• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ khi Bạc Cận Yến biết thân thế của Hạ Miên cũng đã biết sẽ có một ngày thế này.

Anh cố gắng che giấu sự thật cũng không phải đơn giản là vì mẹ mình là người khởi xướng tất cả, cũng bởi vì ý thức được tất cả thật sự không thể chịu được, ngay cả anh còn không thể chấp nhận huống chi là cô.

Mỗi người đều không hề kiêng dè lợi dụng cô, tổn thương cô, anh thật sự rất đau lòng.

Nhưng Hạ Miên vẫn được biết…. Phó Trạm không hề để ý đến cảm nhận của anh, cố ý muốn vạch trần bộ mặt thật sự của Vệ Cần, cha ruột của anh cũng cố chấp ích kỷ hệt như mẹ anh.

Lòng Bạc Cận Yến run sợ khi nghe câu nói đó của Hạ Miên, nhưng vẻ mặt lại không thay đổi, chỉ ngước mắt an tĩnh nhìn cô chăm chú: “Em có thể làm điều em muốn làm.”

Đôi môi Hạ Miên run rẩy nhìn anh, trong lòng cô hận đến sắp không im lặng nổi nữa, giống như có vô số ngọn lửa hừng hực đốt khô cổ họng, đầu cô nhức như muốn nứt ra, có rất nhiều nỗi ấm ức tích cóp lại từng tí dưới đáy lòng gần như muốn bộc phát.

Vệ Cần nghe thấy lời nói của Hạ Miên, bỗng móc ra một khẩu súng đen ngòm từ trong túi nhắm ngay Hạ Miên: “Mày cho rằng mày có thể an toàn rời khỏi đây à?”

Mấy người đàn ông đứng tại chỗ cũng đột ngột thay đổi sắc mặt, trừ Phó Trạm là ra vẻ vô can xem kịch vui.

Bạc Tự Thừa càng khó tin đến cực điểm: “Bà thậm chí còn có súng!”

Vệ Cần nhìn ông một cái, vừa buồn vừa oán, cuối cùng không trả lời gì cả, chỉ cố chấp nhìn chằm chằm vào Hạ Miên.

Hạ Miên không sợ nhìn lại bà một cái rồi cười lạnh ra tiếng: “Có phải bây giờ hối hận năm đó không đuổi cùng giết tận mà chỉ ép tôi trốn ra nước ngoài thôi đúng không?”

Tay Vệ Cần cầm súng run lên bần bật, đôi môi tái nhợt mấp máy vài lần mới phát ra tiếng yếu ớt: “Câm miệng! Nếu như không phải mày, không phải mày thì cái gì cũng sẽ vẫn như cũ, cuộc sống của tao cũng sẽ không bị rối tung. Còn ông nữa!”

Khẩu súng đổi hướng chỉa vào Phó Trạm, đôi mắt tối tăm: “Tại sao ông muốn đưa nó đến thế giới của tôi, chỉ cần không có ông và Hạ Miên, cái gì cũng có thể quay về điểm ban đầu.”

Suy nghĩ của bà thật khiến cho người khác trố mắt cứng họng, Hạ Miên khinh thường nói nhiều lời với bà, chỉ nheo mắt nhìn người đàn bà đã phát điên.

Bạc Cận Yến vẫn đứng trước người Hạ Miên, lúc nhìn Vệ Cần không có sự xa cách lạnh lùng thường ngày mà là như nhìn một người xa lạ, hoàn toàn không hề có một tâm trạng nào.

Vệ Cần nhìn thấy rõ anh không có ý rời đi nên lo lắng kêu lên: “Cận Yến, con tránh ra.” Dù sao bà cũng dùng súng chưa quen lại thêm tâm trạng đang kích động, thật sự sợ không cẩn thận sẽ ngộ thương anh.

Bạc Cận Yến chẳng hề nhúc nhích, tiếng nói trầm ấm cất lên thản nhiên: “Mẹ cũng quan tâm con à?”

Vệ Cần khó hiểu nhìn con trai mình, bà không thể giải thích được, bà là người vửa ích kỷ vừa ác độc, chính bà cũng biết rõ. Nhưng đối với con mình, mặc dù bà lợi dụng nó, nhưng vẫn thương nó. Không có người mẹ nào không thương con mình.

Nhưng tình yêu của bà, ngay cả chính bà cũng cảm thấy chột dạ.

Họng súng bà run rẩy qua lại giữa Hạ Miên và Phó Trạm, Bạc Tự Thừa kinh hãi nhìn bà, ánh mắt sắc bén bình tĩnh nhìn hai tay bà đang run lên: “Bây giờ bà quay đầu vẫn còn kịp, đừng nên liên lụy đến mấy sinh mạng vô tội nữa mới cam lòng.”

Vệ Cần nuốt nước miếng một cái, ánh mắt sáng lên vài phần: “Ông, ông bằng lòng tha thứ cho tôi ư?”

Bạc Tự Thừa yên lặng mím chặt môi, ánh mắt dừng lại trên người Hạ Miên.

Nhưng Hạ Miên lại chẳng hề nhìn lại ông, người cha thế này chỉ khiến cho mẹ cô thêm đau lòng.

Trong câu chuyện xưa này, Diệp Tuần đã là người thoát khỏi từ lâu, nếu bà còn sống nói ra cũng là cả đời đau khổ, đàn ông bên cạnh bà người sau càng đê hèn ghê tởm hơn người trước.

Vệ Cần giằng co hồi lâu, rốt cuộc bị sự yên lặng của Bạc Tự Thừa kích động, bà nhanh chóng giữ cò súng, họng súng đầu tiên hướng về Phó Trạm.

Phó Trạm không có thất kinh, chỉ là trong đáy mắt mang theo tro tàn nhìn chăm chăm vào người đàn bà này.

Thật ra thì từ lâu ông cũng cảm thấy bọn họ là xứng đôi nhất, Vệ Cần tính toán khôn khéo, xinh đẹp đa tình, cũng bởi vì thế ông mới đau khổ rất nhiều năm.Bị bà hãm hại ngồi tù oan mười năm, lại bị bà cầm súng nhắm ngay trái tim, hóa ra trái tim đã sớm chết lặng.

“Miệng ông đều nói yêu tôi và Cận Yến, nhưng làm mỗi một chuyện đều ép tôi vào đường chết.” Vệ Cần chẳng biết xấu hổ chỉ trích, ngón tay run lên càng dữ dội hơn.

Bạc Tự Thừa muốn bước lên cướp lấy súng trong tay bà: “Bà điên rồi sao? Nổ súng rồi thật sự sẽ không quay về được nữa.”

Vệ Cần hoảng sợ vì hành động đột ngột xông đến của Bạc Tự Thừa, ngón tay vô thức bóp cò, bà cũng không biết là mình bóp vào cái gì, chỉ nghe thấy một tiếng nổ vang, chấn động thật lâu trong kho hàng trống trải.

Cùng lúc đó đôi mắt bà cũng hốt hoảng, đợi khi bà đầu óc trống rỗng nhìn sang thì chỉ thấy trên bộ vest màu đen của Bạc Cận Yến có một mảng thẫm màu ươn ướt.

Những chất lỏng kia được bộ vest vải màu đen của anh che lại không nhìn rõ, nhưng vẻ mặt anh trắng bệch và phản ứng kinh sợ của mấy người khác cũng khiến bà hiểu được đã xảy ra chuyện gì.

Tay Vệ Cần cầm súng lung lay sắp đổ, tiếng gào khàn khàn trong cổ họng vang lên: “Con, sao lại ngu như vậy? Ông ta không đáng đâu.”

Bạc Cận Yến che ngực, giọng nói yếu ớt: “Đây là con thiếu các người, sau này…”

“Hai bên không nợ gì nhau.”

Giờ phút này gương mặt anh tuấn của anh thoạt nhìn có phần mệt mỏi, ánh mắt ảm đạm nhìn Vệ Cần quá kinh sợ và Phó Trạm: “Máu của các người, trả lại cho các người.”

Anh đã sớm chán ghét dòng máu của hai người này chảy trong người mình, cũng bởi vì như vậy nên anh đều phải chịu đựng những lời ngụy biện ác độc của bọn họ.

Như bây giờ, nhìn thứ chất lỏng sềnh sệch kia chảy ra, ngược lại anh lại cảm thấy thoải mái dễ chịu rất nhiều.

Ngón tay của Hạ Miên siết lại gắt gao nơi thịt non của lòng bàn tay, nhìn máu đỏ rò rỉ ra từ vết thương của Bạc Cận Yến. Đầu óc cô vô cùng hỗn loạn, hình ảnh mẹ cô ngã ở vũng máu lại hiện lên lần nữa, từ từ tròng trành hợp lại với gương mặt tái nhợt của Bạc Cận Yến.

Vẻ mặt cô tái mét dại ra nhìn anh, lại không nói ra một lời, cũng không hiện lên bất kỳ vẻ mặt nào.

Bạc Cận Yến chỉ nhìn cô trầm lắng, thậm chí trên khóe môi mang theo nụ cười tuyệt vọng.

***

Bạc Tự Thừa cho rằng Vệ Cần đã tỉnh ngộ, cho dù giờ phút này biết Bạc Cận Yến không phải con mình, nhìn gương mặt rất giống của Phó Trạm và Cận Yến, ông vẫn có tình cảm sâu sắc với đứa con này.

Nhiều năm trôi qua đã sớm chiều thấy nhau, làm sao ông có thể hoàn toàn không có tâm trạng gì nhìn anh chết đi.

“Vệ Cần bà đúng là điền rồi!” Bạc Tự Thừa gầm lên, lấy điện thoại di động trong túi ra chuẩn bị gọi 120.

Ông mới vừa cúi đầu thì bên tai lại vang lên một tiếng súng, điện thoại trong tay của Bạc Tự Thừa bị chấn động đến rơi trên mặt đất. Màng nhĩ ông đau lên, ngẩng đầu nhìn cục diện càng thêm tanh máu.

Lần này hiển nhiên Vệ Cần muốn giết chết Hạ Miên.

Nhưng Hạ Miên không có bị thương, Bạc Cận Yến đã chắn trước cô lần nữa.

Trên mặt Hạ Miên dính vài tia máu đỏ, cô giật mình sững sờ nhìn người đàn ông ngã xuống trước mình. Cô cũng không kịp phản ứng với tất cả những việc đã xảy ra.

Có lẽ Bạc Cận Yến đã sớm chuẩn bị xong việc chắn súng cho cô.

Lông mi dày đặc của anh khép lại thật chặt, sắc mặt tái nhợt càng tôn lên mảnh màu đỏ tươi chói mặt đáng sợ trên bộ ngực. Hạ Miên thở hổn hển dồn dập, trên gương mặt vẫn còn cảm giác nóng rát.

Đó là vệt máu nóng hổi của anh.

Tất cả âm thanh bên tai đều dừng lại, không ai lên tiếng, không ai nói chuyện.

Càng không có người xông lên xem xét thương tích của anh, tất cả mọi người sợ choáng váng, chất lỏng màu đỏ kia trên ngực Bạc Cận Yến càng ngày càng nhiều, giống như chảy ra không ngăn lại được.

Vẫn là Hạ Miên có hành động trước tiên, cô ngã xuống ngồi phịch cạnh anh, ngón tay nhúc nhích muốn chạm vào anh, nhưng khó khắn lắm mới dừng lại nơi rất gần với anh.

Giọng nói cô nghẹn ngào không còn giống của mình, trống rỗng như bị nuốt hết không khí: “Tại sao?”

Lông mi Bạc Cận Yến khẽ run, mệt mỏi mở mắt ra, đôi mắt đen mông lung phủ lên một lớp màu đen tối, ánh mắt vốn lạnh lùng sắc bén lại ảm đạm lu mờ: “…. Bởi vì, đã gạt em, em không nỡ, giết anh.”

