Mạch Tiểu Hân sợ nhất là mùa đông, cô trời sinh sợ lạnh, cả mùa đông hai tay lúc nào cũng lạnh buốt. Điều hòa trong phòng bật suốt ngày, ngoài điều hòa còn có cả máy tạo độ ẩm, tiền điện hàng tháng lên đến vài triệu. Một chuyện khác là đi làm bằng xe đạp điện rất khó chịu, cô phải quấn kĩ từ đầu đến chân như cái kén tằm. Hà Đông thấy trên đầu gối cô đeo hai cái bảo vệ gối, khăn quàng cổ quấn lên mặt chỉ lộ ra hai mắt liền cười mắng: "Trời còn chưa bắt đầu lạnh mà đã quấn như xác ướp rồi, thế này thì làm sao câu được mấy gã đẹp trai chứ?"
Mạch Tiểu Hân rất thích chiếc mũ thêu kiểu Hàn Quốc mới mua, không để ý đáp: "Nguyên tắc của họ Mạch, điều thứ nhất, không yêu trong mùa đông. Nguyên nhân, một, ra đường đi chơi quá lạnh, hai, ăn lẩu sẽ nhanh béo, ba, quần áo mùa đông quá đắt".
Hà Đông rất tán thành, mãnh liệt yêu cầu đến chỗ cô ở tạm vài ngày, bởi vì mùa đông thật sự quá nhàm chán, "Một ông bố luôn về muộn, một bà mẹ kế, một em trai cùng cha khác mẹ, càng ngày càng làm mọi người khó chịu". Cho nên Mạch Tiểu Hân đồng ý hết giờ làm sẽ đợi Hà Đông cùng nhau về nhà.
Sau buổi tiệc lần trước, mỗi ngày của Hà Đông tại công ty đều có hai thái cực, hay chư cô nói, hai mảnh băng lửa. Một mặt, mỗi lần nhìn thấy cô Lục Tử Hãn đều sẽ mặt mày hớn hở chào hỏi, ba chữ "Hà tiểu thư" ngọt ơi là ngọt khiến Hà Đông mặc dù biết rõ không có ý gì vẫn không nhịn được đỏ mặt. "Trời ạ, tên yêu nghiệt này, tớ sắp không chịu nổi rồi!" Hà Đông than khóc với Mạch Tiểu Hân khiến Mạch Tiểu Hân bật cười, "Cuối cùng có người đến tán rồi, Đông Đông, bắt lấy cơ hội này, bây giờ tình công sở đang thịnh hành!". Mặt khác, rốt cục Hà Đông đã trở thành kẻ thù chung của tất cả yêu tinh tại trụ sở tập đoàn Văn Cẩm, "Bạn nói xem, ngay cả trưởng phòng tài vụ của tớ cũng không kiếm đâu ra một tấm thiệp mời, người ta được gọi là bông hoa của phòng tài vụ cơ đấy, nghe nói còn có quan hệ mờ ám với một vị cấp cao nào đó nữa cơ", Hà Đông nói, "Đây là vì ai chứ? Bạn nghĩ xem, nếu Lục đại tiểu thư của bọn tớ biết Mục Tư Viễn mời bạn đích danh thì sẽ thế nào, nếu mọi cũng cùng biết thì lại càng không xong, bạn có biết trong tòa nhà này có bao nhiêu Bạch Cốt Tinh đang nhìn chằm chằm tên Đường Tăng này không? Nhất định bạn sẽ không thể ăn cơm ở tầng 6 nữa, cho nên tớ đành phải chịu oan thay bạn. Mau về nấu cơm cảm ơn tớ đi".
Mạch Tiểu Hân biết chuyện này Hà Đông cố cưỡng từ đoạt lí, hai chuyện cách nhau những mấy tầm đại bác, có điều thích thì chiều, đằng nào chả phải ăn cơm, hai người ăn thì đồ ăn sẽ phong phú hơn ăn một mình mà. Cô lấy điện thoại ra xem giờ, chẳng lẽ Hà Đông thật sự bị trả đũa rồi? Tại sao mấy ngày nay đều về muộn như vậy, khiến ngày nào cô cũng phải ngồi trong góc đại sảnh nhà B đọc sách.
Mục Tư Viễn đi ra đại sảnh, xe đã đợi trước cửa từ sớm, anh mở cửa xe, không nhịn được lại quay đầu lại thấy Mạch Tiểu Hân vẫn duy trì tư thế cũ ngồi đó không hề nhúc nhích. Đưa tay nhìn đồng hồ, nghĩ thầm, gần đây Văn Cẩm bận như vậy sao, đến mức một viên chức nhỏ ngày nào cũng phải làm thêm giờ.
Mạch Tiểu Hân gập sách lại thở dài, không cam tâm tình nguyện đeo ba lô đi ra ngoài. Hà Đông gọi điện thoại nói còn phải làm nửa tiếng nữa mới có thể hoàn thành công việc trưởng phòng giao, bảo Mạch Tiểu Hân tới "Tứ Xuyên quán" Chiếm chỗ đợi cô đến. Trời đã lạnh, đồ ăn Tứ Xuyên rất đắt hàng, bây giờ đến đó, chờ đến khi làm đồ ăn xong phỏng chừng ít nhất cũng phải nửa tiếng. "Hay là tớ đi về nấu cơm trước?" Mạch Tiểu Hân không muốn đến quán ăn một mình, luôn cảm thấy như vậy là khác người. "Không được, hôm nay tớ tức chết rồi, không ăn chút cay ra mồ hôi thì có khi sẽ bị nghẹn chết!" Hà Đông gào lên trong điện thoại, "Còn 5 phút hết giờ mà mụ yêu tinh kia còn gọi tớ đến bắt chỉnh sửa báo cáo, còn nói sáng mai họp sẽ phải dùng đến, rõ ràng là muốn chơi tớ!" Mạch Tiểu Hân giơ điện thoại ra xa cho khỏi chói tai rồi đành OK, không có cách nào khác.
"Tứ Xuyên quán" cách tòa nhà Văn Cẩm cũng không xa, giá không cao, mùi vị lại chuẩn. Mạch Tiểu Hân và Hà Đông đều thích ăn cay, là khách quen ở đây. Mấy ngày nay Mạch Tiểu Hân không đi xe, cùng Hà Đông bắt xe bus đi làm. Chống chọi với gió lạnh 10 phút, vừa vào đến nhà hàng một luồng vị cay nồng đậm xộc thẳng vào mũi, không nhịn được hắt xì liền mấy cái, vừa xoa mũi vừa nhìn ngó tìm chỗ trống. Phục vụ quán đi tới xin lỗi: "Tiểu thư, hết chỗ rồi".
"Tầng hai thì sao?"
"Cũng hết".
"Phòng VIP?"
Mạch Tiểu Hân thấy cô bé phục vụ trước mặt vẫn lắc đầu liền cười nói: "Đừng lắc nữa, lắc nữa là chị khóc đấy!" Cô tới đây nhiều lần nên cũng quen mặt mấy phục vụ trong quán.
"Hay là em hỏi giúp chị xem có ai muốn ghép bàn không nhé?"
Mạch Tiểu Hân vội ngăn lại, ngồi ghép? Làm hại người ta ăn không ngon, chính mình ăn cũng không thoải mái. Loại chuyện hại người không lợi mình này tốt nhất là không làm. Mạch Tiểu Hân lấy điện thoại ra chuẩn bị thương lượng việc di chuyển chiến trường với Hà Đông.
"Mạch tiểu thư!" Cô định đẩy cửa thì có người giữ cửa lại.
Mạch Tiểu Hân vẫn cho rằng người có tiền lái BMW đeo đồng hồ hiệu như Lục Tử Hãn mà đi ăn thì ít nhất cũng phải đến khách sạn có sao, nếu không thì về hội sở tư gia, lẽ ra phải khinh thường không thèm đến loại quán ăn bình dân như "Tứ Xuyên quán" mới đúng. Nhưng bây giờ vị thái tử Văn Cẩm này đang ngồi ở một góc đại sảnh, chiếc áo vét may thủ công đắt tiền tùy ý vắt trên lưng ghế, tay áo len cũng kéo lên một đoạn, lộ ra cánh tay rắn chắc. Hơi nóng hầm hập của nồi lẩu cay khiến gương mặt đẹp trai quý phái của hắn lại trở nên chân thực. Bàn của họ đang ngồi bốn người, nhìn qua tuổi xấp xỉ nhau, những gương mặt trẻ trung hào phóng tỏ ra rất hài hòa với không khí trong phòng ăn.
Mạch Tiểu Hân không hề muốn ngồi cùng với người lạ, nhất là đàn ông. Cô và Lục Tử Hãn cùng lắm cũng chỉ gặp nhau một lần, nói vài câu trong buổi tiệc lần trước, nhưng thấy Lục Tử Hãn mời mãi cũng không tiện từ chối. Anh ta là ông chủ tương lai của Hà Đông, sau này Hà Đông sẽ cần anh ta nâng đỡ, hơn nữa cô cũng không đoán ra ý nghĩ của Hà Đông đối với Lục Tử Hãn, mỗi lần nhắc tới anh ta Hà Đông đều lộ ra vẻ háo sắc, gương mặt hồng hào. Biết đâu con bé này đang động tình, nếu biết một cơ hội tốt đẹp bị mình phá mất thì mình không bị mắng một trận máu chó ngập đầu mới lạ. Cô len lén gửi tin nhắn cho Hà Đông, Hà Đông lập tức trả lời: "Ngắm trai đẹp miễn phí, ăn cơm miễn phí, chuyện tốt như vậy tìm đâu ra? Tớ lập tức tới ngay!" Mạch Tiểu Hân thật sự không nói được gì, xem ra mấy ngày nay Hà đại tiểu thư buồn tẻ lắm rồi.
Người tuổi trẻ đều rất thân thiện, mấy bạn học này của Lục Tử Hãn đều là người thoải mái, lập tức gọi Tiểu Hân, Tiểu Hân liên tục. Mạch Tiểu Hân kéo tay áo vừa thêm đồ ăn vào trong nồi vừa để ý độ lửa đề phòng tràn nước. Lục Tử Hãn giữ tay cô lại, nói: "Tiểu Hân, em cứ ăn đi, không phải phục vụ cái bọn này đâu". Chạm vào nước da trắng như tuyết trên cổ tay cô, Lục Tử Hãn chỉ cảm thấy rất mềm, rất mướt, trong lòng lạp tức dâng lên cảm giác rất lạ.
Mạch Tiểu Hân hoàn toàn không phát giác: "Cứ để em làm cho, đừng trút từng đĩa một vào nồi như thế. Cá phi lê dùng đũa nhúng một lát là được rồi, nếu không chín quá lại không ngon. Thịt viên thì phải để chín kĩ, nếu không bên trong vẫn đỏ". Hơi nóng bốc lên che mắt, cô quay đầu lại nói tiếp: "Đúng là nhiều sa tế thật, các bạn học của anh ăn cay giỏi thật đấy".
"Đi học đại học còn ai không biết ăn cay chứ? Mùi vị ngũ hồ tứ hải đều không đáng nhắc đến". Một người đàn ông nước da hơi đen bên cạnh tiếp lời cô, nhúng mấy lát cá rồi gắp vào bát cô, "Tử Hãn vốn định ăn ở chỗ khác, nhưng tôi lại thích món cay ở đây".
"Mã Tô, kiến trúc sư thiết kế khuôn viên phong cảnh, công tác Vân Nam hai ba tháng vừa về. Tối hôm nay là bọn anh đón gió tẩy trần cho nó", Lục Tử Hãn giới thiệu.
Mã Tô lấy danh thiếp ra đưa tới, "Anh làm việc các đây không xa, lúc nào rảnh đến chơi".
Lục Tử Hãn cười cười liếc hắn rồi rót cho Mạch Tiểu Hân nửa cốc bia, "Chỗ cậu làm thì có cái quái gì mà chơi? Nào, uống chút bia lạnh cho đỡ cay, thành phố C là quê rượu, chút bia này chắc không thành vấn đề gì với em đúng không?"
Mã Tô nói: "Để tôi gọi phục vụ lấy nước quả ép, không phải cô gái nào cũng thích nước quả ép sao? Ăn lẩu sẽ nóng trong, thêm chút hoa quả là vừa đẹp".
Lục Tử Hãn không vui nói: "Đại thiếu gia, đây là chính cậu đồi tới đấy, rất tiếc là quán này không có nước quả ép".
Mạch Tiểu Hân thấy hai người đấu võ mồm càng ngày càng nghiêm trọng liền vội giải vây: "Trước kia hai anh cùng phòng ngủ đúng không?" Thấy hai người không phủ nhận lại tiếp tục nói, "Chỉ có bạn học từng sống cùng phòng mới thích cãi nhau như thế. Em với Đông Đông cũng vậy, ở nhà cô ấy chưa bao giờ nói không với em trai, vậy mà hơi chút đã mắng em rồi".
Lục Tử Hãn mỉm cười nhìn cô: "Em ngốc lắm hay sao mà suốt ngày bị Hà tiểu thư mắng? Anh thấy em là một cô bé rất thông minh mà!"
"Em thfi thông minh gì, người thông minh đều làm ở nhà B hết. Xem kìa, cô nương nhà B đến rồi", Mạch Tiểu Hân đứng lên vẫy Hà Đông, lại quay đầu khẽ cười với Mã Tô, "Nhà A và nhà B có sự khác biệt về bản chất".
Hà Đông ngồi xuống, lập tức có người ân cần rót bia tiếp đồ ăn cho cô, Mã Tô khẽ hỏi Mạch Tiểu Hân, "Khác nhau thế nào?"
Mạch Tiểu Hân đáp: "Lúc em vào công ty, ông chủ em hỏi em nghe thấy chữ A sẽ nghĩ đến từ gì đầu tiên?"
Lục Tử Hãn lập tức áp tới nghe cho rõ.
"Em nói là 'ai da'". Thấy Mã Tô không nhịn được cười, Mạch Tiểu Hân tiếp tục nghiêm trang nói: "Ông chủ lại hỏi nghe thấy chữ B nghĩ đến từ nào, em nhất thời nghĩ không ra, liền đáp là "trâu bò".
Mã Tô cười thành tiếng nói: "Đây chính là câu hỏi phỏng vấn tuyển người của ông chủ em à? Ông ta mới đúng là trâu bò!"
"Biết rồi chứ? Đây chính là sự khác nhau giữa nhà A với nhà B".
Mạch Tiểu Hân còn muốn nói tiếp, thấy Lục Tử Hãn nâng cốc định trăm phần trăm với Mã Tô liền dừng lại. Kỳ thực khi đó giám đốc Lưu còn hỏi cô, nhìn thấy nhà A và nhà B xây lệch nhau như vậy sẽ nghĩ đến điều gì, Mạch Tiểu Hân nhớ mình đã nói, nghĩ đến nhà mình. Bố là giảng viên đại học, ngoại hình đẹp trai cao lớn, mẹ là giáo viên tiểu học, ngoại hình tầm thường. Trong mắt người khác hai người đứng cạnh nhau chính là A và B, một người rất xuất sắc, cho nên khi mọi người thấy người kia đừng bên cạnh sẽ không nhịn được ai da. Kỳ thực ở nhà mẹ mới là B, bố ngược lại thành A. Mẹ không ở nhà, bố sống một ngày bằng một năm, cố thường nói, mẹ là ngọn đèn trong lòng bố, rất sáng, rất an tâm. Cho nên rất nhiều lúc A và B không phải như người ngoài nhìn thấy. Khi đó ông chủ Lưu vốn tính lãng mạn kia cảm động đến đỏ cả vành mắt, lập tức nói ngày mai cô tới làm. Mặc dù công ty xuất bản đặt tại nhà A nhưng chỉ cần mọi người cố gắng thì tương lai thu nhập sẽ vượt nhà B. Cái khó ló cái khôn, nhờ vậy cô đã tìm được một công việc tốt. Còn đáp án thật sự trong lòng cô thì sao? Hơn kém 20 tầng, cho dù người nào cũng sẽ cảm thấy không phải cùng một cấp độ.
Mạch Tiểu Hân suy nghĩ, bất giác khóe miệng lộ ra nét cười, gương mặt ửng hồng vì ăn cay, trong mắt một số người cô càng trở nên quyến rũ.