Trần Tử Oánh thấy Trần Kiết Nhiên kiên cường đè nén, lời nói đan xen hàm hồ nức nở, tâm nhất thời đau nhói, ôm nàng nghẹn ngào: "Không sao, chị, chị còn có em."
"Em đã sớm biết Cố Quỳnh không tốt đẹp gì, chị, có em ở đây."
Trần Kiết Nhiên làm như không nghe, cuộn mình thành hình bán nguyệt, núp vào góc tường, tay nắm chặt gối, lẩm bẩm: "Là chị không tốt, là chị khiến người ta chán ghét, cho nên Cố Quỳnh mới không thích chị."
Trần Tử Oánh tan nát cõi lòng, nắm vai Trần Kiết Nhiên xoay nàng về phía mình, thống khổ gầm nhẹ: "Chị, chị nói hàm hồ cái gì vậy? Chị là một cô gái tốt! Tất cả là vì Cố Quỳnh có mắt không tròng! Đánh mất chị người thiệt thòi chính là cô ta, sau này chị nhất định sẽ gặp được người chân tâm yêu thương chị, có biết không?"
Đôi con người vô thần nhìn người trước mặt, chỉ một giây sau, làn mi ngăn ngắn lại nhanh chóng rũ xuống, nước mắt liên tục tràn ra.
Nàng không muốn đối mặt với Trần Tử Oánh, lúc này chỉ ôm mặt nức nở.
Cuộc đời của Trần Tử Oánh tươi sáng thông suốt, làm sao có thể hiểu được nàng đây?
Người người đều yêu nàng, ai ai cũng muốn đến gần nàng, cho dù là người lạ thoáng qua, chỉ cần va vào nụ cười ngọt ngào, ắt sẽ phóng thích thiện ý.
Trần Tử Oánh không thiếu người quan tâm, không thiếu bạn, cũng không thiếu hơi ấm.
Bởi vì không thiếu bất cứ thứ gì, cho nên nàng không hiểu Trần Kiết Nhiên.
Giữa mấy trăm đồng học luyện vũ đạo, Trần Tử Oánh trình diễn một điệu múa, liền có phong thái của người giỏi nhất, hưởng thụ sự khích lệ của lão sư, sự tự hào của ba mẹ, bạn học hết mực yêu mến, nàng sẽ không hiểu được giây phút bị nhốt trong tủ có bao nhiêu kinh hãi, lúc Trần Tử Oánh vui cười, cũng là lúc Trần Kiết Nhiên đương đầu với nỗi sợ, đối mặt với những con gián trong hộc tủ, bàn tay hoảng hốt cào cấu thân thể chod đến khi máu thịt be bét, nhưng không ai, không một ai cứu nàng.
Trần Tử Oánh cầm tấm giấy khen trong tay, đứng trên sân khấu chụp ảnh cùng ba mẹ Trần và lão sư.
Ba ba ma ma đều đặn mỗi năm kiêu ngạo đến dự buổi họp phụ huynh của con gái rượu.
Song song là Trần Kiết Nhiên mỗi năm đều lẻ loi ngồi một mình giữa mấy chục cặp phụ huynh - học sinh.
Chung quanh vui vẻ tán dương trao đổi tình hình học tập, vài người đồng ngôn vô kỵ hỏi Trần Kiết Nhiên ba mẹ của cháu đâu? Trần Kiết Nhiên không biết phải trả lời thế nào, chỉ biết cười cười ngây ngốc, nói là họ đang họp cho em gái.
Nàng tựa như con thú nhỏ không nơi nương tựa, chưa được học cách sinh tồn đã bị ba mẹ vứt bỏ.
Trần Tử Oánh dễ dàng gặp được người nói yêu nàng, cho nên nàng không hiểu chữ "Yêu thích" này đối với Trần Kiết Nhiên bao hàm bao nhiêu khát vọng và chua xót, cũng không hiểu chị nàng trân quý Cố Quỳnh nhường nào, nói không chừng, đời này chỉ có phước phần gặp được một người mà thôi.
Thời khắc này, Trần Kiết Nhiên không dám nhìn người trước mặt, nàng sợ bản thân không ngăn được lòng đố kỵ.
Cậu và Tử Oánh rõ ràng là chị em sinh đôi, tại sao lại khác nhau như thế?
Đúng vậy, Trần Kiết Nhiên cũng muốn hỏi, rõ rõ ràng ràng nàng và Trần Tử Oánh là một cặp song sinh? Sinh đôi không phải nên giống nhau như đúc a? Tại sao em gái nàng mỹ lệ ưu tú, thoáng tiếp xúc liền sinh lòng yêu thích? Tại sao ông trời bất công như thế? Nếu nàng sở hữu một phần ưu điểm như em gái của mình, phải chăng ba mẹ và những người xung quanh sẽ yêu thương chiều chuộng nàng hơn một chút?
Quá xấu xa.
Trần Kiết Nhiên dùng sức ngăn chặn nước mắt, nàng không đủ tốt, làm sao còn dám sinh lòng ganh tị đê hèn? Thật xấu xa!
Tử Oánh tốt như vậy, cho nên nàng xứng đáng được yêu thương.
Trần Kiết Nhiên khóc đến không thành tiếng, Trần Tử Oánh càng nghe càng đau, siết chặt chị gái, cũng theo nàng nức nở.
Nhưng Trần Tử Oánh càng ôm, càng khiến đố kị và tự trách trong lòng Trần Kiết Nhiên xung đột, Trần Tử Oánh an ủi, sẽ khiến trái tim nàng vỡ nát.
Trần Tử Oánh dễ dàng có được mọi thứ, nàng không biết đối với Trần Kiết Nhiên, Cố Quỳnh quan trọng đến mức nào, chỉ biết Cố Quỳnh không phải người tốt, vì lẽ đó cho dù phải dùng trăm phương ngàn kế cũng phải tách hai người ra xa, nàng tự cho như vậy là vì muốn tốt cho chị gái, mà mặc nhiên không nghĩ đến cảm giác của Trần Kiết Nhiên.
"Chị, không phải lỗi của chị, sau này chị sẽ gặp được người tốt hơn, đừng tự trách mình." Trần Tử Oánh chỉ có thể an ủi như thế.
Nàng thông minh lanh lợi, nhưng chưa từng nghĩ tới Cố Quỳnh đã làm gì để khiến Trần Kiết Nhiên tổn thương, tại sao chị của nàng lại ôm hết tội lỗi lên người.
Đứa trẻ không được yêu thương chính là như vậy, sẽ không yêu bản thân, nỗ lực làm người khác hài lòng hòng mong được bố thí một điểm quan tâm, nếu họ không đáp lại, thì nhất định là nàng sai.
18 năm qua Trần Kiết Nhiên luôn sống như vậy, làm sao có thể nói nàng thay đổi trong một sớm một chiều?
Đương nhiên Trần Tử Oánh không hiểu, cái nàng gọi là "bản thân đã cứu chị gái một phen", lại thẳng tay dập tắt tia sưởi ấm hiếm hoi Trần Kiết Nhiên có được.
Các nàng ôm nhau khóc một hồi, gần đến giờ cơm trưa, rốt cuộc Trần Kiết Nhiên cũng ngừng khóc.
Trần Tử Oánh âm thầm làm cơm, xong xuôi mới gọi chị ra dùng bữa, Trần Kiết Nhiên khẩu vị không tốt, bưng chén cơm lên lùa lùa vài đũa, đứng dậy nói no rồi, sau đó thu dọn chén của mình, mấy món ăn trên bàn vẫn y như cũ.
Hôm nay tinh thần không được tốt, Trần Kiết Nhiên nhờ Trần Tử Oánh gọi điện tới nhà hàng xin nghỉ một ngày.
Ăn xong cơm trưa nàng lại lên giường nằm, Trần Tử Oánh lo lắng, ngó tới ngó lui mấy lần, thấy nàng không khóc cũng dần yên lòng.
Trần Tử Oánh cho rằng, nàng khóc một trận là đủ, giờ phút này đã đến lúc thoát khỏi bóng tối.
Trần Tử Oánh không biết, ngay cả người bình thường cũng cần một quãng thời gian dài để quên được đoạn tình cảm giang dở, huống hồ là kẻ cô đơn như Trần Kiết Nhiên? Nàng dồn hết tâm tư vào mối quan hệ này, vì vậy Cố Quỳnh rời đi, nàng liền mất tất cả.
Lúc trước nàng dựa vào bản thân quật cường chống chọi với sóng gió, nhưng bây giờ ngay cả bản thân mình, nàng cũng đã trao cho người con gái kia.
Chỉ sợ quãng đời sau này đều ngập chìm trong bóng tối.
Buổi tối ba Trần tan làm về nhà, Lương Nhu Khiết ôm chiếu bạc mấy ngày rốt cuộc trắng tay, lững thững quay về.
Bước vào cửa, nhìn thấy Trần Kiết Nhiên, đổi sắc mặt trong phút chốc, hả dạ cười chê: "Ôi, không phải Trần Đại tiểu thư của chúng ta đây sao? Rong chơi chán chê rồi cũng còn nhớ đường về a?"
Vành mắt Trần Kiết Nhiên khẽ đỏ, bàn tay mạnh mẽ run lên.
"Mẹ, mẹ về rồi? Hôm nay vận may thế nào? Chắc là mẹ đói rồi? Nhanh tới dùng cơm, có canh cá mà mẹ thích nhất a."
Trần Tử Oánh và Lương Nhu Khiết thích ăn cá, mà Trần Kiết Nhiên và ba nàng lại hoàn toàn đối lập.
Dù vậy, vì mẹ nàng thích ăn, nên vẫn thường mua.
Lương Nhu Khiết không buông tha, tiếp tục trào phúng: "Tao còn tưởng Đại tiểu thư đây sớm bay lên ngọn cây làm Phượng Hoàng từ lâu, nào ngờ vẫn còn để nơi nhỏ bé ủ dột này vào mắt, thật vinh hạnh!"
Lại nói: "Tao từng nói với mày, sống trên đời phải biết mình đang đứng ở đâu, chẳng nhẽ mày không biết vị trí của mình sao? Trèo cao thì ngã đau, dựa vào phần phước của mày mà dám mơ tưởng cao sang?"
"Được rồi, chơi mạt chược cả ngày không đau cổ a? Mẹ ngồi xuống uống ly nước nghỉ ngơi đi có được không? Nhìn này, con đặc biệt múc cho mẹ một chén canh cá! Vừa thơm vừa ngọt, mau tới uống kẻo nguội!" Trần Tử Oánh cười ha hả, ôm cánh tay Lương Nhu Khiết kéo vào bàn ăn, nhưng không ngăn được miệng người này.
"Được rồi, ăn cơm đi." Trần Đại Chí cũng nói một câu.
"Làm sao? Tôi nói nó hai câu thì ông liền không vui đúng không? Tôi biết ông thương ông xót nó, mẹ con tôi có đáng gì so với Đại tiểu thư! Ngày xưa tại sao tôi lại chấp nhận gả cho một kẻ vô danh tiểu tốt như ông cơ chứ? Ô ô ô...Quá sức chịu đựng của con người rồi!" Lương Nhu Khiết lắc cái mông nặng trịch hướng về bàn ăn ngồi xuống, lấy khăn chấm nước mắt, kể không sót một việc, nào là những năm qua vì Trần Đại Chí mà khổ ra sao, thiệt thòi thế nào.
Trần Đại Chí tức giận, thấp giọng cảnh báo: "Bà nói nhỏ một chút có được không? Hàng xóm nghe được không sợ chê cười?"
"Chê cười? Có gì phải sợ! Cha con các người thông đồng bắt nạt mẹ con chúng tôi, tôi còn sợ người ta chê cười sao? Tôi chính là muốn hàng xóm láng giềng ra mặt phân xử, giúp tôi lấy lại công bằng đây này!"
Trên bàn ăn, Lương Nhu Khiết khóc rống, ba người còn lại nín thinh, mặc bà ta chửi bới.
Thanh âm sắc nhọn lải nhải, mỗi một câu đều đâm thẳng vào tim Trần Kiết Nhiên, ngực nàng vừa đau vừa xót, viền mắt ướt át, cúi đầu xoắn xuýt ống quần, cắn chặt môi, dùng sức ngăn chặn nước mắt.
Không thể khóc, ít nhất không được khóc trước mặt Lương Nhu Khiết.
Mẹ Trần không thích nàng, cũng không phải người sẽ vì nàng khóc mà đau lòng, nếu nàng khóc, càng khiến bà ấy nhọc lòng cười chê.
Lần này mỗi một lời đều đau hơn lúc trước, ngày đó mặc dù im lặng chịu đựng nhưng nàng còn có thể thầm phản bác trong lòng, rằng nhất định có một người đang chờ nàng, chờ đến khi nàng lớn, ắt sẽ gặp mà thôi.
Nhưng bây giờ, nửa câu phản bác cũng không thể, mỗi một lời Lương Nhu Khiết nói ra, đều đã thành sự thật.
Cũng không nhìn lại xem bản thân mày đang đứng ở chỗ nào? Còn dám trèo cao?
Tâm Trần Kiết Nhiên bị lời của mẹ Trần đâm nát.
Nhưng nàng không khóc.
Không có người yêu thương nên không xứng để khóc.
Bởi vì sẽ không có ai vì nàng mà đau lòng.
...
Nàng vẫn phải tiếp tục sống cuộc đời của mình, Trần Kiết Nhiên vực lại tinh thần, tính toán tương lai, học đại học, cho dù ba mẹ không hỗ trợ, nàng cũng có thể dựa vào sức lực của bản thân tích góp học phí, nàng không còn tình yêu, nhưng vẫn còn lý tưởng và hi vọng, không thể vì vậy mà từ bỏ.
Khóc cũng khóc đủ rồi!
Ngày hôm sau, Trần Kiết Nhiên tiếp tục đi làm, biểu hiện không hề khác lạ, trước khi ra ngoài còn cười cười, chào tạm biệt Trần Tử Oánh.
Trần Tử Oánh kiêu ngạo đắc ý, chính nàng là người cứu Trần Kiết Nhiên thoát khỏi hang Hùm miệng Cọp, bây giờ không phải rất tốt sao.
Nỗi thống khổ âm ỉ trong lòng, Trần Kiết Nhiên không nói cùng ai, chỉ tự mình tiêu hoá.
Giờ đây tâm nàng đã lạnh như băng, ngày trước chỉ khi vào Đông tay chân nàng mới lạnh lẽo, nhưng hiện tại vẫn là mùa Hè, toàn thân đã lạnh đến mức không thể sưởi ấm.
Nhà hàng có dịch vụ đặt chỗ trước, tối thứ 6, hầu hết các bàn ăn đã được lấp đầy, thường là các cặp tình nhân trẻ hoặc vợ chồng lâu năm.
Gần đây Trần Kiết Nhiên học được một tật xấu, nhân lúc không cần phục vụ, nàng sẽ đứng trong góc nhỏ, lén lút quan sát bọn họ, nghiên cứu xem những người yêu nhau thường ứng xử thế nào.
Sau khi chia tay, nàng gom hết tội lỗi đổ lên đầu mình, vì nàng không tốt mới khiến Cố Quỳnh chán nản, cho nên nàng mới nảy ý quan sát, để nhìn nhận lỗi sai của bản thân.
"Ăn cơm còn dán mắt vào điện thoại, trong mắt anh còn có em sao?" Một vị nữ sinh trẻ tuổi bất mãn, giật di động khỏi tay người yêu, mài môi ngạo kiều nói: "Di động đẹp hơn em đúng không? Chúng ta đang hẹn hò đấy! Anh có thể nghiêm túc một chút?"
Nam sinh đối diện cười cười, giải thích: "Chuyện làm ăn, ông chủ tìm anh, anh đâu thể ngó lơ? Không phải mấy hôm trước em nói điện thoại hỏng rồi sao? Tháng này anh tranh thủ dành lấy tiền thưởng, mua cho em một cái mới được không?"
"Điện thoại mới gì chứ, ai mà thèm, em chỉ muốn anh quan tâm em một chút, không được sao?" Tuy miệng vẫn còn oán giận, nhưng có thể nghe được ngữ khí ngậm lấy vui sướng bất tận.
Cô ấy tự tin thoải mái, không hề lo lắng tính khí của mình sẽ khiến bạn trai không vui.
Trần Kiết Nhiên nghĩ, nàng hẹn hò với Cố Quỳnh, đúng là không có một chút tự tin, ai lại yêu một người nhu nhược cơ chứ?
Lại đưa mắt nhìn sang một cặp vợ chồng, hôm nay là kỷ niệm 1 năm ngày cưới, người chồng sớm báo cho nhân viên chuẩn bị bánh kem, sau đó đặt một cái nhẫn sáng lấp lánh ẩn vào bên trong, thời điểm dùng món tráng miệng, sẽ cho người mang lên.
Người vợ thành thục cắt bánh, chiếc nhẫn nhanh chóng lộ diện, nàng vui mừng không thôi, trước mặt mọi người, kéo cà vạt bạn đời hôn sâu một lúc, khách khứa mấy bàn xung quanh vỗ tay hoan hô chúc mừng bọn họ, hai người thân mật tự nhiên, không chút ngại ngùng.
Trần Kiết Nhiên nghĩ, đổi lại là nàng, khẳng định không dám chủ động, dù mỗi lần được Cố Quỳnh tặng hoa, nàng đều cực kỳ cao hứng, nhưng lúc nào cũng chỉ dám đứng ngốc, chờ Cố Quỳnh tiến đến, hôn.
Tự tin hướng ngoại, phản ứng nhiệt liệt khi nhận quà từ người mình yêu, Trần Kiết Nhiên không làm được.
Bản tính của nàng không thể thay đổi.
Thí dụ như nàng muốn chủ động hôn Cố Quỳnh, trong đầu liền vạn phần bất an, vạn nhất Cố Quỳnh không thích thì phải làm sao? Xưa nay thói quen của nàng là luôn cân nhắc đến cảm giác của người khác, sau đó mới nghĩ đến bản thân mình.
Vì lẽ đó, người ngậm đắng nuốt cay chỉ có thể là nàng.
Nhìn chiếc nhẫn kia, đột nhiên Trần Kiết Nhiên nhớ tới, nàng cũng từng mua cho Cố Quỳnh một sợi dây chuyền, nhưng chưa kịp hành động, hai người đã chia tay.
Vậy thì cứ đưa cho cô ấy đi, một lần cuối cùng, chính thức nói lời từ biệt.
Lúc Trần Kiết Nhiên đến cửa hàng trang sức, chính là nuôi ý định Cố Quỳnh sẽ dùng nó 24/24, nhìn vật nhớ người.
Hiện giờ nàng không còn dám hy vọng xa vời, trong lòng chỉ muốn giải quyết một điểm ràng buộc cuối cùng, dây chuyền kia Cố Quỳnh đeo cũng được, vứt cũng được, miễn là không còn ở trong tay nàng.
Trần Kiết Nhiên không muốn mỗi ngày nhìn sợi dây chuyền lại nhớ Cố Quỳnh, nàng muốn chôn đoạn tình cảm này thật sâu, sau đó tích cực sống cho tương lai, cho cuộc sống tươi đẹp sau này.
Biết đâu mai này nghĩ lại sẽ không còn cảm thấy đau đớn, còn có thể ung dung nở nụ cười, dù sao Cố Quỳnh cũng là người đầu tiên thích nàng.
Ngày nghỉ, ba mẹ Trần không ở nhà, Trần Tử Oánh sau khi thi đại học xong, giao thiệp rộng rãi, đã ra ngoài từ sáng sớm.
Trần Kiết Nhiên mặc lên người bộ quần áo đẹp nhất trong rương đồ, đứng trước gương vuốt gọn nếp tóc, bỏ hộp trang sức vào túi áo, gọi một chiếc taxi.
Nàng không đi xe đạp, bởi vì sợ nắng mùa hè sẽ đổ mồ hôi, người ám mùi khó ngửi, lại dính lên món quà, lần cuối gặp gỡ, nàng muốn lưu lại trong mắt Cố Quỳnh hình ảnh Trần Kiết Nhiên tốt nhất, không muốn mỗi lần Cố Quỳnh nhớ lại, đều là một Trần Kiết Nhiên nhếch nhác chán nản.
Cố Quỳnh có nhận không? Trần Kiết Nhiên ngồi bên ghế phụ, mải mê suy nghĩ, thấp thỏm cắn môi.
Sau khi chia tay còn muốn tặng quà, Cố Quỳnh sẽ cảm thấy thế nào? Sẽ không nghĩ nàng mặt dày không biết xấu hổ chứ?
Được rồi, không biết xấu hổ thì không biết xấu hổ, lần đầu cũng như lần cuối, Trần Kiết Nhiên muốn tùy hứng một lần.
Taxi dừng bên lề đường, Trần Kiết Nhiên trả tiền đẩy cửa xuống xe, tài xế nói với theo: "Tiểu cô nương, muốn chú chờ cháu không a? Dù sao cháu cũng phải về, coi như hai bên cùng có lợi."
"Không..." Nàng muốn từ chối.
Tiền taxi quá đắt, Trần Kiết Nhiên xót ruột, nhưng suy nghĩ một chút, nàng lại gật đầu: "Cháu đi khoảng mười phút, làm phiền chú đợi một lúc."
"Được rồi!" Tài xế gật gù, vui vẻ ra mặt.
Trần Kiết Nhiên muốn học cách đối xử với mình tốt một chút.
Nàng dự đoán sau khi rời khỏi nhà Cố Quỳnh nhất định sẽ khổ sở, nơi này cách xa Trần gia như vậy, đi bộ cũng hơn một giờ đồng hồ mới về đến nhà, coi như tự bồi mình một lần đi.
Sau này cũng không còn ai lo lắng cho nàng nữa, đến lúc đó nàng muốn khắt khe với chính mình bao nhiêu không được!
Trần Kiết Nhiên thu hết dũng khí nhấc bước, nàng vòng qua hoa viên, sau đó rẽ trái.
Căn hộ của Cố Quỳnh nằm ở toà nhà trong cùng, phía trước có một cây đại thụ cao lớn, vòng qua đại thụ, mới có thể thấy cổng vào.
Vừa đi tới gốc cây, còn chưa kịp vòng qua, cảnh tượng trước mắt khiến Trần Kiết Nhiên dừng bước, con ngươi co rụt, tâm căng cứng.
Đây là? Cố Quỳnh đứng trước cổng, ôm một người con gái ở trong ngực, Trần Kiết Nhiên nhận ra trang phục trên người người kia, chính là Trần Tử Oánh!
Năm đạo thiên lôi đánh xuống đầu, giữa cái nắng của mùa hè nàng rơi vào hầm băng, không thể động.
Tại sao Cố Quỳnh ôm Tử Oánh? Hai người hẹn hò sao? Không...Không thể nào!
Bàn tay trong túi áo nắm chặt, bóp méo hộp trang sức mới tinh không tì vết, nàng lảo đảo lùi về sau vài bước, đại não sáng tỏ sống động, sau đó lại vô cùng mịt mờ, Trần Kiết Nhiên không biết đâu mới là sự thật.
Nội tâm vừa loạn vừa tê, nàng muốn tiến lên hỏi rõ, rằng Cố Quỳnh và Tử Oánh bắt đầu hẹn hò từ khi nào? Mồ hôi lạnh túa ra khắp toàn thân, nhưng nếu như mạo muội lao tới, sẽ khiến Tử Oánh và Cố Quỳnh lúng túng khó xử.
Nhất định...Nhất định là hiểu lầm...
Trần Kiết Nhiên rơi vào hỗn loạn, xoay người chạy thục mạng, giống như sau lưng có thú dữ rượt đuổi, không dám dừng dù chỉ một giây.
Nàng thoát khỏi tiểu khu, kéo cửa ghế phụ ngồi vào xe, tài xế thấy nàng bèn nở nụ cười thân thiện: "Học sinh, nhanh như vậy đã xong rồi sao? Còn chưa tới 10 phút?"
"Nhanh lái xe..." Nội tâm binh hoang mã loạn, Trần Kiết Nhiên đỏ mắt lớn tiếng gọi: "Nhanh lên! Nhanh lên --"
"Được...Được được..." Tài xế bị doạ giật mình, bận bịu khởi động xe, lập tức hoà vào dòng người.
Là nàng hoa mắt, làm sao Cố Quỳnh và Tử Oánh có thể hẹn hò được chứ? Trần Kiết Nhiên ôm đầu thống khổ, sẽ không, các nàng sẽ không bên nhau, Tử Oánh không thích Cố Quỳnh, Cố Quỳnh cũng chưa từng nói thích Tử Oánh.
Chưa từng nói, nhưng từng biểu lộ.
Nhớ lại lúc mới quen, Cố Quỳnh ân cần với em gái nàng, bất luận Tử Oánh lạnh lùng ra sao, cô vẫn tươi cười đón lấy, nếu như không thích, làm gì có ai nguyện ý hạ thấp bản thân như vậy?
Trái tim Trần Kiết Nhiên chùng xuống.
Càng nghĩ càng đau, cuối cùng trượt chân rơi khỏi vách núi, tan nát.
Cổ họng nghẹn cứng, trong lòng suy đoán.
Có lẽ nào...Người mà Cố Quỳnh vẫn luôn yêu thích chính là Trần Tử Oánh?
Có phải cô vì Trần Tử Oánh nên mới rắp tâm tiếp cận nàng?
Giống như nam sinh ngồi cùng bàn suốt mấy năm sơ trung?
"Sẽ không...Sẽ không!" Trần Kiết Nhiên lầm bầm nỉ non, mọi thứ càng ngày càng rõ ràng, giọng nói âm lãnh thôi miên đầu óc, ép nàng thừa nhận: Mọi chuyện chính là như thế!
Trái tim kết thành băng, lạnh thấu, Tài xế ngồi bên cạnh nhìn nàng thất kinh, vốn muốn tán gẫu vài câu để bầu không khí đỡ nhàm chán, nào ngờ thấy nàng tựa thân vào ghế, hai mắt trừng lớn, bất động.
Hắn nuốt một ngụm nước bọt.
Bên ngoài, mặt trời lên cao, ánh nắng chói chang như muốn thiêu rụi mọi thứ.
Trong xe nhiệt độ quá thấp, Trần Kiết Nhiên lạnh đến phát run.
"Học sinh, có chuyện gì phiền lòng sao? Người trẻ tuổi thường nghĩ không thông, có điều chuyện gì rồi cũng sẽ qua thôi..."
Lời tiếp theo, tài xế không nói ra được.
Đôi con ngươi đột nhiên co rút, hắn đánh tay lái đồng thời dẫm phanh!
Nhưng đã quá trễ! Chiếc xe con cao cấp di chuyển theo hướng ngược lại mất lái lao thẳng vào hai người bọn họ!
Ầm!!!
Tiếng va chạm rung trời, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người lưu thông trên đường!
Hai chiếc xe kịch liệt va đập, xe con lật nghiêng, nằm bên cạnh chiếc taxi méo mó!
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, không ai có thể lường trước.
Trần Kiết Nhiên mơ màng ngồi trên ghế phụ, chờ đến khi nàng có ý thức đã phát hiện trước mắt tối sầm, túi khí bung ra va ở trên mặt, tiếng vang ầm ầm nổ bên tai, kính chắn gió chia năm xẻ bảy, xương cốt tựa hồ vỡ nát, một mảnh kính ghim vào mặt, kéo dài từ thái dương bên trái đến dưới cằm, máu tươi tuôn ra không ngừng.
Rất nhanh, Trần Kiết Nhiên mất đi ý thức, bàn tay vẫn nắm chặt hộp trang sức biến dạng.
- ------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Ngược chương chính thức bắt đầu rồi.
---------------
Cảm tạ tại 2020-08-04 22:51:46~2020-08-05 22:33:05 trong lúc vì ta ném ra Bá Vương phiếu hoặc tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ nha ~
Cảm tạ ném ra lựu đạn tiểu thiên sứ: V Ny 1 cái;
Cảm tạ ném ra mìn tiểu thiên sứ: Đổng phu nhân nha, Golden Snitch không biết bay, V Ny 2 cái;46707441, sáu diệu _ phong âm, hoa nở phú quý, lấy cái tra tên, ápn ápn, Nhất Diệp Cô Phàm, xuyên quần lót Đại thúc 1 cái;
Cảm tạ tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ: 31161262 20 bình; trong núi không con hổ 10 bình; mùng một 5 bình; Anna, Trường An 2 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối với ta ủng hộ, ta sẽ tiếp tục cố gắng!.
Danh Sách Chương: