• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quần áo thấm ướt dính vào da thịt thật không dễ chịu, nhưng so với những thứ khác thì ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông trước mặt này mới khiến Hạ Miên rung động. Cô tựa sát vào thành bồn tắm, lên tiếng ngăn cản: “Bây giờ không được…”

Trong đầu cô cực kỳ rối loạn, vừa là vì những quan hệ phức tạp kia khiến cô vẫn còn hỗn loạn đến bây giờ, vừa là vì con trai… Hiển nhiên Bạc Cận Yến không dự tính để cô đi, Hạ Miên không hề hoài nghi anh sẽ thật sự nhốt mình lại.

Ban đầu, ngay cả chuyện bắt cóc anh cũng dám làm mà.

Sự tránh né của Hạ Miên bị Bạc Cận Yến nhìn rõ mồn một, anh khẽ nhướng mày lên, khóe môi hơi nhếch, khuôn mặt dễ nhìn hiện lên vẻ không lo.

Bàn tay nóng bỏng đặt trên tấm lưng mảnh mai của Hạ Miên. Mặc dù giờ phút này anh còn là một người bị thương, nhưng sức lực của đàn ông vẫn lớn hơn cô rất nhiều.

Lưng của Hạ Miên bị anh đè chặt dán sát vào lồng ngực của anh, da thịt trần trụi rắn chắc vuốt ve nơi phập phồng yêu kiều của cô.

Đôi môi mềm mại của Bạc Cận Yến chậm rãi mơn trớn lên cổ cô, hơi thở nhẹ nhàng trêu chọc khiến hô hấp cô thêm dồn dập. Chỉ nghe thấy tiếng nói cuốn hút trầm ấm êm tai của anh vang lên: “Có thể làm được.”

Lời còn dư lại của Hạ Miên đã bị nụ hôn bá đạo của anh nuốt mất, chiếc lưỡi ấm áp trơn tru liếm láp khuấy đảo trong miệng cô.

Ngón tay của anh nhanh nhạy lần mò tìm kiếm dưới lớp quần áo, Hạ Miên đưa tay nhéo lên cánh tay anh, nhưng anh lại chẳng hề cau mày. Áo và áo ngực của cô bị anh dễ dàng đẩy lên, hai bầu ngực trắng nõn run rẩy hiện ra.

Lúc này anh mới bỏ qua cho cánh môi đỏ hồng của cô, cúi đầu sáng quắc quan sát đôi bồng đảo tuyết trắng to tròn đứng thẳng, màu sắc đỉnh nhọn lại càng xinh đẹp mơn mởn khiến anh không nỡ dời mắt.

Khuôn mặt Hạ Miên ửng hồng, đưa tay kéo lại quần áo xốc xếch của mình.

Trước tiên anh cúi đầu ngậm lấy, cánh tay siết chặt vòng eo thon thả mảnh khảnh của cô kéo về phía mình.

“Ưm…” Hạ Miên rên lên, ngón tay cuộn tròn chặt lại.

Chiếc lưỡi nhanh nhạy của anh đã từ từ khơi lên ham muốn đã nguội lạnh của cô, đỉnh nhọn của gò tuyết trắng nõn nà càng ngày càng trở nên se cứng lại, run rẩy trong khoang miệng nóng ẩm của anh.

Thế nhưng trước sau anh lại chỉ mút chặt nó trong miệng, giống như không muốn thưởng thức hương vị khác, bàn tay trắng trẻo đang nắm đôi gò đảo vuốt ve tỉ mỉ, khiến cho đôi gò đảo mềm mại biến hóa vô số hình dạng.

Hạ Miên cắn môi dưới, ngón tay luồng vào tóc anh thở dốc kịch liệt: “Cận Yến.”

Một tay kia của Bạc Cận Yến đã lần vào dưới váy cô, tiến tới vùng rừng rậm tam giác đen thẳm, lòng bàn tay nóng bỏng bao trùm ma sát không ngừng.

Hạ Miên bị anh quấy rối khó chịu, hai chân khép chặt, lắc đầu: “Đừng, không muốn.”

Anh liếc nhìn cô một cái sâu xa, một ngón tay lập tức đi vào không hề báo động trước.

Đầu ngón tay móc về phía trước, kích thích vào nơi nhạy cảm của cô từng chút như có như không, thỉnh thoảng còn cố ra sức ma sát vào nơi hơi nhô ra của cô.

Hạ Miên cau mày nhắm mắt lại, cắn chặc hàm răng không chịu phát ra tiếng.

Bạc Cận Yến cảm nhận được sự chặt chẽ và nóng ướt của cô, vật đang đặt giữa bắp đùi cô càng thêm bành trướng lớn hơn vài phần.

Anh khó nén ma sát vào da thịt cô láng mịn, một tay kia nắm lấy tay cô cầm vào nó, lòng bàn tay cô chuyển động, giọng nói đê mê gợi cảm: “Nó muốn.”

Trong đầu Hạ Miên hoàn toàn trống rỗng, tất cả các giác quan tựa như chỉ còn dư lại nơi nóng rực ở lòng bàn tay mang kích thước dọa người.

Anh rút ngón tay ra, chất óng ánh dính hơn phân nữa đầu ngón tay tỏa sáng dưới ánh đèn, trên mặt Hạ Miên là một hồi ngượng ngùng khốn cùng, nào ngờ hành động tiếp theo của Bạc Cận Yến càng khiến cô càng thêm mắc cỡ.

Anh đưa ngón tay đến bên miệng cô, nghiêng người đến ngậm lấy cánh môi cô, thuận thế đưa ngón tay vào trong miệng cô luôn.

Chất dịch thuộc về cô lan tràn giữa môi lưỡi, Hạ Miên đỏ mặt đẩy mạnh anh ra: “…”

Người đàn ông này thật sự càng ngày càng biến thái!

Trong mắt Bạc Cận Yến bao hàm nét cười, cúi đầu nhìn dáng vẻ đáng yêu không biết phải làm sao của cô: “Chảy nhiều như vậy mà còn nói không muốn.”

Hạ Miên nhướng mắt trừng lại anh, Bạc Cận Yến bắt lấy mắt cá chân cô, mở hai chân cô ra.

Hạ Miên suýt nữa ngã xuống nước, tay chân luống cuống nắm được thành bồn tắm. Bạc Cận Yến đã đưa thân đến giữa hai chân cô, đỉnh vật cứng rắn thô to dữ tợn nhẹ thử thăm dò giữa hai lớp thịt non.

Hạ Miên tê dại bởi từng cú thúc của anh, người đàn ông kia còn ác liệt đưa được phân nửa vào rồi lại khó khăn rút ra hết lần này đến lần khác, hòa lẫn với tiếng nước chảy nơi chỗ giao nhau còn thỉnh thoảng vang lên tiếng “phịch” xấu hổ.

Hạ Miên không dám ngẩng mặt, nhỏ giọng lầm bầm: “Khốn kiếp”

Bạc Cận Yến bóp chặt bắp đùi mềm mại của cô, cúi người dịu dàng hôn lên môi cô: “Ồ, muốn à?”

Hạ Miên vẫn cố bướng, giống như chỉ cần mình không thừa nhận thì sẽ không coi là một kiểu thỏa hiệp.

Bạc Cận yến cứ nhẹ nhàng thăm dò đẩy vào hơi nông, Hạ Miên bị anh quấy nhiễu khiến càng yếu ớt bủn rủn, sâu trong cơ thể có dòng nhiệt nóng bỏng rò rỉ ra.

Tiếng “phịch phịch” kia càng thêm kịch liệt, Hạ Miên nghe đến nóng tai, bỗng dưng bắt lấy cánh tay khỏe mạnh của anh, nhìn anh chằm chằm.

Kháng nghị yên lặng của cô thật sự như một lời mời, khóe miệng Bạc Cận Yến mỉm cười, cũng không làm khó cô nữa, nâng chiếc mông mềm mại của cô ngồi lên hông mình. Hạ Miên mới vừa ngồi xuống đã bị anh thúc thẳng vào một nửa, cô nặng nề thở ra, hai tay không tự chủ bắt lên bả vai anh.

Bạc Cận Yến cúi đầu liếc nhìn cô, thấy hai gò má cô đỏ bừng, trái tim trở nên mềm đi: “Thoải mái không?”

Hạ Miên không cách nào nói lên được cảm giác thỏa mãn vô cùng này, cô chỉ nhìn chăm chú vào gương mặt anh thật sâu, cánh tay choàng qua cổ anh khẽ quấn chặt.

Hai người đều không nói gì, chỉ có dục vọng nguyên thủy và tình yêu thăng hoa.

Cô lay động lắc lư trên người anh, chiếc mông đẫy đà chà sát trên cánh rừng màu đen xấu xí của anh. Bởi vì tư thế cưỡi lên này khiến anh đi vào tận nơi sâu nhất. Hạ Miên lắc lư càng kịch liệt thêm, ngậm lấy anh càng chặt, khoái cảm tràn ngập đất trời như thủy triều hoàn toàn nhấn chìm lý trí cô.

Người đàn ông này như quyết tâm bắt cô đầu hàng, chỉ giúp cô giữ chiếc mông đẫm nước, trầm lắng quan sát cô chập chờn lên xuống.

Tự Hạ Miên ma sát vật cứng của anh, không được mấy cái đã gục trên vai anh thở liên tục.

Bạc Cận Yến cảm giác được sau khi cô co rút nhanh liền có một làn sóng nóng chảy dâng lên, khóe miệng anh mang nét cười nắm lấy cằm cô, khàn giọng hỏi: “Nhanh vậy sao? Thật vô dụng.”

Hạ Miên xấu hổ cắn lên bả vai rắn chắc của anh một cái, hiện lên một vòng dấu răng đều tắp.

Hai bàn tay to của Bạc Cận Yến nắm chặt lấy bắp đùi non mềm của cô, tách cô rộng ra hoàn toàn, thúc mạnh vào hai cái, sắc mặt Hạ Miên đột biến, hai tay ôm cổ anh: “Nhẹ chút đi!”

Bạc Cận Yến nheo mắt, đôi mắt hẹp dài mang theo ánh sáng quái lạ: “Phải là van xin mạnh hơn.”

Anh thúc về trước thật mạnh, Hạ Miên vừa đau vừa tê, bộ phần vừa mềm xuống lúc này đã nhạy cảm run rẩy, anh hơi thúc vào đã sít sao khó chịu.

Dù sao Bạc Cận Yến cũng bị trúng đạn, không có hạnh hạ giày vò cô mạnh mẽ như lúc trước, đến khi cuối cùng anh bắn ra, Hạ Miên liền bỗng trượt xuống khỏi người anh.

Bạc Cận Yến không vui nhìn cô chằm chằm, nhưng cuối cùng không ép buộc cô.

Bạc Cận Yến đã thỏa mãn cuối cùng ngoan ngoãn phối hợp để Hạ Miên bôi thuốc. Hạ Miên nhìn vết thương vừa khép miệng trên ngực anh, trong lòng đau buồn phiền muộn. Dưới tình huống thất bại của phát súng đầu tiên, Vệ Cần lại còn muốn bắn phát thứ hai, khoảnh khắc đó bà có nghĩ đến Bạc Cận Yến sẽ vẫn xông lên hay không?

Hạ Miên nhìn gương mặt thanh tú của Bạc Cận Yến rồi khẽ thở dài: “Nhìn rất thông mình nhưng không nghĩ đến lại ngu như vậy.”

Lông mi dày đặc của Bạc Cận Yến khẽ run lên, nhướng mắt nhìn cô: “Bắt đầu học xem tướng rồi hả?”

Hạ Miên yên lặng, cuối cùng đưa tay chỉ vào lồng ngực anh. Bạc Cận Yến mỉm cười ôm cô vào lòng, hôn nhẹ lên trán cô: “Ngày mai đi đón Diệc Nam.”

Sáng sớm hôm sau hai người xuất phát, Hạ Miên không biết Bạc Cận Yến giấu Diệc Nam ở đâu, nhưng nếu Bạc Cận Yến biết Diệc Nam là con trai của anh thì nhất định sẽ sắp xếp chu đáo.

Đến nơi Hạ Miên mới thở phào nhẹ nhỏm, đây là nhà của người bảo mẫu thân thiết nhất với Bạc Cận Yến.

Quan hệ giống như Hạ Miên và mẹ Trình, Bạc Cận Yến cũng có một người bảo mẫu vô cùng thân thiết, từ nhỏ anh cũng không gần gũi với Bạc Tự Thừa và Vệ Cần, nhưng lại có quan hệ rất tốt với người bảo mẫu này.

Lúc Hạ Miên đến nhà họ Bạc vẫn còn thím Ngô, vì bà đàng hoàng chất phác nên đối với Bạc Cận Yến và Hạ Miên tốt vô cùng, giống hệt như đối xử với con mình.

Trên thực tế nói Bạc Cận Yến do một tay bà nuôi lớn cũng không sai.

Hiển nhiên tâm trạng Bạc Cận Yến rất tốt, lúc xuống xe trên gương mặt trước sau vẫn hiện lên nụ cười thản nhiên, anh đưa tay nắm lấy tay Hạ Miên, hai người đẩy cánh cửa vườn lan nhỏ đi vào.

Diệc Nam đang trồng cây đào với thím Ngô trong chính viện, giơ thùng nhỏ tưới nước cho cây giống, đôi mắt đen đảo tới đảo lui: “Bà nội, như vậy có thể lớn lên thành cây to sao? Cần bao nhiêu ngày, ngày mai có thể không?”

Thím Ngô bật cười khanh khách: “Chờ Diệc Nam trưởng thành thì cây nhỏ cũng sẽ cao lớn.”

Diệc Nam vỗ vỗ cái cây không nhiều lá: “Cây nhỏ mau lớn nhe, chúng ta thi xem ai lớn nhanh hơn.”

Thím Ngô bị Diệc Nam chọc cười, lúc quay đầu lại nhìn thấy Bạc Cận Yến và Hạ Miên thì hơi sửng sờ, vừa định mở miệng kêu Diệc Nam thì Bạc Cận Yến đã ra hiệu với bà đừng lên tiếng.

Hạ Miên nhìn bóng lưng bé nhỏ của con trai trong vườn, trong lòng tĩnh lặng khó hiểu.

Cô nhẹ nhàng đi đến, đứng phía sau Diệc Nam, giọng nói bỗng hơi run: “Diệc Nam.”

Diệc Nam xoay người thật nhanh, gương mặt mang niềm vui bất ngờ và kích động, lúc nhìn thấy Bạc Cận Yến phía sau cô thì nụ cười càng rạng rỡ, đặt chiếc thùng nhỏ trên tay xuống đất nhào đầu qua: “Mẹ.”

Hạ Miên ôm chặt lấy cơ thể mềm mại của con trai, ngửi mùi sữa đặc biệt trên người con, lòng bàn tay giữ sau ót cậu, nói thì thào: “Con cưng nhớ mẹ không?”

Diệc Nam gật đầu như băm tỏi, lui về phía sau một chút nhìn thẳng vào Hạ Miên đang đỏ hoe mắt, đôi mắt cong cong cười vui: “Chuyện của mẹ làm xong rồi sao? Ba nói mẹ cần phải làm một chuyện rất quan trọng, xong rồi sẽ đến đón con về nhà, nhớ mẹ, nhớ ba quá, càng nhớ ba Mạc Bắc hơn.”

Hạ Miên mang nỗi phức tạp nhìn vào đôi mắt ngây thơ của con trai, cổ họng cảm thấy đắng chát.

Bỗng đôi mắt Diệc Nam tỏa sáng, mừng rỡ kéo tay của Hạ Miên hỏi: “Ba nói mẹ về sẽ dẫn theo mẹ ruột của con, bây giờ có không?”

Tiếng nói của Hạ Miên càng nghẹn ngào hơn, giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt non nớt nhỏ nhắn của cậu bé: “Diệc Nam nhớ mẹ ruột hả?”

Diệc Nam chu cái miệng nhỏ nhắn, cúi đầu đan đôi tay nhỏ bé mủm mỉm, tâm trạng bỗng tăng thêm vài phần cô đơn: “Diệc Nam muốn hỏi bà xem tại sao lâu vậy cũng không tìm con, chẳng lẽ bà cũng không nhớ con sao? Mỗi ngày con đều nhớ bà, thật không công bằng.”

Hạ Miên nắm thật chặt ngón tay, nhìn dáng vẻ tủi thân của con trai khiến trái tim bị bóp nghẽn, cô liếm cánh môi khô, kiên định mở lời: “Con cưng, thật ra thì… mẹ đã nói dối, nhưng mẹ có nỗi khổ tâm, Diệc Nam… có thể tha thứ cho mẹ không?”

Diệc Nam cau đôi chân mày nho nhỏ, khó hiểu nhìn Hạ Miên

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK