Hai tay nắm lấy bàn tay lạnh giá của Phi Nhiên, Hình Hòa si ngốc nhìn Phi Nhiên vẫn còn mê man. Cấp cứu đã chấp dứt lâu như vậy rồi, tại sao Phi Nhiên vẫn hôn mê bất tỉnh vậy? “Ngu ngốc, tại sao lại muốn đỡ một dao đó cho anh? Bản thân đã thương tích đầy người rồi, như thế nào lại vẫn còn sức xông lên che chở anh?… Nhiên, em tỉnh lại nhanh một chút có được hay không, đừng làm cho anh lo lắng bất an nữa có được hay không?”
Nghĩ đến lúc ấy Phi Nhiên chẳng quản sống chết, mồ hôi lạnh của Hình Hòa túa ra. Đức ngốc này, chẳng lẽ không biết cái kia là dao sao, vạn nhất nếu không khéo sẽ là chết người. May mà bác sĩ nói không có gì đáng ngại, nếu không anh sẽ ân hận cả đời.
Cửa phòng bệnh nhẹ nhàng mở ra, tiếng bước chân một người chậm rãi đến gần hướng hai người. “Hình Hòa…” Y Đằng Tuấn Ngạn chần chừ mở miệng, “Chuyện hôm nay tôi rất xin lỗi, xin lỗi.”
Hình Hòa hai mắt vẫn không chớp nhìn Phi Nhiên, lãnh đạm mở miệng: “Anh bây giờ nói xin lỗi thì có ích lợi gì? Phi Nhiên đã bị thương, tới bây giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh. Y Đằng Tuấn Ngạn, đây là yêu của anh dành cho tôi sao? Vậy thì tình yêu của anh quá ích kỉ, rất hẹp hòi rồi.”
“Hình Hòa, em biết không, tôi tình người là người nằm ở đó!” Y Đằng Tuấn Ngạn ẩn nhẫn tâm tình kích động, “Tôi không ngờ Lưu Vân sẽ lấy dao nhằm vào em, nhìn lúc Trương Phi Nhiên lao đến bảo về em, tôi rất khiếp sợ. Đó là sức mạnh gì, làm cho cả người toàn thương tích, cũng đứng còn không nổi, lại có thể xông lên ngăn cản? ha ha, chắc là tình yêu rồi, Trương Phi Nhiên yêu em, yêu đến mức có thể hi sinh cả bản thân mình, so với tôi thì sao chứ? Bất quá nói yêu em yêu em, Lưu Vân kia muốn giết em nhưng tôi cái gì cũng không có làm. Đời này tôi chẳng thể so với cậu ta được. Hình Hòa, tôi nghĩ thông rồi, cũng là lúc nên buông tay rồi…”
Hình Hòa quay đầu lại, vẻ mặt dễ chịu hơn, “Anh có thể nghĩ như vậy, vậy là tốt rồi… Chuyện Phi Nhiên bị đâm, chính là Lưu Vân làm, tôi sẽ tìm cô ta tính sổ. Về phần anh, lấy thế lực của anh tôi cũng không làm gì được… Anh cũng đã nhận ra sai lầm rồi, quên đi.
Y Đằng Tuấn Ngạn cuối cùng cũng có vẻ mặt thư thái. “Vậy, vậy sau này chúng ta có thể là bạn không?”
Khóe miệng Hình Hòa kéo lên thành hình nụ cười yếu ớt: “Anh cảm thấy có thể được sao?”
“Ha ha, như vậy làm đối thủ cũng tốt, tin tưởng sẽ rất thú vị.” Y Đằng Tuấn Ngạn cũng cười.
Đi ra khỏi phòng bệnh, Y Đằng Tuấn Ngạn liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lâm Dạ dựa lưng vào tường ngoắc tay với hắn cong miệng:
“Anh cùng Hình Hòa nói cái gì tôi cũng nghe được, thật sự bỏ qua?”
“Uh, không buông tay thì còn thế nào nữa? Lúc Trương Phi Nhiên thay cậu ta đỡ một dao, tôi đã hoàn toàn bị thua rồi, một cơ hội cũng không còn nữa.
“Đúng vậy, thua, hoàn toàn thất bại…” Lâm Dạ như nghĩ đến cái gì nói.
“Cô không vào xem?”
“Không cần nữa, đợi Phi Nhiên tỉnh lại tôi vào cũng được.” Nhìn cánh cửa phòng bệnh đang khép lại, Lâm Dạ lắc đầu.
Y Đằng Tuấn Ngạn đột nhiên nghĩ đến cái gì đó. “Cái kia… Lúc ấy cô nói cô thích Hình Hòa, là thật sao?”
Lâm Dạ ngẩng đầu lên, cười rạng rỡ: “Thật hay là giả, cái này cũng không quan trọng lắm. Quan trọng là, chính mình cũng có một người để thích là đã rất vui vẻ rồi.”
Y Đằng Tuấn Ngạn nhìn cô gái toàn thân mặc đồ đen trước mặt, lãnh diễm, xinh đẹp. Cô nhất định là thích Hình Hòa, Y Đằng Tuấn Ngạn tin chắc. Chỉ là khi Phi Nhiên đỡ một dao đó, cô ta cũng giống như mình có ý nghĩ — Thua, hoàn toàn thất bại…
“Nói gì nói, vì thay Hình Hòa tìm Phi Nhiên, bận rộn chúng tôi từ đêm hôm qua, so chiêu với thủ hạ của anh tốn rất nhiều sức lực, chớp mắt đã tới chiều rồi, tôi thế nhưng một hột cơm cũng chưa có mà ăn. Tôi đói bụng, anh mời tôi ăn đi.” Lâm Dạ rất không khách sáo yêu cầu.
“Tại sao là tôi mời cô?” Y Đằng Tuấn Ngạn cũng không tiếc một bữa cơm, nhưng mà hắn cùng với cô còn chưa có thân thiết tới mức đó.
“Đương nhiên là anh phải mời rồi!” Lâm Dạ cười như đúng rồi, “Nếu như không phải tại anh bắt cóc Phi Nhiên, tôi cũng sẽ không bị Minh Tuyệt nửa đêm dựng đầu dậy cho tới bây giờ. Ai, chỉ có một bữa cơm, đường đường tổng giám đốc Y Đằng lại keo kiệt như vậy sao?
Y Đằng Tuấn Ngạn càng ngày càng cảm thấy Lâm Dạ là một cô gái thú vị. “Tốt lắm, cô muốn ăn cái gì, chúng ta đi thôi.”
Lâm Đêm làm như tự hỏi, vừa đi vừa nói chuyện: “Tổng giám đốc Y Đằng mời cơm cũng không thể keo kiệt, nếu không liền mang tiếng chết luôn, vậy thì không bằng đi…”
Nhìn bóng lưng Lâm Dạ, Y Đằng Tuấn Ngạn đột nhiên cảm thấy, có lẽ tương lai sẽ cùng cô phát sinh chuyện gì đó cũng không biết chừng…
…
“Nhiên, này, anh cho em uống nước.”
“Nhiên, ăn miếng trái cây, a…….”
“Nhiên, anh giúp em lau mặt.”
“Nhiên…”
Từ sau khi Phi Nhiên tỉnh lại, Hình Hòa liền trở thành bảo mẫu giúp em làm chuyện này chuyện kia, nói là mặc dù vết thương không sâu, nhưng dù sao cũng mất nhiều máu, lại còn hôn mê lâu, cho nên nhất định phải ngoan ngoãn tĩnh dưỡng, nếu không lỡ đâu sau này lại bị bệnh gì cũng không tốt.
Nhưng mà suốt ngày nằm trên giường, nhìn thì dễ, kì thật cũng chịu không xiết. Nói cho cùng, còn khó chịu hơn ở tù. Ở tù còn có thời gian hóng gió, còn có thể đi lại trong phạm vi nhất định. Nhưng còn em thì sao? Nằm dài tên giường ngày này qua ngày khác thiếu điều xương cốt mục ra hết rồi.
“Tiểu Nhiên.” Mĩ Hà xách theo một gà mên vào phòng bệnh, nhìn quanh không thấy bóng dáng của Hình Hòa, “Tiểu Hòa đâu rồi?”
Nguyên lai Phi Nhiên nằm trên giường nhàm chán đến sắp phát điên tới nơi nhìn thấy Mĩ Hà đến, liền vui vẻ ra mặt: “Anh ấy đi mua cơm rồi… Mẹ, mẹ hôm nay đem canh bổ cho con sao? Là canh gì thế?”
“Canh hải sản nấu lê, thanh lọc hạ hỏa.” Mĩ Hà mở nắp gà mên, múc cho Phi Nhiên một chén.
“Thanh lọc hạ hả?” Phi Nhiên uống canh kì quái hỏi lại.
“Đúng vậy, mấy ngày hôm trước lại đây lúc nhìn thấy con, con với Tiểu Hòa bốc hỏa cao bao nhiêu cũng thấy mà, người ta có lòng chăm sóc con, con chế giễu, lại còn mắng chửi người, thật là vô tâm vô tính mà. Cho nên hôm nay nấu canh hạ hỏa cho con.”
“Mẹ… Đó không phải, đó không phải bởi vì anh ấy luôn cấm không cho con xuống giường đi lại sao. Chỉ là mấy vết thương nhỏ xíu, hơn nữa cũng qua mấy ngày rồi, anh ấy cũng khoa trương quá đi.”
“Ôi, con thật là.” Mĩ Hà lắc đầu thở dài, “Con đó, từ nhỏ cái gì cũng tốt, chính là tính tình lại bướng vô cùng. Tiểu Hòa là đứa trẻ ngoan, con cứ đối xử với người ta như vậy, cẩn thận ngày nào đó người ta không cần con, coi con đi đâu tìm được người tốt hơn.”
“Khụ khụ…” Đang ăn canh Phi Nhiên không cẩn thận bị sặc, xấu hổ cực kì, “Mẹ, mẹ… mẹ cũng biết rồi?”
Mĩ Hà gật đầu, “Mẹ thật ra nhìn thấy từ lâu rồi… Khi lần đầu tiên con đưa Lưu Vân về, Tiểu Hòa cũng đưa Lâm Dạ về, lầm đó mẹ liền thấy hai đứa là lạ, bất quá cũng không suy nghĩ nhiều. Sau con lại cùng Lưu Vân đến thành phố khác, Tiểu Hòa cũng không thấy đưa Lâm Dạ đến nhà nữa, không bao lâu thằng bé cũng đến thành phố đó. Thằng bé vừa đi vài ngày thì liền nghe nói con với Lưu Vân chia tay rồi, mẹ đã bắt đầu hoài nghi… Tiểu Mộng em coi, cả đời này đã không thể có đứa con của mình, mẹ không hi vọng con cũng như vậy, con vẫn không chịu thẳng thắn nói rõ quan hệ hai đứa với mẹ, mẹ cũng coi như không biết, thành ra tìm cách mai mối bạn gái cho con, có lẽ con sẽ để mắt một ai đó. Mẹ ích kỉ, cũng không phải là không thích Tiểu Hòa, trái ngược lại, trong bốn người các con, mẹ đau lòng nhất là đứa trẻ này. Nhưng Tiểu Hòa dù sao cũng là nam, các con nếu thật sự sống chung, như vậy mẹ sẽ không được bế cháu rồi… Ngày nó nghe con bị bắt cóc, sau lại còn bị thương, Tiểu Hòa quì trước mặt mẹ, khóc nói với mẹ nhận sai…”
Mĩ Hà có chút nghẹn ngào, hốc mắt bắt đầu phiếm hồng, “Lâm Dạ nói cho mẹ biết, lúc ấy Lưu Vân muốn giết Tiểu Hòa, kết quả con tình nguyện đỡ lấy… Vì người kia, conngay cả mạng cũng từ bỏ… Mẹ lúc ấy rất giận, giận Tiểu Hòa hại con bị thương, cũng giận con, con như thế nào cũng không vì mẹ mà suy nghĩ, vạn nhất con xảy ra chuyện gì, mẹ sẽ rất đau lòng… Bây giờ ngẫm lại, con thương người kia nhiều lắm, mới có thể liều mạng như vậy hả?! Mẹ cũng nghĩ kĩ rồi, có cháu bế hay không cũng không sao cả, các con được hạnh phúc mới là quan trọng nhất, mẹ lúc đầu nếu có thể đồng ý Tiểu Mộng cùng Minh Tuyệt, cũng sẽ không nói lí mà chia rẽ con với Tiểu Hòa!” Mĩ Hà mỉm cười rơi lệ, nắm chặt tay Phi Nhiên, “Con à, chúc các con hạnh phúc!”
Phi Nhiên cảm động gạt lệ nơi khóe mắt cho Mĩ Hà, trở tay cầm tay Mĩ Hà, kiên định nói: “Mẹ, cảm ơn mẹ!”
“A, bác gái bác đến rồi, đã ăn cơm chưa? Không biết bác đến lúc này, hay là bác ăn phần của con đi.” Hình Hòa mua cơm trở về nhìn thấy Mĩ Hà, tưởng rằng Mĩ Hà còn chưa ăn cơm, định đem phần của mình đưa cho bà.
“Không cần đâu.” Mĩ Hà cười đứng dậy, “Là bác đem chút canh đến cho Phi Nhiên, có làm khá nhiều, Tiểu Hòa cũng ăn đi, bác đi trước, buổi tối sẽ đem cơm đến cho hai đứa.” Quay đầu lại nháy nháy mắt với Phi Nhiên, đã vậy còn nói nhỏ vào trong tai Phi Nhiên: “Con nói với Tiểu Hòa, mẹ thật là hợp ý đứa con dâu này.”
Phi Nhiên đưa mắt nhìn Hình Hòa, đỏ mặt gật đầu. Mĩ Hà vỗ vỗ vai Hình Hòa: “Tiểu Hòa, Tiểu Nhiên của chúng ta phải phiền toái con rồi.”
Đưa mắt nhìn theo Mĩ Hà rời đi, Hình Hòa vẻ mặt đầy nghi vấn: “Mẹ em cùng em có bí mật gì vậy, anh sao cảm thấy có quan hệ rất lớn đến anh?”
Phi Nhiên cúi đầu ăn cơm, len lén cười gian một chút, lập tức giả bộ trưng ra bộ dáng khó xử: “Làm sao bây giờ? Mẹ biết chuyện chúng ta rồi, mẹ không cho phép chúng ta ở cùng nhau, muốn chúng ta chia tay…” Nói xong, Phi Nhiên tiện thể nhào về Hình Hòa, ôm chặt lấy anh nghẹn ngào.
Hình Hòa ngốc lăng nhìn hai vai Phi Nhiên run run (Thật ra là đang cười a), trái tim rơi xuống vực sâu. Đột nhiên, anh cảm thấy có cái gì không đúng lắm. Mặc dù bác gái vừa rồi bộ dáng như là muốn khóc, nhưng cũng không giống như là muốn hai người chia tay, vặn Phi Nhiên lại đối diện với anh, cư nhiên là đang…
“Em giỏi lắm, gạt anh hả?!” Hình Hòa dở khóc dở cười, nguyên lai bị lừa, “Em là tiểu yêu tinh.”
Phi Nhiên hờn dỗi nói: “Ai kêu anh hạ đủ loại lệnh cấm với em, nhàm chán muốn chết.”
“Đó chẳng phải vì anh lo lắng cho em sao!” Hình Hòa trấn an, “Vậy mẹ em rốt cuộc có biết hay không hả?”
“Uh, biết rồi.”
“Hả? Biết rồi… vậy, vậy bà.. Nói như thế nào?” Hình Hòa cũng có chút lo lắng, mặc dù anh cảm giác được Phi Nhiên không giống như là đang bị ép phải chia tay.
“Ngu ngốc, nhìn bộ dáng cùng thái độ của mẹ lúc nãy anh còn không biết? Hứ, thật uổng cho mẹ còn nói em đừng làm phiền anh, anh hóa ra một chút cũng không biết.” Phi Nhiên hai tay khoanh trước ngực, một bộ dáng đại gia.
Hình Hòa ngẩn người, sau hai mắt cười híp mí cong cong như hai mặt trăng nhỏ: “Thật tốt quá, mẹ em đồng ý cho chúng ta rồi, anh yêu em quá!” Nói xong, cũng chẳng trong nom miệng Phi Nhiên còn dính đầy nước canh liền hôn lên.
“Đừng… thả em ra, không, không thở được nữa…”
Hôn hồi lâu, Hình Hòa mới không cam lòng thả Phi Nhiên ra. “Nhiên, anh thật cả ơn ông trời để anh gặp được em, cảm ơn mẹ em đã sinh ra em, càng cảm ơn bà đã hoàn thành cho chúng ta…”
“Hòa… Em cũng rất cảm ơn vì đã gặp được anh.” Vuốt ve dung nhan tuấn tú của Hình Hòa, lần chết hụt này, Hình Hòa luôn luôn chiếu cố em, lại còn phải lo lắng nhiều việc, gầy đi không ít, nhưng mà bản thên em lại luôn không an phận. “Trong khoảng thời gian này anh cực khổ rồi.”
Thân thiết hôn lên trán Phi Nhiên, Hình Hòa cười trấn an: “Không khổ mà, còn hơn so với em bị tổn thương, anh căn bản không có khổ… Nhiên, anh cảm ơn em đã đỡ một dao đó cho anh. Anh biết em rất buồn bực, như vậy đi, chỉ cần bác sĩ nói em có thể xuất viện, chúng ta sẽ đi ngay.”
Rất nhanh trên đôi môi Hình Hòa dính lại một chút nước, “Em biết là Hòa tốt với em nhất.”
Hòa, anh ôn nhu cũng rất bá đạo, nhưng mà em biết, anh bá đạo là bởi vì quan tâm em, vốn là sợ mất em, chính là biểu hiện yêu em, mà ôn nhu của anh đều là cho riêng em. Đời này, chúng ta nhất định sẽ phải hạnh phúc trải qua cùng nhau!
Cảm ơn cơn mưa phùn đên đó, cảm ơn con hẻm nhỏ tối tăm mà trong trẻo kia, cảm tạ ngày đó chúng ta gặp được nhau, cảm tạ trời cao làm cho chúng ta có được tình yêu của nhau.
Gió nhẹ nhàng thổi qua, không thể thổi tan tình yêu của chúng ta.
End