Gương mặt điển trai của anh càng ngày càng mờ nhạt, không còn thấy rõ nữa. Ngay cả giớ phút này anh khẽ nhoẻn khóe môi lên Hạ Miên cũng hoảng hốt cảm thấy là ảo giác. Cô đưa tay muốn xoa mắt, để càng nhìn rõ ràng tất cả, đưa tay vuốt lên cũng chỉ là gương mặt lạnh lẽo.

Cô yên lặng nức nở, ngồi bệt bên cạnh anh, nhưng bướng bỉnh không chịu chạm vào anh.

Mí mắt Bạc Cận Yến càng ngày càng nặng, lưu luyến nhìn cô hồi lâu, cuối cùng nặng nề nhắm lại: “Anh tỉnh lại, sẽ không còn là….”

Lời nói sau của anh nhỏ lại, Hạ Miên nghe không rõ anh nói cái gì, nước mắt cứ rơi xuống mu bàn tay anh từng giọt thật lớn. Anh sẽ chết sao?

Ý nghĩ đầu tiên nhảy ra trong đầu cô chính là điều này, cô xót xa phát hiện cô thật rất đau khổ, đau khổ đến không kịp suy nghĩ kế tiếp nên xử lý quan hệ hai người như thế nào.

Cô quát lên như đã điên: “Gọi xe cứu thương đi, anh ấy sẽ chết mất, sẽ chết mất…”

Vệ Cần và Phó Trạm như mới sống lại, tất cả mọi người thất kinh, Vệ Cần ném súng đi, lảo đảo bò qua ôm lấy Bạc Cận Yến, kêu khóc thảm thiết: “Cận Yến, con ơi!”

***

Thật ra hành động phá cửa của Quan Trì và cảnh sát rất nhanh, anh ta nhanh chóng xem xét thương tích của Bạc Cận Yến, nhân viên y tế phía sau đã tiến lên đỡ lấy.

Hạ Miên nắm chặt cánh tay đứng một bên, nhìn Bạc Cận Yến được đưa lên băng ca mang đi.

Lúc Vệ Cần bị còng dẫn đi còn muốn xin Bạc Tự Thừa tha thứ, vẫn nghiêng đầu nhìn ông: “Tự Thừa, không phải tôi cố ý gạt ông, thật không phải vậy…”

Bạc Tự Thừa nhìn bà, trong mắt đầy rẫy đau khổ.

“Cho đến bây giờ có còn ý nghĩa gì đâu.” Bạc Tự Thừa từ từ rũ mắt xuống, khẽ cất giọng rù rì: “Bà quá hồ đồ rồi.”

Hồ đồ sao? Bọn họ ai là không hồ đồ chứ?

Mỗi người đều xưng danh tình yêu mà tùy tiện tổn thương người khác. Vệ Cần vì ham vật chất hư vinh mà tính toán nửa đời, nhưng cuối cùng cũng hai bàn tay trắng thân bại danh liệt như cũ.

Ngày mai báo chí vừa ra, nhà họ Bạc sẽ trở thành trò cười cho người đời.

Còn Phó Trạm thì sao? Lần nữa ông mang lên còng tay, nhưng trên gượng mặt lại là nụ cười méo mó. Ông nhìn Vệ Cần đầy hàm ý, cười khẩy: “Cuối cùng bà cũng có ngày hôm nay, chúng ta cùng nhau xuống địa ngục đi.”

Ai có thể nói ông không hồ đồ chứ? Trăm phương ngàn kế lật ra sự thật năm đó cũng chỉ vì thỏa mãn thù riêng của bản thân. Cuối cùng hại con mình, cũng hại luôn người khác.

Nhưng tựa như ông chẳng hối hận chút nào.

Đây là một đám hồ đồ, mỗi người đều có oán, đều có hận, đều có nguyên nhân lý lẽ hùng hồn. Nhưng cuối cùng cũng là kết thúc bi kịch.

Diệp Tuần là kẻ không cách nào kiểm chứng nhất trong trận bi kịch này. Đến tột cùng có oán hay không, có hận hay không, điều này cũng không cách nào biết được.

Trong lòng mỗi người đều có một mặt xấu xí và lòng tham lam không có chừng mực lan tràn trong đáy lòng. Có người khắc chế, có người mặc kệ nó xảy ra.

Kho hàng vốn trống trải mờ tối giờ phút này càng thêm đổ nát, người bên cạnh được lần lượt mang đi. Hạ Miên mù mịt đứng ở đó, cô nên đi đâu? Vốn cho rằng cuộc sống sắp hạnh phúc, hiện tại lại là một kẻ côi cút.

Một bàn tay to lớn ấm áp vỗ vỗ bả vai của cô, Hạ Miên chậm chạp quay đầu, thấy được vẻ mặt hơi lo lắng của Quan Trì.

Anh ta chần chừ cất tiếng, lời nói khiến cho Hạ Miên bất ngờ: “Tôi và Bạc Cận Yến cùng chạy đến, anh ta kêu chúng tôi chớ vào, chờ nghe được tiếng súng thứ hai mới vào, anh ta đã sớm biết Vệ Cần mang theo súng…”

Hạ Miên đắng lòng, người càng lúc càng thưa thớt, cuối cùng chỉ còn cô và Quan Trì còn đứng chính giữa sàn đất còn vết máu.

***

Hạ Miên bay lạc hồn vía từ bệnh viện về nhà thì chân trời đã hiện lên ánh sáng trắng bạc.

Bạc Cận Yến được chuyển từ phòng cấp cứu qua phòng theo dõi, bây giờ còn không biết có thể vượt qua giai đoạn nguy hiểm hay không.

Chỉ có cô và Quan Trì, Bạc Tự Thừa ở hàng lang chờ đợi. Vài lần Bạc Tự Thừa muốn nói chuyện với cô, Hạ Miên cũng cố ý né tránh ánh mắt của ông.

Cô đã không còn gì nữa, nhưng buồn cười chính là cô giống như vốn chẳng từng có gì. Sự thật giống như trò khôi hài, tới quá chấn động tàn bạo, rồi trong nháy mắt lặng lẽ rút đi.

Cô nghe xong rồi, xem xong rồi, giống như là mơ một giấc.

Hạ Miên ngồi trên ghế salon thật lâu, trong nhà có rất nhiều đồ của Bạc Cận Yến, trong không khí cũng đầy rẫy hương vị đặc biệt trên người anh. Rõ ràng mùi vị anh rất nhạt, nhưng những hương vị kia thật giống như nồng nàn nuốt chửng lấy cô.

Hạ Miên vuốt lên từng vết máu kia, giống như cảm nhận chút an ủi cuối cùng trên người anh. Sau đó cô bỗng dưng đứng lên, ánh mắt dừng tại cái hộp đồ chơi của Diệc Nam ở một bên.

Cô và Bạc Cận Yến… phải tiếp tục làm sao? Cô không có đáp án, cũng không dám nghĩ, mặc dù biết là anh vô tội cũng không có cách nào khiến trái tim mình không ngăn cách. Cuộc đời của cô đã bị hủy hoại, mẹ cô vẫn còn trẻ đã mất đi tính mệnh. Cô không hận Bạc Cận Yến , có điều là không chịu được.

Cô không thể vướng mắc với anh nữa, như vậy thật rất có lỗi với cái chết của mẹ mình, trong lòng cô cũng không cách nào chấp nhận. Cô còn có Diệc Nam, cũng không phải tất cả đều là hai bàn tay trắng.

Hạ Miên lấy điện thoại di động trong túi ra, lúc này mới phát hiện di động đã hết pin, cô tìm pin dự trữ để thay, chuẩn bị gọi cho mẹ Trình.

Nào biết vừa mở điện thoại thì vô số tin nhắn nhảy ra, tất cả đều là Trình mẹ và Mạc Bắc nhắn đến. Đột nhiên tim Hạ Miên thót lên đến cổ họng, trước mắt cũng hoa hết cả lên. Trong nháy mắt cô có dự cảm xấu.

Quả nhiên mẹ Trịnh nghẹn ngào nói trong điện thoại: “Không thấy Diệc Nam, lúc tan học ở nhà trẻ không đón được nó. Nó không phải là kiểu trẻ con hay chạy lung tung, sao lại mất chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK