• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sớm mai ánh sáng mặt trời rực rỡ ùa vào trong phòng, Hình Hòa sảng khoái nằm trên dười duỗi người một cái, quay đầu nhìn về phía Phi Nhiên đang ngủ một bên, Phi Nhiên hơi cau mày, tựa hồ ngủ không được ngon giấc.

Hình Hòa thương tiếc xoa xoa gương mặt Phi Nhiên, hôn lên giữa hai mắt em, Phi Nhiên hơi giật mình, miễn cưỡng mở mắt ra.

“Ui? Đã sáng rồi sao?” Trong lời nói của Phi Nhiên tràn đầy mùi vị buồn ngủ, nhưng mà bởi vì còn phải đi làm mà không thể không xuống giường. Ngồi dậy, hít sâu vài hơi, đầu óc cũng dần dần tỉnh táo, Xốc chăn mền lên định xuống giương, nhưng vì phần eo và mông không khỏe mà cứng ngắc.

“Làm sao vậy?” Hình Hòa ôm Phi Nhiên từ phía sau, ân cần hỏi.

“Hứ, còn hỏi em làm sao vậy! Cũng không phải bởi vì anh sao!” Phi Nhiên oán hận nói, nếu không phải tại anh tối qua miệt mài quá độ, em hôm nay làm sao lại không thoải mái thế này?! Làm cho mấy kẻ xấu xa lại tưởng rằng em bị trĩ.

“Anh? Anh như thế nào chứ? Anh cũng không có đánh em.” Hình Hòa cười xấu xa nói, thỉnh thoảng lại chọc chọc vào điểm nhỏ căng mọng trên người Phi Nhiên.

“Tốt hơn hết là nên đánh nhau một trận với anh, lúc đó em không phải bị đau một mình nữa,.” Phi Nhiên chụp hai bàn tay không ngoan của Hình Hòa lại. Lúc đầu nhất định là mắt em bị mù rồi, làm sao lại cảm thấy anh là người lương thiện thuần khiết vô hại chứ, anh đúng là đồ sắc lang giả bộ dê non mà. “Anh nói thật đi, tối qua rốt cuộc làm bao nhiêu lần?”

Hình Hòa giả bộ cúi đầu bộ dáng như tự hỏi, sau anh ngẩng đầu lên cười híp mí: “Chao ơi anh cũng không nhớ rõ nữa, bởi vì lúc trước bận rộn công việc bị cấm dục lâu quá, hơn nữa Nhiên của anh lại dùng thanh âm kiều mị nói “Đừng dừng lại, còn muốn” cho nên…”

“Anh nói bậy!” Phi Nhiên hung hăng nhéo hai má Hình Hòa, không cho anh tiếp tục nói, “Em như thế nào có thể nói ra mấy lời đó chứ, nhưng có thật là nói rất kiều mị?” Nhất định là gạt người mà, chắc chắc em chẳng bao giờ nói “Nhanh lên, còn muốn” đâu.

Thật vất vả gỡ tay Phi Nhiên đang nhéo má anh, gương mặt Hình Hòa đã sớm đỏ rực như hai quả táo. “Nhiên, em còn chối làm gì nữa, nếu thích, lần sau ghi âm lại cho em nghe, nghe em cầu xin thật thích.”

“Anh, anh còn nói…” Phi Nhiên trừng hai mắt, “Hung tợn” mà nhìn Hình Hòa.

“Được rồi được rồi, không nói là được mà.” Hình Hòa cũng mặc quần áo rời giường.

Hai người rửa mặt xong đi xuống lầu, nhìn thấy thời gian cũng còn sớm, Phi Nhiên định ở nhà làm đồ ăn sáng, hỏi Hình Hòa muốn ăn cái gì, Hình Hòa vẻ mặt mặt xúc động nhìn về Phi Nhiên. “Mì là được rồi, em ngày hôm qua vẫn còn nợ anh.”

Mặt trắng không còn chút máu liếc Hình Hòa một cái, Phi Nhiên gào hét la lối. Đó là do em muốn nợ anh hay sao, rõ ràng là anh chẳng để cho em phản kháng lôi tuột em vào phòng động tay động chân, sau đó… máu nóng trong người dâng lên, Phi Nhiên bắt buộc bản thân phải tĩnh tâm.

Hai tô mì nóng hổi đặt trên bàn, Hình Hòa bưng lên hít hà một hơi, Phi Nhiên cười nhạo: “Nhìn anh kìa, làm như là mấy trăm năm rồi chưa được ăn gì vậy đó. Như thế nào, em bình thường không cho anh ăn sao?”

“Em bình thường có cho anh “ăn” à, cho dù em không để cho anh “anh”, anh cũng sẽ bắt buộc em cho anh, nhưng mà em không biết sao? Ngày trước “ăn” càng no, ngày thứ hai sẽ càng đói nha.” Hình Hòa nhấn mạnh mấy lần “ăn” giữa hai người, Phi Nhiên muốn hiểu sai cũng chẳng được, hừ nhẹ một tiếng, Phi Nhiên làm như không thèm để ý Hình Hòa.

Sau khi ăn xong, Phi Nhiên dọn dẹp bàn. Hình Hòa cảm thán tự đáy lòng: “Vợ à, em thật đảm đang.” Nói xong, chào đón anh chính là Phi Nhiên cầm chiếc đũa hung hung gõ vào đầu. Hình Hòa ủy khuất nhìn Phi Nhiên.

“Anh ngốc à? “vợ” là từ dùng để gọi phụ nữ, em là phụ nữ sao?” Phi Nhiên giận trợn tròn hai mắt. Hình Hòa sờ sờ cái mũi, Phi Nhiên và Thước Mộng không hổ là anh em. Nghe nói Thước Mộng lần nào đó đến công ti của ai kia bị gọi là “Chị dâu”, y cũng nổi cơn tam bành với Úy Minh Tuyệt như thế này.

“Được được được, em không phải là phụ nữ, không phải là “vợ”, anh gọi em là chồng thì có thể chứ?” Nếu Phi Nhiên không muốn bị gọi là “vợ” như phụ nữ, vậy thì anh gọi em là “chồng” cũng có thể được rồi. Dù sao người sáng suốt nhìn vô liền biết ngay ai là “chồng” keke.

Thế nhưng, chào đón Hình Hòa lại tiếp tục là một đũa vào đầu. “Ngu ngốc, gọi em là chồng, vậy anh chẳng phải là vợ sao? Thì ra anh là phụ nữ, em bây giờ mới được biết đó.”

Hình Hòa bất đắc dĩ cười khổ: “Không cho phép gọi là vợ, cũng không được gọi là chồng, vậy bây giờ biết gọi em là gì?”

Lúc này Phi Nhiên đã dọn bàn xong, đang cầm tô đi vào trong bếp. Quay đầu lại mặt trắng không còn giọt máu liếc Hình Hòa một cái: “Trước kia không biết ai cứ một hai đòi em phải gọi “Nhiên”, “Hòa”, lại còn nói hai chữ này chính là chỉ của duy nhất hai người, hóa ra lại quên nhanh như vậy, hứ ~”

Hình Hòa mỉm cười, trong lòng nhưng lại nghĩ đến, thật sự rất muốn kết hôn với Phi Nhiên, giống như Minh Tuyệt và Thước Mộng, quanh minh chính đại ở cùng với nhau.

“Nhiên.” Hình Hòa gọi Phi Nhiên đang rửa chén, Phi Nhiên trả lời anh một tiếng, anh tiếp tục nói: “Chúng ta lúc nào đến gặp mẹ em đi! Lúc trước công việc bận rộn, lâu rồi cũng chưa đến thăm bà.”

“Cũng được.” Phi Nhiên không có gì phản đối, cũng đang tính hai ngày nữa đến thăm mẹ.

“Thuận tiện… nói cho mẹ biết quan hệ của chúng ta được không?” Giọng Hình Hòa càng thấp xuống. Trong bếp tiếng nước chảy cũng ngừng lại. Trong nhất thời, cả nhà chợt trở nên im ắng.

Một lát sau, Phi Nhiên lau tay đi ra khỏi bếp, ngồi ở bên cạnh Hình Hòa, nhưng không có nhìn anh. “Như thế nào đột nhiên lại nghĩ đến chuyện đó? Nhưng mà…”

“Không nhưng gì nữa cả, Nhiên, em lúc nào cũng vậy!” Hình Hòa xoay vai Phi Nhiên lại, bắt buột em phải đối mặt với anh, “Lại muốn nói là chưa có chuẩn bị sẵn sàng sao? Hay là nói bây giờ không phải là thời điểm tối? Nhiên. anh muốn quang minh chính đại gặp gỡ em, mà không muốn phải lén lút. Nhiên, chúng ta ở bên nhau cũng đã hơn 3 năm rồi, em cũng nên cho anh một danh phận đi? Úy Minh Tuyệt với Thước Mộng không phải cũng đã kết hôn rồi sao, em còn lo nghĩ cái gì nữa?”

Phi Nhiên biết rất không công bằng với Hình Hòa, hốc mắt đỏ lên: “Chính là bởi vì Thước Mộng với Úy Minh Tuyệt kết hôn rồi, cho nên Thước Mộng đời này cũng không có khả năng có con của mình. Nếu như mẹ biết em cũng giống vậy, vậy giấc mơ bế cháu đời này của bà cũng vô vọng rồi, em không dám nhìn bộ dáng thất vọng của bà…”

“Vậy ý của em là, sớm muộn gì cũng có một ngày em sẽ kết hôn với một người phụ nữ khác, rời bỏ anh sao?” Hình Hòa có chút tức giận gầm nhẹ.

“Không phải, Hòa, anh hiểu sai rồi, anh nghe em nói đã, ý của em chính là…” Thấy Hình Hòa có chút hiểu lần, Phi Nhiên vội vàng đứng dậy, khẩn trương muốn giải thích, nhưng mà Hình Hòa lại không muốn nghe.

“Em không cần phải nói nữa, anh hiểu rồi…” Vung tay lên, đem Phi Nhiên đẩy ngồi lại trên ghế salon, cũng không thèm nhìn lại liền bỏ đi một mình.

Ngồi yên trên ghế salon, nhìn bóng dáng Hình Hòa dần rời xa, nghĩ muốn mở miệng gọi anh đứng lại, tiếng nói thế nhưng lại nghẹn trong cổ họng không cất lên được thành lời. Tại sao có thể như vậy, trước giờ không phải rất tốt sao? Như thế nào lại đột nhiên tức giận chứ? Phi nhiên khổ sở nghĩ thầm, lệ ướt nhòe hai mắt. Cảm giác bất an một lần nữa lại tràn tới…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK