Ngô Nhiên công tác trong cục quản lý tài nguyên đất đai ở thành phố S, đơn vị này chủ yếu đảm nhận quản lý đất đai toàn thành phố, quản lý di dời đất đai, bất động sản và cải cách công năng nhà cửa. Ngành bất động sản của đất nước Đại Lục này càng ngày càng phát triển hừng hực, tầm quan trọng của đơn vị mà Ngô Nhiên công tác sẽ không cần phải bàn cãi, đó chắc chắn là một đơn vị béo bở. Để Ngô nhiên có thể công tác trong cục quản lý tài nguyên đất đai, nghe nói là nhờ dượng của cô bạn gái giúp đỡ, dượng của cô gái ấy chính là phó cục trưởng cục bảo vệ môi trường.
“Ngô Nhiên thích dấu bạn gái để đến quán bar?” Hoa Phẩm Tố nhìn tư liệu rồi hỏi, chả lẽ Ngô Nhiên không vừa lòng với cô bạn gái này nên muốn ngoại tình sao? Còn là
“Cơ bản mỗi cuối tuần cũng sẽ đến quán bar Yến Nguyên một lần.” Lôi Minh giải thích tư liệu, Ngô Nhiên sống chung với bạn gái, nhưng cứ đến chủ nhạt, bạn gái và Ngô Nhiên giống nhau sẽ quay về nhà mình vào cuối tuần, mà Ngô Nhiên vào cuối tuần sẽ thừa cơ hội ra ngoài giải trí, có lúc là một thân một mình, có lúc là đi cùng đám bạn bè.
“Ngô Nhiên ở quán bar thì làm gì để giải trí?”
“Căn cứ hơn một tháng nghe ngóng tình hình thực tế, hắn ở quán bar hay uống rượu xem mấy màn biểu diễn này nọ, tiện thể đến tìm mỹ nữ.’
“Ông hãy tiếp tục phái người theo dõi đi.” Hoa Phẩm Tố yêu cầu.
“Không thành vấn đề!” Lôi Minh đồng ý một tiếng, đàn em của hắn còn có ba gã nhân viên, phân cho mỗi tên một chuyên môn đi theo dõi một chút cũng chẳng thành vấn đề, Hoa Phẩm Tố trả tiền thù loa vô cùng hậu đãi.
Lối sống sinh hoạt của Ngô Nhiên thật ra rất có quy luật, hắn không sống cùng với bố mẹ, tan ca thì cũng chỉ biết trở về căn hộ đã mua để chuẩn bị kết hôn, bạn gái của hắn cũng không trở về nhà mình thì cũng là ở lại văn phòng, cuối tuần mới về nhà bố mẹ sau, ban ngày Ngô Nhiên ra ngoài ăn uống với bạn bè, buổi tối thích đến quán bar Yến Nguyên giải trí cả đêm.
Tháng một ở thành phố S rất lạnh, Hoa Phẩm Tố mặc áo ba-đờ-xuy, dựng thẳng cổ áo, choàng khăn quàng cổ bước vào quán bar Yến Nguyên. Bar Yến Nguyên đang lúc tương đối cao cấp, đến nơi này giải trí để giết thời gian căn bản là thành phần tri thức và tầng lớp trung lưu. Hoa Phẩm Tố đến khá sớm, trong quán bar còn chẳng được mấy khách hàng, Cậu tìm một chỗ trong góc tối u ám ngồi xuống, tháo khăn quàng cổ ra, nhưng vẫn không lấy xuống mà che hờ khuôn mặt. Hoa Phẩm Tố không xác định Ngô Nhiên có biết cậu hay không, cậu không muốn để cho Ngô Nhiên phát hiện.
“Ngài muốn dùng gì ạ?” Bồi bàn đi tới bên cạnh bắt chuyện với Hoa Phẩm Tố.
“Một ly rượu có độ cồn không cao.” Hoa Phẩm Tố không suy nghĩ gì nhiều
“Vâng, được, ngài đợi chút, sẽ đến ngay đây.” Nét mặt bồi bàn ngẩn ra, đến lúc này mới nhìn rõ dung mạo vị khách trước mặt, khuôn mặt xinh đẹp của Hoa Phẩm Tố dưới ánh đèn u ám lại có vẻ vô cùng yêu mị.
Hoa Phẩm Tố khẽ mím môi cầm ly rượu được bồi bàn đưa tới, giượng mắt liền thấy Mã Hâm mang mũ lưỡi trai lén lén lút lút vào quán bar, hắn mất thời gian mãi mới nhìn thấy cậu bạn tốt ngồi trong góc phòng.
“Này! Tôi tới rồi!” Mã Hâm đặt mông ngồi xuống đối diện Hoa Phẩm Tố, nếu như không phải Hoa Phẩm Tố ngoắc hắn lại đây, có lẽ là Mã Hâm còn phải loay hoay trong quán bar này, Hoa Phẩm Tố thật sự chọn một vị trí rất hẻo lánh, rất yên lặng.
“Cậu bây giờ muốn giấu đầu lòi đuôi sao?” Hoa Phẩm Tố nhìn trang phục của Mã Hâm mà phì cười, đây không phải là trang phục của chó săn (paparazzi) tiêu chuẩn trong ti vi Hương Cảng sao.
“Không phải cậu nói là đừng để người khác nhận ra sao?” Mã Hâm nói thầm, vốc cái mũ tháo xuống.
“Cậu ăn mặc như bình thường là tốt rồi, chờ một lát khi tên Ngô Nhiên kia tới, cậu phải tiếp cận hắn một chút, tìm cách tra hỏi xem hai người bạn cùng đến thành phố S trong hè vừa rồi, tên gọi là gì, dù cho chỉ biết họ thì cũng được.” Hoa Phẩm Tố giao phó nhiệm vụ.
“Không thành vấn đề.” Mã Hâm nhận lời ngay lập tức, ăn nói khách sao và vân vân là sở trường tốt nhất của hắn, hắn vốn hiểu rõ nhất chính là đào tin tức bát quái từ ứng thừa trong miệng người khác.
Mã Hâm cho ràng ăn nói khách sáo là rất dễ dàng, mà khi hắn và Ngô Nhiên lôi kéo làm quen, muốn chuyển đề tài sang bạn bè quen biết của Ngô Nhiên ờ thành phố B thì cuối cùng cũng bị Ngô Nhiên ngắt lời xoá sạch.
“Hoa Phẩm Tố, cái tên Ngô Nhiên này rất cảnh giác nha, vừa nhắc đến bạn bè hắn ở thủ đô thì lại chuyển ngay đề tài.” Sợ Ngô Nhiên nghi ngờ, Mã Hâm cũng không dám nhắc lại đề tài bạn bè của Ngô Nhiên.
“Ừ, thấy được.” Hoa Phẩm Tố biết mình không thể cứ trực tiếp đi gặp mặt Ngô Nhiên, bèn đứa bạn thông mình nhanh nhẹn Mã Hâm của mình đi trước, không muốn vừa bắt đầu ra quân mà đã gặp bất lợi.
Mã Hâm lập tức phải thi cuối kỳ, để giúp được Hoa Phẩm Tố mà hắn đã liên tục cuối ba tuần đều ngồi xổm với bạn tốt trong quán bar chờ Ngô Nhiên, cũng may chỉ cần bạn gái Ngô Nhiên về nhà bố mẹ, hắn nhất định sẽ ra ngoài hoạt động, mà quán bar Yến Nguyên, chủ yếu là mỗi cuối tuần đều sẽ đến một chuyến, nói cách khác, Mã Hâm và Ngô Nhiên tiếp xúc ba lần không chỉ không có kết quả, dường như còn khiến cho Ngô Nhiên cảnh giác.
“Tôi phải nghĩ cách khác thôi.” Hoa Phẩm Tố thở dài, gém kỹ khăn quàng cổ rồi cùng Mã Hâm một trước một sau rời khỏi quán bar, mà Ngô Nhiên đã tính tiền ra về ngay từ lúc nửa tiếng trước.
Hoa Phẩm Tố trở lại ngôi nhà ở khu Nam thì đã hừng đông, cậu dùng chìa khóa mở cửa vào nhà, liếc mắt liền thấy ngay Phương Đồng đang ngồi trong phòng khách, mở tiếng TV vô cùng nhỏ.
“Ngày hôm nay thế nào?” Phương Đồng trông thấy Hoa Phẩm Tố trở về, vội vàng tắt TV, đứng lên hỏi tình hình, tự hắn biết khả năng Ngô Nhiên có quen biết tên rác rưởi đã xâm hại Hoa Phẩm Tố thì trong mắt hiện lên sự hung tàn.
“Không hỏi ra được gì cả, chị tôi sao rồi?” Phương Đồng vốn là người được chọn có điều kiện tốt nhất để đi gặp Ngô Nhiên, hắn gặp chuyện rất bình tĩnh, Hoa Phẩm Tố khi còn bé gặp chuyện không may, Phương Đồng luôn luôn đi trước để tìm tiếp viện, chưa bao giờ liều mạng với đám người bắt nạt Hoa Phẩm Tố. Nhưng vì tình cảm mà hắn dành cho Hoa Phẩm Phác lại khiến Hoa Phẩm Tố phải loại hắn qua một bên, Phương Đồng đối đáp với Ngô Nhiên mà nếu như không khống chế được tâm trạng thì lại phiền toái, bây giờ Ngô Nhiên chính là con đường duy nhất tìm ra nghi phạm gây án, tuyệt đối không thể để xổng mất.
“Phẩm Phác uống thuốc hơn mười giờ rồi đi ngủ rồi.” Tuy rằng tình trạng Hoa Phẩm Phác bây giờ đã ổn định, nhưng mỗi ngày vẫn còn phải uống thuốc bác sĩ kê đơn.
“Cám ơn cậu, Phương Đồng!” Nếu như Hoa Phẩm Tố có việc phải ra bên ngoài, không phải tìm cô vợ Tiểu Tuyết của Tiểu Triệu đến bầu bạn với chị gái, thì cũng là tìm Phương Đồng đến trông hộ, Hoa Phẩm Tố thế nào cũng không dám để Hoa Phẩm Phác ở nhà một mình, nhớ đến sau khi xảy ra tai nạn xe của bố Hoa, nếu như hai người dì ngủ cùng với mẹ Hoa tỉnh giấc thì sẽ phát hiện mẹ Hoa không bình thường, vậy sẽ nhất định ngăn được mẹ Hoa ra ngoài, mẹ Hoa cũng không hoảng hốt mà ngã cầu thang, bước hụt một bước ngã xuống bậc, đập gáy vào góc nhọn bậc thang khiến não tử vong, Hoa Phẩm Tố và Hoa Phẩm Phác cũng sẽ không vừa mất đi người bố thân yêu, lại ngay lập tức mất đi mẹ mình.
“Tôi về đây, có việc thì cứ gọi.” Phương Đồng đeo găng tay, quấn kỹ khăn quàng cổ, hắn còn phải chạy xe đạp về nhà, ngày mai phải dậy sớm đến trường đi học, cũng đã sắp đến tết âm lịch, các trường học sẽ tổ chức thi cuối kỳ, rồi sắp sửa cho học sinh được nghỉ đông.
“Ừ! 88! Đi đường cẩn thận một chút.” Hoa Phẩm Tố tiễn bước Phương Đồng, rồi ghé qua căn phòng của Hoa Phẩm Phác thăm người chị ruột này một lát, Hoa Phẩm Phác ngủ ở trên giường, hơi thở đều đặn. Hoa Phẩm Phác bây giờ đang dùng thuốc an thần, bị tác dụng vật lý của thuốc kích thích tố, cả người Hoa Phẩm bây giờ đều phù thũng, cho dù tâm trạng ban ngày có bình thường, nhưng người khác sẽ phát hiện cô có hơi khô khan một chút, con người cô không còn đẹp mĩ lệ như trước, cũng không thông minh lanh lợi như ngày xưa.
Nhìn Hoa Phẩm Phác chìm vào mộng đẹp, ánh mắt của Hoa Phẩm Tố lại bắt đầu đỏ lên, giâc ngủ của Hoa Phẩm Phác mãi đến thời gian gần đây mới trở lại bình thường, lúc đầu mỗi đêm khuya cô đều gặp ác mộng liên tục, Hoa Phẩm Tố ngủ ở sát vách đều phải rời giường vài lần vào ban đêm, an ủi người chị bị ác mộng đánh thức.
Rời khỏi căn nhà đã thay đổi quá lớn kia được nửa năm rồi, có lúc Hoa Phẩm Tố tỉnh lại buổi tối, luôn cảm giác mình đang ở trong căn nhà ở khu Đông, vang bên tai là tiếng nói chuyện nhè nhẹ buổi sớm hôm của bố mẹ, sau đó là tiếng đóng của của bố khi ra khỏi nhà, sau cùng là vang lên tiếng động cơ xe tải khởi động “vù vù”.
“Bố, con nhất định sẽ bảo vị chị thật tốt, con sẽ đòi lại công bằng cho cả nhà chúng ta!” Hoa Phẩm Tố đóng lại cửa phòng của chị gái, dựa lưng vào cửa, ngửa đầu hai mắt nhắm nghiền, một lần nữa âm thầm xin thề từ tận đáy lòng.
Bởi vì Ngô Nhiên bắt đầu cảnh giác với người muốn tiếp cận hắn, Hoa Phẩm Tố sẽ không lại tìm người đến để móc nối với Ngô Nhiên, cậu chỉ là yên lặng quan sát Ngô Nhiên, muốn tìm ra nhược điểm của tên Ngô Nhiên kia.
Hoa Phẩm Tố một mình quan sát Ngô Nhiên trong quá bar đã cũng có chút thành quả, ngày cuối tuần đó Ngô Nhiên vào trong quán bar, có một cô gái thời thượng đến bắt chuyện với hắn và đi tìm phòng, nhìn đôi uyên ương ôm ấp với nhau để tìm kiếm tình một đêm, đáy lòng Hoa Phẩm Tố xỉ một tiếng khinh miệt, thì ra là Ngô Nhiên chỉ đề phòng với đàn ông, còn với các cô gái xinh đẹp thì cũng chẳng cự tuyệt nổi, đúng thật là hormone quyết định tất cả.
Hoa Phẩm Tố nghĩ ngày hôm nay vẫn không có thu hoạch gì mới, bèn quấn khăng quàng cổ chuẩn bị rời khỏi quán bar, lúc đi ra khỏi chỗ ngồi thì va phải một người đàn ông, Hoa Phẩm Tố ngồi ngay góc tối u ám, người đàn ông kia chỉ thấy đôi mắt được để lộ khỏi quăn quàng của Hoa Phẩm Tố, cho rằng đó là một đôi lông mi cong v*t với đôi mắt dài hẹp mỹ lệ của một mỹ nữ nào đó, người đàn ông không khỏi bật thốt lên đến gần: “Xin lỗi! Mỹ nữ! Tôi mời cô uống một chén để xin lỗi, thế nào?”
Hoa Phẩm Tố thấy người đàn ông đụng phải mình lại có thể tưởng nhầm mình thành con gái, rõ là mối hận cả đời này của cậu, không khỏi trừng mắt gắt gao nhìn người đàn ông này.
Người đàn ông kia bị Hoa Phẩm Tố trừng như thế, chỉ cảm thấy đôi mắt của mỹ nhân chứa đầy lửa giận, tình ý miên man, xương cốt cả người không khỏi nhũn ra, càng xáng lại gần ngăn cản không để cho mỹ nhân rời đi.
“Mắt chó của ông mù sao, cút đi cho tôi!’ Mỹ nhân phát ra tiếng nói trầm thấp, khiến mộng đẹp của người đàn ông này vỡ tan, ni mã! Mỹ nữ chỗ nào chứ, đây cản bản là một thằng con trai lớn lên xinh đẹp.
Bị Hoa Phẩm Tố quát lui, người đàn ông kia thẹn quá hóa giận, càu nhàu mắng chửi trong miệng, đại khái là nói tại sao phải lớn lên giống con gái, lớn lên giống con gái còn chưa tính, đã vậy còn đứng ngay chỗ tối lửa tắt đèn để người ta không thấy rõ, không phải là gọi người khác đến hiểu lầm sao!
Ngồi trên taxi, Hoa Phẩm Tố rầu rĩ không vui mà nhìn gương mặt phản chiếu qua cửa kính trên xe, càng nhìn càng tức giận, bên trong là thằng đàn ông thì cũng vô dụng, diện mạo bên ngoài thì không cách nào sửa đổi, hầy, cái vẻ ngoài mà chị em phụ nữ tha thiết ước mơ này, có lẽ cũng không phải là điều mà cậu mong muốn!
Ngọn đèn ven đường chiếu vào ngũ quan xinh đẹp trên cửa sổ xe, ánh sáng trên khuôn mặt yêu nghiệt này liên tục biến ảo, thật sự là một mỹ nhân tuyệt sắc. Trong đầu Hoa Phẩm Tố đột nhiên lóe ra, cậu nghĩ ra rồi! Nghĩ ra một biện pháp tuyệt vời để có thể tiếp cận Ngô Nhiên!