sao anh..." Mạch Tiểu Hân không biết nên nói ra sự lo lắng của mình như thế nào. Cô muốn hỏi một chút xem tại sao anh lại để chính mình bệnh thành như vậy? Thời gian cách lần mổ viêm ruột thừa lần trước cũng chưa được bao lâu, bình thường anh ăn uống đã kém, còn bị đau dạ dày, ở tuổi này của anh không phải vốn nên tràn đầy tinh lực như Lục Tử Hãn sao? Tại sao hơi chút đã phải vào bệnh viện?
"Anh bảo tiểu Trần đưa em về nhé, còn một chút nước muối này tự anh để ý là được, hôm nay thực sự cảm ơn em". Do dự nhiều lần, cuối cùng Mục Tư Viễn vẫn nói như vậy với giọng lạnh nhạt.
Sự xa cách Mục Tư Viễn đột nhiên thể hiện ra làm Mạch Tiểu Hân bất ngờ không kịp phòng bị, cô liếc nhìn chai nước muối còn lại hơn nửa, ngẩn ra chốc lát, vội vàng gật đầu a một tiếng rồi đứng dậy dọn dẹp bát đũa.
Mục Tư Viễn im lặng nhìn cô đi ra cửa rửa bát rồi nhanh chóng trở về bỏ bát đũa đã rửa sạch và mấy lọ gia vị vào túi, tiếp theo đóng nắp cặp lồng giữ nhiệt rồi bỏ vào một cái túi khác, cuối cùng mặc áo khoác ngoài vào. Một loạt hành động liên tiếp này thật sự quá bình tĩnh, quá nhịp nhàng, dứt khoát gọn gàng đâu vào đấy, làm cho anh hầu như sinh ra cảm giác muốn cắt ngang nó bất chấp tất cả hậu quả. Bàn tay anh dưới lớp chăn nắm chặt đến phát đau, đến lúc Mạch Tiểu Hân kéo khóa áo khoác lên rốt cục không nhịn được hỏi: "Ra ngoài mà không đội mũ à?"
Mạch Tiểu Hân nhìn chung quanh một chút, vuốt vuốt mái tóc quăn rồi mơ hồ nói: "Có thể".
"Trời lạnh như vậy", anh dừng lại, sợ lời nói ra miệng sẽ tiết lộ tâm sự của mình.
"Không sao, cái áo khoác này có mũ mà". Mạch Tiểu Hân đưa tay kéo chiếc mũ liền áo đội lên đầu, cười cười lắc đầu rồi xách túi quay lại vẫy vẫy tay, "Tạm biệt tổng giám đốc Mục".
Mục Tư Viễn ngơ ngác nhìn chằm chằm cánh cửa phòng bệnh vừa nhẹ nhàng khép lại, một hồi lâu sau y tá đẩy cửa đi vào, thấy chai nước muối đó đã hết từ lúc nào, không nhịn được trách cứ: "Hết nước rồi tại sao không rung chuông? Cứ cắm kim trên tay mãi làm gì!"