Sau khi công ty Viêm Hoa thành công cạnh tranh phần mềm ngân hàng tài chính, khách hàng lớn lũ lượt kéo đến công ty Viêm Hoa, đơn đặt hàng về kỹ thuật được ủy thác cho công ty càng ngày càng nhiều, Trang Cẩm Ngôn vừa phải bận bịu với các nghiệp vụ đặt hàng, vừa phải suy nghĩ đến việc tiến quân vào thị trường game sáu tháng cuối năm, vì để cho nhân viên kỹ thuật công ty thực hiện đầy đủ trách nhiệm được giao, Trang Cẩm Ngôn chia nhân viên kỹ thuật trong công ty làm hai nhóm, một nhóm do anh dẫn đầu, chuyên nghiên cứu tài chính, xử lý và thiết kế các phần mềm chuyên về mặt này, nhóm còn lại do Vương Tĩnh và Lê Gia Tu dẫn đầu, có tên là 《Chinh Chiến》phát triển game online với quy mô lớn. Công ty ban đầu không có nhiều nhân viên kỹ thuật chuyên về võng du, nhưng sau khi Chavin mặt dày hóng hớt, nhân tài kỹ thuật võng du ở công ty Viêm Hoa đã được bổ sung hoàn chỉnh, nhóm của Vương Tĩnh và Lê Gia Tu trở nên đông đúc nhân tài.
Đối với hai nhóm nhỏ kỹ thuật trong công ty, Hoa Phẩm Tố cũng không thể đỡ đần giúp Trang Cẩm Ngôn cho nhóm của anh, nhưng đối với nhóm khai phá võng du của Vương Tĩnh và Lê Gia Tu, cậu lại cung cấp rất nhiều ý kiến của mình.
Game 《Chinh Chiến》được nhóm khai phái game chiến đấu hăng hái ngày đêm hơn ba tháng, được phân tích kỹ càng trong nội bộ công ty. Ngoại trừ đi học, Hoa Phẩm Tố đều dành thời gian còn lại ngâm mình trong công ty để phân tích game.
“Mở rộng game này thành trò ưa chuộng của cư dân mạng, không chỉ phải điều tra thị trường, còn phải tìm chuyên gia tâm lý để cố vấn.” Hoa Phẩm Tố ngồi trên bàn làm việc của Vương Tĩnh, quay về hướng máy tính mà khua tay tứ tung, văng nước bọt khắp nơi.
Nhân viên công ty Viêm Hoa bàn luôn đặc biệt nổi tiếng nối những hành vi đặc biệt trong toàn bộ tòa thương mại, nhân viên không ngồi ghế mà ngồi trên bàn, hoặc là ngồi trên ghế, chân lại gác lên bàn làm việc, mang dép đi làm đi bộ chung quanh cũng chỉ là hiện tưởng bình thường. Cái chuyện tranh chấp về vấn đề kỹ thuật giữa các đồng nghiệp xung quanh, nhân viên có bị kích động nhảy lên trên bàn để máy tính mà hành động gào thét cũng chỉ là chuyện thường xuyên xảy ra mà thôi.
“Tìm chuyên gia tâm lý?” Lê Gia Tu nghiêng người dựa vào vai trái Vương Tĩnh, tay quay bút, tràn đầy hứng thú nhìn Hoa Phẩm Tố, mặc dù Hoa Phẩm Tố không biết gì về thiết kế phần mềm, nhưng ý kiến của cậu lại luôn đánh đúng vào trọng tâm.
“Chuyên gia tâm lý nghiên cứu tâm lý con người, có bọn họ giúp đỡ, chúng ta sẽ càng hiểu hơn về tâm lý người chơi. Nắm được tâm lý người chơi mà thiết kế, game của chúng ta sẽ rất có triển vọng phát triển. Đó là lí do mà chúng ta phân tích game trong nội bộ, phải mời hai chuyên gia tâm lý tham gia chơi game để kiểm tra thử!” Tất cả đề nghị của Hoa Phẩm Tố đều là hiểu biết từ việc chơi game kiếp trước, lúc ấy cậu mê mệt game online, có người nói nhà game đã mời các chuyên gia tâm lý đến tham gia chơi trò chơi, một số nội dung được đặt ra cũng là vì để người chơi không thể rời được mấy trò game này.
“Ý kiến của tiểu Hoa bao giờ cũng cực kỳ có tính xây dựng!” Vương Tĩnh lấy tay vỗ xuống máy vi tính, trầm trồ khen ngợi Hoa Phẩm Tố.
“Tiểu Hoa! Kiếp trước em có phải là gian thương không hả?” Cả người Lê Gia Tu dựa cả vào người Vương Tĩnh mà cười to.
“Kiếp trước em là con dân hèn mọn, không ngờ kiếp này lại lại xoay người trở thành gian thương khác hẳn quá khứ dân hèn bị bóc lột trước kia. ” Hoa Phẩm Tố đăm chiêu ủ dột tự xét lại, cậu phát hiện sau khi tái sinh, thuộc tính giai cấp cũng thay đổi, từ giai cấp bị bóc lột chuyển thành giai cấp bóc lột.
“Ha ha ha!” Vương Tĩnh và Lê Gia Tu đều nở nụ cười, cho rằng Hoa Phẩm Tố chỉ đang pha trò mà thôi.
Kiếp trước, cậu chỉ là dân chơi game nghiệp dư, sau khi sống lại, chơi game lại là công việc, mục đích không giống nhau, cảm giác của Hoa Phẩm Tố cũng khác hẳn, mỗi ngày đều nhìn chằm chằm vào số liệu trò chơi thay đổi, Hoa Phẩm Tố chỉ cần nhìn thấy game là đã muốn nôn.
Hoa Phẩm Tố quay sang màn ảnh vi tính mà thấy mờ cả hai mắt, cậu nhìn xuống thời gian bên góc phải mới phát hiện đã qua giờ tan tầm, bình thường vào lúc này, Trang Cẩm Ngôn sẽ lại đến phòng làm việc của Hoa Phẩm Tố, gọi cậu cùng nhau tan tầm quay về căn nhà khu Nam, hôm nay lại qua giờ làm việc từ lâu, Trang Cẩm Ngôn vẫn chưa xuất hiện, Hoa Phẩm Tố ngầm hiểu Trang Cẩm Ngôn hôm nay lại tăng ca rồi đây.
Hoa Phẩm Tố tắt máy vi tính, đứng dậy khỏi ghế duỗi thắt lưng mấy cái, rồi thu dọn một bàn làm việc một chút, chuẩn bị đến phòng làm việc của Trang Cẩm Ngôn chờ anh cùng tan tầm về nhà,
Nhân viên công ty Viêm Hoa có không ít người đến lúc tan tầm nhưng vẫn ở lại tăng ca, rất nhiều phòng làm việc vẫn sáng choang đèn đuốc. Hoa Phẩm Tố vừa ra khỏi cửa phòng làm việc của mình, vừa lúc đụng phải Hoa Phẩm Phác mang theo túi xách ngay đối diện.
“Chị, lái xe cẩn thận một chút!” Hoa Phẩm Tố chào bà chị đang vội đi.
Hoa Phẩm Phác đã lấy được giấy phép lái xe từ hai tháng trước, cô bèn mua một chiếc New Passat đi làm. Hoa Phẩm Phác muốn sau này chỉ chuyên công tác về mặt tài vụ của công ty, thì ra là cô không chuẩn bị đi học lại ở trường sư phạm, mà sẽ đến lớp tài chính học vào buổi tối, lớp học buổi tối này chủ yếu kết thúc vào lúc chín giờ tối, ngay cả Hoa Phẩm Tố và Trang Cẩm Ngôn đều không muốn để Hoa Phẩm Phác đến lớp học buổi tới, bất quá Phương Đồng cũng ghi danh đến học vào lớp học buổi tối ấy cũng vì muốn Hoa Phẩm Phác có bạn học cùng, có Phương Đồng làm bạn, Hoa Phẩm Tố và Trang Cẩm Ngôn sẽ không phải đưa đón mỗi ngày. Còn chuyện vì sao Phương Đồng lại đi học tài chính, dựa theo ý kiến của cậu ta thì chính là học thêm nghề có cơ hội kiếm việc cao mà thôi.
“Ừ, biết rồi!” Công ty Viêm Hoa phát triển nhanh chóng, Hoa Phẩm Phác cũng bị quay như chong chóng, thời gian còn không đủ, hành đông đi đứng cũng chẳng thản nhiên khoan thai cho nổi, cả bước đi cũng hệt như một cơn gió lướt qua vậy.
Hoa Phẩm Tố nhìn bóng lưng chị mình, cảm thấy thấm thía việc chỉ khi con người có mục tiêu phấn đấu, cả người họ mới có thể phấn chấn tinh thần, như Hoa Phẩm Phác hôm nay, đã không còn nhìn thấy dấu vết của vẻ ưu buồn trầm lặng như trước, ngược lại còn bắt đầu hiển lộ khí chất của một nữ cường nhân.
Công ty Viêm Hoa phát triển thần tốc, hai tầng lầu trong tòa thương mại dưới công ty đều được Trang Cẩm Ngôn thuê gọn trong năm nay, phòng làm việc của Trang Cẩm Ngôn trong công ty nằm ở tận cùng bên trong, phòng làm việc của anh ngoại trừ trợ lý, thư ký đã tan tầm, bảng hiệu phòng làm việc tổng tài vẫn luôn được đóng chặt, nhưng trong khe cửa vẫn ánh lên ngọn đèn, cho cho thấy chủ nhân vẫn đang làm việc bên trong.
Hoa Phẩm Tố đi đến trước cửa phòng làm việc, gõ vài cái lên cửa rồi mới đẩy ra, tầm mắt quay về phía bàn làm việc muốn nói chuyện với Trang Cẩm Ngôn, nhưng không ngờ cậu chỉ thấy Trang Cẩm Ngôn ngồi trên bàn làm việc cùng một con đại tinh tinh châu Phi to lớn, khiến Hoa Phẩm Tố chưa kịp chuẩn bị tinh thần sợ đến hoảng hồn.
Đại tinh tinh Châu Phi này có tóc dài đến ngang vai, nửa mặt đều bị che bởi râu ria, thân trên mặc sơmi ca-rô, bên ngoài thì đóng bộ da bò, màu da ngăm đen, thứ rõ ràng trên mặt nhất chính là tròng mắt và hàm răng trắng, bởi vì bị màu đen lất át nên càng tỏa ra bắt mắt hơn.
“Phẩm Tố, đến gặp anh Thịnh Khải nào, đây chính là nghệ thuật gia mà anh hay thường nói cho em.” Trang Cẩm Ngôn cũng không ngồi sau bàn làm việc mà ngồi trên ghế sa lon, thấy Hoa Phẩm Tố bước vào thì anh lập tức đứng lên giới thiệu Hoa Phẩm Tố với đại tinh tinh châu Phi trên bàn làm việc.
“Xin chào! Tiểu Hoa đúng không? Lớn lên... rất đặc biệt đấy!” Đại tinh tinh châu Phi để lộ ra một hàm răng trắng đều đặn, mỉm cười nhảy xuống bàn làm việc, đưa tay phải ra với Hoa Phẩm Tố.
“Xin chào! Cẩm Ngôn vẫn thường nói về anh.” Hoa Phẩm Tố bắt tay đại tinh tinh châu Phi, cẩn thận quan sát mái tóc dài cùng bộ râu quai nón của Liêu Thịnh Khải, hắn cao trên dưới 1.8m, bời vì vận động lâu dài bên ngoài, hắn có một khung xương tráng kiện, vạm vỡ.
“Ha ha, Cẩm Ngôn mà nói về anh thì sẽ chẳng có gì tốt.” Liêu Thịnh Khải cười to nháy mắt với Hoa Phẩm Tố.
“Không có đâu, đều nói về kỹ thuật chụp ảnh của anh Thịnh Khải rất lợi hại, tác phẩm còn được nhận giải thưởng lớn quốc tế nữa.” Hoa Phẩm Tố kiếm lời dễ nghe mà nói, bởi vì Trang Cẩm Ngôn có nhắc đến chuyện cũ về Liêu Thịnh Khải thì trúng phóc như Liêu Thịnh Khải đã nói, Trang Cẩm Ngôn phần lớn đều kể về thời kỳ trưởng thành phản nghịch khi làm việc xấu của Liêu Thịnh Khải.
Liêu Thịnh Khải là con trai độc nhất của bộ trưởng Liêu, năm nay 30 tuổi, theo như Trang Cẩm Ngôn biết, hắn đã nổi loạn bước vào con đường nhiếp ảnh gia từ rất lâu, cả mười năm trước cho đến bây giờ vẫn chưa kết thúc, cũng chính là chuyện đau đầu nhất trong cuộc đời này của bộ trưởng Liêu, hai cha con đã không thể cùng nhau nhẹ nhàng trò chuyện đến hai mươi năm rồi.
Ông nội Trang Cẩm Ngôn và ông nội Liêu Thịnh Khải là huynh đệ trên chiến trường lấy máu rửa tội, sống chết có nhau, sau khi dựng nước đều được phong cấp bậc Thiếu tướng, đáng tiếc ông nội Trang Cẩm Ngôn bạc mệnh, chỉ hưởng thụ cuộc sống an ổn được vài năm, qua đời không lâu sau ngay khi trao quân hàm, để lại cậu con duy nhất còn nhỏ dại, lúc đó các chiến hữu của ông nội Trang Cẩm Ngôn đều muốn được nhận nuôi bố Trang, cuối cùng đã để ông nội Liêu Thịnh Khải nhận về nhà, cũng vì bố Trang có cảm tình nhất với Liêu gia.
Lúc đó Liêu gia có năm đứa con, đứa lớn nhất là bố của Liêu Thịnh Khải, cũng là người hiểu rõ và quan tâm chăm sóc bố Trang nhất. Sau khi bộ trưởng Liêu và bố Trang trưởng thành rồi kết hôn, hai nhà qua lại cũng rất thân thiết, Liêu Thịnh Khải và Trang Cẩm Ngôn ở chung dĩ nhiên là rất nhiều. Liêu Thịnh Khải lớn hơn Trang Cẩm Ngôn bảy tuổi, khi Trang Cẩm Ngôn hiểu chuyện một chút, Liêu Thịnh Khải đã bước vào thời kỳ phản nghịch của tuổi thanh xuân, ấn tượng của Trang Cẩm Ngôn về Liêu Thịnh Khải chính là các loại hành động lạ lùng quái gở trong thời kỳ thiếu niên của hắn.
“Đâu phải giải thưởng lớn quốc tế gì chứ, chỉ là tham gia đánh giá các quốc gia nhiều một chút, chỉ có thể hù người trong nước chúng ta.” Liêu Thịnh Khải không muốn hù người trong nước, chỉ muốn thổi phồng với mẹ hắn một phen, dùng vài cái giải thưởng lớn quốc tế lừa bịp bà Liêu, để lấy được ủng hộ của bà, hắn mới có cớ vin vào để tiêu diêu tự tại khắp nơi.
“Chúng ta đi ăn cơm trước đi, cơm nước xong chúng ta lại trò chuyện tiếp.” Trang Cẩm Ngôn nhìn xuống đồng hồ trên cổ tay, cắt ngang cuộc hàn huyên của Hoa Phẩm Tố và Liêu Thịnh Khải.
Liêu Thịnh Khải vừa xuống máy bay thì đến thẳng ngay chỗ Trang Cẩm Ngôn, bao tử cũng đã kêu réo ọc ọc từ sớm, nghe được đề nghị của Trang Cẩm Ngôn mà đồng ý ngay tức khắc.
Trang Cẩm Ngôn lái xe giúp Liêu Thịnh Khải tìm khách sạn trước, sau đó mới tìm một nhà hàng tương đối nổi tiếng dùng bữa tối. Dọc theo đường đi, Liêu Thịnh Khải luôn kể về mấy chuyện lý thú sưu tầm dân ca các nơi trên thế giới, kiếp trước đâu được ra khỏi đất nước này, Hoa Phẩm Tố đời này cũng chưa thể bước chân ra nước ngoài nghe say sưa, Liêu Thịnh Khải có kiến thức rộng rãi cũng cảm phục được Hoa Phẩm Tố một cách sâu sắc, xem ra chẳng những đại tinh tinh châu Phi chỉ toàn cây với cả, kiến thức hiểu biết cũng nhiều ghê.
Ấn tượng đầu tiên của Hoa Phẩm Tố đối với Liêu Thịnh Khải chỉ là một con đại tinh tinh châu Phi, nhưng đến ngày hôm sau ở công ty khi chứng kiến Liêu Thịnh Khải chỉnh trang một phen, cậu mới phát hiện khi tóc và râu mép tinh tinh châu Phi bị cạo mất, thật ra thì hắn vẫn là một thằng đàn ông đẹp trai lắm.
“Thế nào, không nhận ra sao?” Liêu Thịnh Khải vừa thấy Hoa Phẩm Tố, sẽ dùng tay lược qua mái tóc ngắn, không có tóc dài như có chút cảm giác thiếu trang bị bảo hộ.
“Biến dạng lớn nha!” Da dẻ Liêu Thịnh Khải phơi ngăm đen ở châu PHi, nhưng rất hợp với vóc người cường tráng của hắn, hơi thở mạnh mẽ, nhưng cũng rất hợp với nhau.
“Ha ha, nhớ ban xưa anh Thịnh Khải cậu hai mươi tuổi thì, đúng là nổi danh đẹp trai đất kinh đô.” Liêu Thịnh Khải thích chí nhìn màn cải biến bên ngoài của bản thân làm người khác kinh ngạc đến thế.
“Anh Thịnh Khải có thể tranh cử Mr. Khỏe đẹp được rồi.” Đời này của Hoa Phẩm Tố đã không thể tìm được cái gọi là khí phách nam đàn ông, vẫn chỉ có thể ước ao đố kị ở trong lòng.
“Há, anh đâu lạ gì! Ơ, ai vậy?” Liêu Thịnh Khải đột nhiên chú ý đến phía sau Hoa Phẩm Tố, hai mắt nhìn đăm đăm.
Hoa Phẩm Tố vừa quay đầu lại, phát hiện thì ra là chị gái mình mang tài liệu đi qua đi lại.
“Này! Này! Này! Đó là chị tôi! Không được phép chảy nước miếng!” Hoa Phẩm Tố đưa tay đung đưa trước mặt Liêu Thịnh Khải.
“Đó là chị em?” Liêu Thịnh Khải hồi phục lại tinh thần, hắn vuốt cằm suy nghĩ một chút, nhớ lại ngày hôm qua xuống máy bay Trang Cẩm Ngôn có nói, đáng nhẽ hắn muốn đến chỗ ở của Trang Cẩm Ngôn ở thành phố S, không ngờ Trang Cẩm Ngôn vậy mà lại nói anh bây giờ còn sồng nhờ ở Hoa gia, điều này làm Liêu Thịnh Khải rất kinh ngạc, bởi vì trong ấn tượng của hắn, Trang Cẩm Ngôn là một người không chịu được phiền phức với người khác, lúc đó hắn còn đang suy nghĩ, mới không gặp Trang Cẩm Ngôn có vài năm, tính cách thằng em này cũng thay đổi cả rồi. Ngày hôm nay lại thấy Hoa Phẩm Phác, Liêu Thịnh Khải mới chợt hiểu ra, không phải là tính tình Trang tiểu đệ của hắn thay đổi, mà do thằng em nhà hắn cảm nắng rồi, muốn ở lại Hoa gia thuận tiện cưa đổ mỹ nhân đây mà.