Bạc Tự Thừa như hoàn toàn chẳng muốn chào hỏi với Thạch Duệ Khải gì cả. Theo lý thuyết bọn họ cũng coi như là đồng liêu nên không thể nào xa cách đến mức độ này.
Thạch Duệ Khải nghiêng người nói chuyện với trợ lý đang đứng bên cạnh nhằm cố ý tránh chạm mặt với Bạc Tự Thừa và giả vờ như không thấy đối phương. Còn Bạc Tự Thừa sau vài phút khó chịu ngắn ngủi cũng nhanh chóng khôi phục thái độ bình thường. Ông hiền hòa nói với Hạ Miên “Con quay phim xong chưa? Lâu rồi không về nhà, có rãnh thì đến thăm chú Bạc nhé!”
Hạ Miên hơi ngỡ ngàng với không khí quái dị của hai người này. Cô hoảng hốt trong giây lát mới sững sờ nhìn Bạc Tự Thừa.
Cô chần chờ không dám trả lời ông ngay. Bạc Tự Thừa thận trọng đoán ra cô đang bận tâm về vấn đề gì nên bàn tay to lớn của ông vỗ vỗ lên vai cô “Giờ con và Cận Yến đã sống chung với nhau lần nữa. Trước sau gì cũng phải qua cửa ải của dì con. Chẳng lẽ con không nghĩ đến tương lai của hai đứa sao?”
Hạ Miên im lặng. Không phải là cô không nghĩ đến tương lai của hai người. Có người phụ nữ nào không muốn gả cho người đàn ông mình yêu chứ. Huống chi bọn họ còn có một đứa con trai. Cô là người kỳ vọng vào một mái nhà ấm áp hơn bất cứ ai khác. Nhưng trở ngại giữa cô và Bạc Cận Yến đâu chỉ có Vệ Cần. Cô còn có thù lớn chưa trả, một ngày nào chưa đòi về được công đạo cho cái chết của mẹ mình thì cô cũng không dám nghĩ đến chuyện của cô.
“Chú Bạc.” Hạ Miên trịnh trọng ngước mắt nhìn người đàn ông cao lớn trước mắt, rồi thoải mái nói cười “Cám ơn chú không ghét bỏ xuất thân của con. Chú yên tâm, con sẽ đối với Cận Yến thật tốt.”
Bạc Tự Thừa nhíu mày “Chú tuyệt đối không hoài nghi tình cảm của con đối với nó.”
Bạc Tự Thừa đưa tay liếc nhìn đồng hồ. Người thư ký đứng cách đó không xa cũng liếc mắt về phía bên này vài lần rồi. Ông thở dài hơi nghiêm trọng và nhìn Hạ Miên như có điều suy nghĩ “Chuyện đã qua rồi. Đừng tính toán với dì con nữa. Bà ta trời sinh tính tình chẳng chịu thua kém ai và đối với chuyện của Cận Yến lại luôn đặc biệt quan trọng. Có lẽ là lo lắng con đối với Cận Yến”
Ông không nói thêm gì nữa. Nhưng Hạ Miên biết phần sau lời nói của ông là gì. Cô hiểu rất rõ Vệ Cần bảo vệ Bạc Cận Yến kỹ càng đến mức nào. Nếu không năm đó bà cũng sẽ không vì Bạc Cận Yến mà làm nhiều việc như thế đối với mình…
Bạc Tự Thừa là người bận rộn nên cũng không nhiều lời với Hạ Miên nữa. Ông dặn dò Hạ Miên vài câu rồi bỏ đi.
Khi Hạ Miên chuẩn bị rời khỏi đó thì lại bất ngờ nhận được điện thoại của Thạch Duệ Khải. Ông nói với Hạ Miên rằng mình ở quán cà phê đợi cô. Hạ Miên suy nghĩ chốc lát rồi vẫn nhận lời.
Điều khiến cô bất ngời chính là câu đầu tiên của Thạch Duệ Khải nói với cô “Cô biết Bạc Tự Thừa à?”
Ông ta cau chặt chân mày thể hiện rõ sự không vui của mình. Nhưng Hạ Miên không biết sự ấm ức này của ông từ đâu đến, cô nói thăm dò “Ông ấy là cha của Cận Yến.”
Ánh mắt sâu xa của Thạch Duệ Khải dừng trên mặt cô một lúc lâu, sau đó là mỉm cười thâm ý “Thiếu chút nữa tôi đã quên mất cô cướp đi vị hôn phu của Duy Nhất.”
