“Không có việc gì, cứ coi như chó cắn đi.” Chịu đựng đau đớn nơi khóe miệng, Hình Hòa mỉm cười trấn an Phi Nhiên.
“Còn nói không có gì, chảy máu rồi kìa… Có đau không?” Phi Nhiên cực kì đau lòng chạm vào khóe miệng Hình Hòa, thấy Hình Hòa đau muốn tắt thở, vột vàng rụt tay về. Tên nào lại đánh Hình Hòa đúng là đáng chém mà, xuống tay tàn nhẫn như vậy.
Hình bộ dáng Phi Nhiên vì anh mà đau lòng, Hình Hòa thật xúc động, “Nhiên, em quan tâm anh như vậy, đau chết anh thấy cũng đáng.”
“Phi phi phi, đừng nói bậy. Úy Minh Tuyệt, Hình Hòa không nói, vậy anh nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?” Đi uống rượu sao trở thành bị đánh như thế này, hay là đánh nhau trong quán bar.
Đem “thương binh” Hình Hòa giao cho Phi Nhiên, ngược lại ôm lấy Thước Mộng bên cạnh, hai người liếc mắt một cái, “Đi về trước đã, trở về từ từ nói.”
Về đến nhà an toàn, Úy Minh Tuyệt đưa Thước Mộng rời đi, Phi Nhiên lôi ra hộp thuốc, đau lòng bôi thuốc cho Hình Hòa.
“Nói đi, rốt chuyện đã xảy ra chuyện gì vậy? Cả buổi tối không có tin tức, điện thoại cũng tắt máy.”
Hình Hòa ngẩn người, cầm điện thoại ra xem thấy quả nhiên bị tắt nguồn rồi, chắc là Y Đằng Tuấn Ngạn lúc ấy sợ có ai gọi điện thoại tới phá hỏng “chuyện tốt” đây. Thở dài, ôm lấy Phi Nhiên, “Chuyện là như thế này… Nhiên, em còn nhớ bốn năm trước lúc mình mới quen nhau không lâu không?
“Bốn năm trước? Lâu như vậy…”
“Bốn năm trước, lúc mình gặp nhau lần đầu tiên, ngày thứ hai anh ra nước ngoài cho tâm lí thoải mái, mấy ngày sau em cũng ra nước ngoài học, chúng ta gặp nhau ở nước ngoài học, nhớ chưa?”
Phi Nhiên nghĩ một chút, quả thật đúng vậy, gật đầu. “Đúng rồi, nhưng mà liên quan gì tới chuyện tối nay?”
“Em từ từ nghe anh nói hết, em còn nhớ lúc đó bên cạnh anh còn có một người thiếu niên không, là người Nhật Bản đó.”
Vừa nhớ lại một chút, Phi Nhiên nhớ mang mang bên cạnh Hình Hòa quả thật có một thiếu niên, hơn nữa đối với mình hình như có chút hằn học thù hận. “Uh, hình như là có một người, tên…. tên là cái gì em cũng không nhớ nữa.”
“Chuyện đêm nay có liên quan đến hắn ta. Hắn ta là tổng giám đốc của Uy Năm, bang chủ Phi Ưng bang, Y Đằng Tuấn Ngạn. Hắn ta, hắn ta thích anh.”
Phi nhiên hút mạnh một hơi, tay bôi thuốc cho Hình Hòa không tực giác siết chặt, làm Hình Hòa đau đến nhăn mặt. “Hắn ta thích anh? Nhưng mà, hắn ta thích anh như thế nào lại… chẳng lẽ hắn ta, hắn ta thích, thích SM?” Phi Nhiên cẩn thận hỏi.
“Em nghĩ đi đâu vậy hả.” Hình Hòa vừa bực mình vừa buồn cười gõ nhẹ vào gáy Phi Nhiên. “Bởi vì gần đây tâm tình không vui, vừa lúc hắn ta rủ anh đi uống rượu, anh cũng muốn vui vẻ một chút, không nghĩ tới thằng nhóc đó lại định thừa dịp anh uống rượu mà ngang ngược, may mà anh nhanh say cũng nhanh tỉnh, hắn ta còn chưa có chiếm được tiện nghi thì tỉnh dậy rồi… ai ngờ hắn bị cự tuyệt liền thẹn quá hóa giận, đương nhiên, anh cũng chẳng để bị khi dễ, bộ dáng của hắn bây giờ chắc cũng khó nhìn lắm đây.
Thì ra là như vậy, nói cách khác Hình Hòa chỉ là bị một chút ngoại thương thôi, trái tim Phi Nhiên cuối cùng cũng được thả lỏng. “Hắn ta là tổng giám đốc, lại còn là bang chủ, rất lợi hại đây, vậy anh tại sao lại không chọn hắn ta?”
“Anh chẳng phải đã có em rồi sao?” Hình Hòa nâng khuôn mặt của Phi Nhiên lên hôn “Chụt” một cái. “Lần sau đừng chiến tranh lạnh nữa được không? Nhiên, em không nói chuyện với anh anh thật sự chịu không nổi.
“Hứ, anh còn nói.” Cố tình bôi thuốc mạnh tay, hài lòng nhìn bộ dáng đau đớn của Hình hòa, “Vậy anh sao không chịu nói chuyện trước với em?” Nghĩ tới cái gì, ánh mắt Phi Nhiên đột nhiên ảm đạm xuống, “Nếu như không phải vì hai đứa mình quậy tung lên như vậy làm anh phiền lòng, anh cũng sẽ không uống nhiều rượu như vậy, đều tại em… Hòa, sau này chúng ta đều phải ngoan nha, không được quậy như vậy nữa.”
Nhìn bộ dáng tự trách của Phi Nhiên, trong lòng Hình Hòa cũng thật áy náy, chính mình cũng có cái sai, không phải sao. Kéo tay Phi Nhiên, Hình Hòa nói: “Anh cũng có sai, Nhiên, xin lỗi. Sau này sẽ không bao giờ làm em phải lo lắng nữa.
“Uh. Hòa, em biết anh rất muốn công khai quan hệ của chúng ta, chờ thêm một chút nữa được không, chờ tìm một ngày tâm trạng của mẹ vui vẻ, chúng ta liền nói với mẹ.” Phi Nhiên hạ quyết tâm. Lần chiến tranh lạnh này là vì em không chịu thẳng thắn cho mẹ biết mối quan hệ của hai người, nói cho bà biết cũng tốt, lén lút mấy năm nay cũng đã rất mệt.
Vẫn còn chưa kịp nói rõ với mẹ, một người không thể ngờ được xuất hiện trước mặt Phi Nhiên.
…
“Tiểu Vân, mấy năm nay em khỏe không?” Nhìn bạn gái cũ mấy năm không gặp Lưu Vân, Phi Nhiên nói không cắn rứt thì là giả.
Ngón tay cầm thìa không ngừng nhịp nhịp vào tách cà phên, ngẩng đầu lên chồng cằm, Lưu Vân ưu nhã mỉm cười: “Có cái gì mà khỏe hay không khỏe chứ, cũng sống được qua ngày. Anh thế nào?”
“Anh? Uh, cũng không tệ lắm… Đúng rồi, em, em có gia đình chưa?”
Lưu Vân cười cười, tay quơ quơ trước mặt Phi Nhiên, “Không có đeo nhẫn mà, em bây giờ vẫn còn độc thân.”
“Độc thân? Em bây giờ vẫn còn độc thân? Chẳng lẽ, chẳng lè là bởi vì… anh?” càng nói giọng càng nhỏ, gian nan hỏi ra câu này, Phi Nhiên thật sự không biết phải đối mặt với cô như thế nào.
Lưu Vân lại giống như chẳng có gì mất tự nhiên, phóng khoáng nói: “Yên tâm đi, không liên quan tới anh, chỉ là vẫn chưa gặp được người thích hợp thôi, anh đừng để ý quá.” Phi Nhiên gật đầu, xấu hổ cười, Lưu Vân lại giống như nói giỡn: “Anh nếu hối hận em cũng không ngại gả cho anh!”
Lưu Vân nói như vậy, Phi Nhiên càng thêm bối rối, chỉ có thể cười trừ, liều mạng chuyển đề tài: “Tiểu Vân, mấy năm không gặp em càng trở nên khả ái, ha ha, đẹp hơn rất nhiều đó.”
“Ha ha, phải không?!” Lưu Vân mỉm cười cúi đầu, như đang nghĩ tới cái gì.