Hạ Miên mím chặt môi không lên tiếng. Cô không biết được trong đáy lòng của Thạch Duệ Khải đang toan tính điều gì. Rõ ràng ông cũng không nghiêng về phía Thạch Duy Nhất lắm. Nhưng Thạch Duy Nhất là con gái của ông, còn đặt một cái tên như báu vật. Đáng ra tình trạng không phải thế này mới đúng.
Thạch Duệ Khải ve vuốt chiếc cốc sứ trắng, tầm mắt lại thơ thẩn ngoài cửa sổ. Hạ Miên cũng không cắt ngang, chỉ nhẫn nạn chờ lời nói kế tiếp của ông. Qua một lúc lâu, Thạch Duệ Khải mới quay đầu hỏi Hạ Miên “Bạc Tự Thừa có phải đã với cô rằng cô rất giống một người hay không?”
Hạ Miên nghi ngờ ngẩng đầu nhìn ông, trái tim cô chợt thít chặt lại. Ý của Thạch Duệ Khải là Bạc Tự Thừa quen biết Diệp Tuần ư? Hơn nữa nhìn ánh mắt chế nhạo của ông dường như quan hệ của bọn họ cũng khá sâu sắc thì phải.
Thạch Duệ Khải nhìn thấy dáng vẻ này của cô lại không tự chủ cười nhẹ lắc đầu “Bạc Tự Thừa vẫn như cũ, luôn che giấu tất cả.” Ông dừng lại trong giây lát, đôi mắt ảm đạm nhìn chăm chú vào Hạ Miên “Vậy cô cũng biết tại sao tôi lại làm thân với cô không?”
Hạ Miên nắm tay lại ” Bởi vì tôi giống người vợ đã mất của ông?”
Thạch Duệ Khải gật đầu tán dương, hai tay ông đan vào nhau đặt trên mặt bàn “Dáng vẻ của cô rất giống bà ấy, mà tuổi của cô cũng. xấp xỉ với con gái đã mất của chúng tôi. Mỗi lần nhìn thấy cô, tôi đều có ảo giác cảm thấy cô giống như Diệp Tuần và lại cảm thấy cô giống như Diệp Tử.”
Hạ Miên thản nhiên nhìn lại ánh mắt của ông. Nhưng sâu trong nội tâm của cô là sự khủng hoảng cực độ. Cô không biết Thạch Duệ Khải đang dò xét cô với thâm ý gì. Cô chỉ có thể khắc chế cảm xúc đang dời sông lấp biển trong lòng mình và im lặng không nói theo triết lý “dĩ bất biến ứng vạn biến”.
Thạch Duệ Khải nói tiếp “Có lẽ đây chính là duyên phận.”
Hạ Miên khẽ bật cười, làm ra vẻ rất vui “Có thể được ông Thạch đây để mắt là vinh hạnh rất nhiều cho tôi.”
Thạch Duệ Khải vẫn dùng ánh mắt sâu xa đánh giá cô. Hạ Miên cúi đầu nhấm nháp ly cà phê đắng chát, dư vị nồng nàn trong cổ họng khiến cô rất khó chịu.
Hai người nhất thời im lặng. Đương lúc Hạ Miên chuẩn bị đứng dậy từ biệt thì Thạch Duệ Khải bỗng gõ lên mặt bàn, ông trầm giọng lên tiếng: “Không biết cô có hứng thú làm con gái của tôi không?”
Hạ Miên kinh ngạc nhíu mày, hiện tại xưng hô thế này thật sự chẳng có gì là hay ho.
Có lẽ Thạch Duệ Khải cũng ý thức được nghĩa khác trong câu nói của mình. Ông chống tay lên trán mình “Xin lỗi, ý của tôi là “con gái” thật. Bởi vì họ bất ngờ qua đời, nên nhiều năm qua tôi vẫn nhớ tới họ. Có thể nói chuyện với cô về họ khiến cho tôi cảm thấy rất vui vẻ.”
Hạ Miên nheo mắt lại nhanh chóng che giấu sự châm chọc chế giễu trong lòng mình. Cô vốn suy nghĩ ra rất nhiều thủ đoạn để đến gần Thạch Duệ Khải, lại không ngờ rằng sự việc lại thuận lợi như bây giờ. Vẫn là do Thạch Duệ Khải chủ động thúc đẩy nên cũng không uổng công sức cô đã bỏ ra.
Cô giả vờ khó xử, trong giọng nói cũng chần chờ “Không biết chị Duy Nhất thì sao”
Ngón tay Thạch Duệ Khải gõ từng nhịp lên mặt bàn. Gương mặt ông lạnh lùng, vẻ mặt khi nhắc đến Thạch Duy Nhất cũng không lộ ra vẻ là một người cha hiền “Tôi chỉ nhận con gái nuôi, nó sẽ không có ý kiến gì.”
Khóe miệng Hạ Miên nhếch lên nụ cười nhạt. Mặc dù hơi lệch với kế hoạch và tiến triển cô dự tính nhưng như vậy cũng thật thú vị
Trong khoảng thời gian Hạ Miên quay phim thì Diệc Nam đều sống cùng với Bạc Cận Yến. Trước khi cô hoàn thành phần diễn của mình lại nhận được điện thoại của Mạc Bắc nói rằng chuẩn bị đi đón Diệc Nam.
Hạ Miên do dự không trả lời ngày. Trong lòng cô muốn để Bạc Cận Yến và con trai có nhiều thời gian sống với nhau. Chờ đến khi hai người họ thân thiết hơn thì cô sẽ tìm một cơ hội thích hợp nói sự thật cho Bạc Cận Yến biết.
Dù sao hiện tại Thạch Duệ Khải cũng đã hơi tín nhiệm cô. Cô sẽ nhanh chóng thoát khỏi cơn ác mộng quấn lấy mình nhiều năm, sẽ có một cuộc sống thư thả bên cạnh con trai và anh.
Mạc Bắc thấy cô rất lâu cũng không trả lời nên hoang man “alo” thử xem. Hạ Miên nói không tự nhiên “Để cho Diệc Nam ở chung với anh ấy vài ngày nữa đi.”
Mạc Bắc ở đầu dây bên kia cũng không lập tức trả lời. Hạ Miên cũng không suy nghĩ nhiều đến việc này. Qua một hồi lâu mới nghe thấy tiếng nói lạnh lùng của Mạc Bắc “Em muốn nói cho anh ta biết thân phận của Diệc Nam sao?”
Hạ Miên bình tĩnh thừa nhận “Dù sao anh ta cũng là cha ruột của Diệc Nam.”
Mạc Bắc bên kia đầu dây lại yên lặng thật lâu. Lúc này Hạ Miên mới cảm thấy không ổn. Phần lớn thời gian Diệc Nam cũng ở bên cạnh Mạc Bắc, năm năm nay đều kêu anh là “ba”. Lúc này nếu như bỗng nói sự thật rằng ba nó là một người khác, không chỉ là Diệc Nam không chịu được, mà ngay cả Mạc Bắc cũng là chuyện vô cùng tàn nhẫn.
“Em xin lỗi.” Hạ Miên cẩn thận nghe thấy tiếng thở mỏng manh của Mạc Bắc, cô càng thành khẩn hơn “Ban đầu em…”
“Không phải xin lỗi anh.” Giọng nói lạnh lùng của Mạc Bắc truyền qua làn sóng của điện thoại. Rõ ràng là một lời nói xa cách khiến cho lòng Hạ Miên càng thêm chua xót.
“Do anh chủ động nói chăm sóc cho Diệc Nam. Lúc đó Vệ Cần đã khiến em cùng đường, cắt đứt tất cả sinh kế của em, ép em phải xuất ngoại. Nếu em trở về mà dẫn theo con trai nhất định sẽ khiến bà ta chú ý. Anh chỉ nghe theo trái tim của mình giúp em không hề có mục đích gì nên em cũng không phải nói xin lỗi anh.”
Hạ Miên cắn môi không lên tiếng, chỉ nghe Mạc Bắc lại hỏi “Em xác định quay về bên cạnh anh ta sao?”
Giọng nói Mạc Bắc rất bình thản. Tuy Hạ Miên không thấy được vẻ mặt anh ở bên kia điện thoại, nhưng cô biết câu hỏi này đã được anh dùng hết sức lực của mình.
Hạ Miên vừa định trả lời nhưng Mạc Bắc lại cắt ngang cô “Thôi, không phải trả lời, câu trả lời em ra sao anh cũng biết rồi. Chuyện của Diệc Nam nghe theo em. Nhưng Hạ Miên, từ đầu đến cuối anh luôn cảm thấy việc Vệ Cần nhằm vào em không hề đơn giản. Nếu như chỉ sợ em làm hại đến con trai bà ta thì sau khi em rời khỏi nhà họ Bạc cũng không nên gây khó khăn cho em khắp nơi mới đúng. Cho nên anh hi vọng em cẩn thận trong chuyện của Diệc Nam.”
Hạ Miên giật mình sững sờ và mơ màng gật đầu, cô ý thức được anh không nhìn thấy mới khẽ trả lời “Em biết, em sẽ cẩn thận.”
Hạ Miên vẫn còn sợ hãi khi nhớ đến cuộc sống sau khi rời khỏi nhà họ Bạc. Kể từ khi cô quyết định giữ lại đứa con liền nghiêm túc bắt đầu tìm việc làm. Mặc dù Mạc Bắc vẫn luôn chăm sóc cho cô, nhưng cô không thể nào ỷ lại anh cả đời. Huống chi trong bụng cô lại là con của người đàn ông khác nên càng không có lý do gì liên lụy đến Mạc Bắc.
Khi đó cô mới vừa tốt nghiệp đại học. Không có kinh nghiệm làm việc cũng không có quan hệ với ai. May là dáng vẻ cô không tệ nên tìm một chức thư ký bình thường cũng dễ dàng. Cô có thể vừa làm vửa dành dụm đợi đến ngày sinh nở rồi sau đó mới quyết định kế tiếp nên làm gì. Nhưng đời luôn không như là mơ, cô vừa đi làm hai ngày thì giám đốc đã kêu cô vào nói chuyện. Vẻ mặt của giám đốc nghiêm túc hỏi đến cuộc sống riêng tự của cô. Cô còn đang thử việc, vẫn chưa nộp giấy kiểm tra sức khỏe nên việc mang thai không thể nào bị lãnh đạo biết nhanh thế này.
Giám đốc cũng không nhiều lời khách sáo, ông trực tiếp nói thẳng lập trường của mình. Bọn họ cần là nhân viên gắn bó lâu dài, Hạ Miên đã mang thai hơn ba tháng, làm không bao lâu thì phải nghỉ hậu sản. Nhà tư bản luôn có suy tính riêng của mình, nên ngày thử việc thứ hai thì Hạ Miên đã bị sa thải.
Tình trạng của mấy công việc kế tiếp đều giống vậy. Hạ Miên đã phát hiện ra không ổn từ lâu nhưng cô không muốn suy nghĩ nhiều. Vệ Cần xé to chuyện ra giống như cô là một tội phạm vậy. Nhưng sự thật chính là cô bị ép đến bước đường cùng, không có công việc, không có thu nhập. Thậm chí còn liên lụy đến cả Mạc Bắc.
Ngày qua ngày bụng cô cũng to lên. Người cô gầy lại thêm phần tâm tình trong lúc mang thai luôn không được tốt, không chú ý bổ sung dinh dưỡng nên cân nặng của Diệc Nam nhẹ vô cùng, bụng cũng không hiện ra rõ. Lúc này cô lại bắt đầu lo lắng việc Vệ Cần có phải phát hiện ra mình mang thai hay không. Cô chỉ còn con là niềm hi vọng cuối cùng. Nếu như nhà họ Bạc cướp con của cô đi, với quan hệ như nước với lửa của cô và nhà họ Bạc hiện tại thì e rằng muốn gặp con một lần còn khó hơn lên trời.
Hạ Miên xuất ngoại dưới sự sắp xếp của Mạc Bắc. Cuối cùng Vệ Cần cũng an tâm không còn chú ý đến hành tung của cô nữa.
Chuyện của Diệc Nam la do Hạ Miên và Mạc Bắc tốn nhiều công sức mới giấu diếm được. Bọn họ ra tay bôi sạch dấu vết không để ai tra ra. Nhưng Hạ Miên tính toán ngàn vạn lần cũng không ngờ đến cô và Bạc Cận Yến gặp lại nhau, mà còn dây dưa không dứt với anh.
Cô vốn không phải là kẻ quen dối lòng, nếu như đã yêu rồi thì sẽ không để mình phải chịu thiệt. Nhưng chuyện của con trai thật cô không dám qua loa. Những thứ khác cô có thể không để ý nhưng Diệc Nam… chính là mạng của cô.