Dù gì đều là bạn học cùng lớp, Ngải Lan coi như gián tiếp ngã vì Cố Quỳnh, lúc này không thể mặc kệ cô, Trần Kiết Nhiên nhỏ giọng thương lượng, đưa Ngải Lan đi bệnh viện kiểm tra.
Đột nhiên xảy ra sự cố, vốn dĩ Trần Kiết Nhiên đã sắp xếp công việc rõ ràng, nàng nhắn tin cho Trần An An, nói Trần An An tìm đồ trong tủ lạnh ăn đỡ, đợi khi nàng về sẽ làm bữa khuya.
Trần An An lật một quyển tiểu thuyết đọc, không chú ý, chờ đến khi thấy tin nhắn đã là nửa giờ sau, nàng cho rằng Trần Kiết Nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mau mau gọi điện thoại xác nhận.
Lúc này Trần Kiết Nhiên và Cố Quỳnh đã đưa Ngải Lan đến bệnh viện.
Ngải Lan chau mày, ôm bụng nói đau, chốc chốc lại che ngực nói hình như tim cũng bị thương, đau chỗ này nhức chỗ kia, cuối cùng trực tiếp kiểm tra toàn thân, trợ lý Cố Quỳnh phụ trách đi cùng, Cố Quỳnh thiếu kiên nhẫn, mấy lần kéo tay Trần Kiết Nhiên muốn đi, Trần Kiết Nhiên da mặt mỏng, nói phải đợi xem kết quả thế nào.
"Thật là phiền phức." Cố Quỳnh ôm lấy Trần Kiết Nhiên nhỏ giọng oán giận.
Trần Kiết Nhiên cười động viên: "Chờ một chút đi, ai bảo cậu hại cô ấy ngã chổng vó."
"Vậy mình phải làm sao? Chẳng lẽ đưa tay ra đỡ? Để cậu nhìn thấy, lại không thèm để ý đến mình."
"Mình không nói đạo lý như vậy sao? Cậu xem mình thành loại người nào?"
Tuy nói như vậy nhưng Trần Kiết Nhiên rất cao hứng, thầm nghĩ Cố Quỳnh thật sự thay đổi, ngay cả những khả năng nhỏ cũng vô cùng lưu tâm.
Vừa vặn lúc này Trần An An gọi tới.
Hành lang bệnh viện rất yên tĩnh, ngoại trừ các nàng còn có mấy bệnh nhân, Trần Kiết Nhiên sợ làm phiền người khác, nói với Cố Quỳnh một tiếng, đứng dậy đi tới cuối hành lang nói chuyện.
Nàng vừa đi không bao lâu, Ngải Lan từ trong phòng khám đi ra, trợ lý tiến lên, báo cáo máy móc: "Tiếp theo chúng ta cần xét nghiệm máu, Ngải nữ sĩ, mời theo tôi."
"Đợi một chút." Ngải Lan nhìn thấy Cố Quỳnh đằng xa vắt chân ngồi chơi di động, Trần Kiết Nhiên như hình với bóng giờ khắc này không biết đã đi đâu, cảm thấy thời cơ đến rồi, liền chạy tới trước mặt Cố Quỳnh, hai tay chắp ra sau lưng, mũi chân điểm điểm, vẻ mặt hồn nhiên vô tội, Cố Quỳnh liếc nàng một cái, lạnh giọng cảnh cáo:
"Tốt nhất cô nên biết chừng mực, nói với Cù Lập Tu, để hắn cũng biết chừng mực, bằng không sau này xảy ra chuyện gì, tôi không dám hứa chắc."
Ngải Lan cười gượng: "A...A Quỳnh tỷ tỷ, chị đang nói gì đấy? Làm sao em nghe không hiểu a? Cù Lập Tu là ai? Chị...Vẻ mặt chị thật đáng sợ, em bị chị doạ sợ..."
Trong lòng Cố Quỳnh trào phúng, Cù Lập Tu cũng thật rỗi việc, tìm người phá hoại cũng không biết cách nhìn người, không có đầu óc, chỉ có thể sử dụng thủ đoạn kệch cỡm thấp hèn, mà cũng nhờ hắn không chọn người tốt một chút, bằng không cũng không biết đến khi nào Trần Kiết Nhiên mới mở lòng với cô được như hiện tại.
Cố Quỳnh nhìn trợ lý ra hiệu.
Trợ lý gật đầu, hắn lấy máy tính ra, mở tập tin, hết thảy là thông tin điều tra về Ngải Lan trong thời gian gần đây, phơi bày trước mặt cô.
Ngải Lan nhìn lướt qua, mặt nhất thời trắng bệch.
Bên trong tập tin có lượng lớn hình ảnh, không chỉ ghi chép Ngải Lan đến quán bar, tiếp rượu hộp đêm, còn có rất nhiều bức ảnh khó coi, cô cùng người đàn ông nào đó lêu lổng, hai người thay đổi nhiều tư thế, sau đó hai người, ba người...
Làm là một chuyện, mở to hai mắt nhìn việc mình đã làm trần trụi trước mắt lại là chuyện khác, nhục nhã và hoảng sợ không thể đồng nhất tâm trí.
Ngải Lan ngỗ nghịch, ham chơi, lại sinh ra trong một gia đình bảo thủ, tiền phụ cấp hàng tháng không đủ thoả lòng hư vinh, cô đi sai đường, dùng khuôn mặt đẹp và tuổi trẻ để kiếm tiền, đồng thời cảm thấy vô cùng hợp lý.
Vừa mới bắt đầu còn có thể bảo vệ điểm mấu chốt, chỉ tiếp rượu, không làm việc khác, sau đó chị em đồng nghiệp đều làm, kiếm tiền nhanh, qua một đêm ngày hôm sau liền có tiền mua váy mới, hoặc là trên cổ có một sợi dậy chuyền mới, khiến người hâm mộ.
Ngải Lan nhìn mà mê tít, rốt cuộc ngã vào, có lần thứ nhất, ắt có lần thứ hai, thứ ba, rốt cuộc càng lún càng sâu.
Ngải Lan quê ở Tây Triều, cách Lâm Uyên thị ngàn dặm xa xôi, cô cẩn thận che giấu bí mật, hết thảy phóng túng trác táng đều lưu lại Lâm Uyên, ở Tây Triều, cô vẫn là một cô con gái ngoan ngoãn.
Sau này quay về, dựa vào khuôn mặt đẹp cũng thừa sức để tìm một công việc ổn định, hoặc gả cho một nam nhân có máu mặt trong vùng, không có gì khó.
Không nghĩ tới Cố Quỳnh âm thầm điều tra về mình, một khi ba mẹ Ngải Lan biết được, đời này của cô coi như xong, ba mẹ tăng xông tại chỗ là chuyện có thể! Tuyệt không thể để những tấm hình này lọt ra ngoài!
Ngải Lan hối hận không hịp, cô hối hận tại sao lại tin lời chót lưỡi đầu môi của Cù Lập Tu, thật sự cho là bản thân bắt được vận may, có thể dụ dỗ Cố Quỳnh!
Cù Lập Tu là anh họ của Ngải Lan, bình thường chẳng bao giờ liên lạc, ngày đó đột nhiên hắn tìm đến cô, hỏi cô có muốn tiến vào tầng lấp phú hào Lâm Uyên hay không.
Ngải Lan trong lúc thiếu tiền, cơ may đến trước mặt thì hoa mắt, hiện tại nàng có thể trà trộn vào lớp nhà giàu mới nổi, nhưng những kẻ đó chỉ xem nàng là đồ chơi, vui đùa chút rồi thôi, không ai nghĩ đến lâu dài, nhưng nhà giàu mới nổi trước sau vẫn chỉ là nhà giàu mới nổi, vung tiền bủn xỉn, từ lâu Ngải Lan đã muốn thoát khỏi bọn họ.
Nếu như thật sự có thể quen biết với người có tiền, cho dù chỉ là vui đùa qua đường, vài năm nhà, xe đều có, tính kỹ một chút, cũng là chơi, chi bằng chơi cùng phú hào.
Lúc này Ngải Lan dựa vào tin tức của Cù Lập Tu, mỗi ngày ngồi đợi Trần Kiết Nhiên, ý đồ thông qua nàng xây dựng mối liên hệ với Cố Quỳnh, trà trộn vào cuộc sống của người giàu có, nếu không dựa vào sắc đẹp của Ngải Lan, ở trường học người người vây quanh, căn bản sẽ không để mắt đến Trần Kiết Nhiên.
Mấy tên nam nhân miệng lưỡi cay độc đều nói xấu sau lưng, nói cô và Trần Kiết Nhiên đứng cùng một chỗ, chính là: "Người đẹp và quái vật".
Ngải Lan từng nhiều lần đùa giai, trước mặt mọi người tàn nhẫn giăng bẫy làm nhục Trần Kiết Nhiên, cùng bọn họ tìm thú vui tiêu khiển, nào ngờ Trần Kiết Nhiên không sa lưới, Ngải Lan dần dần vô vị, cũng mặc kệ nàng.
Ngải Lan thầm mắng Cù Lập Tu hại đời mình, găm vào đầu nàng ý nghĩ xấu, chỉ nói với cô Cố Quỳnh yêu thích nữ nhân, không nói Cố Quỳnh lòng dạ độc ác, không chút biến sắc sẵn sàng ép chết một người, khiến cô vĩnh viễn không vươn mình lên được.
"A Quỳnh tỷ tỷ...!Không, Cố tổng! Cố tổng, có chuyện gì chúng ta từ từ nói, chớ đem sự tình làm lớn đúng không?" Ngải Lan trứng gà đụng vào tảng đá, rốt cuộc biết sợ, thu hồi bộ mặt hồn nhiên vô tội, trong nụ cười xen lẫn kiêng kỵ lấy lòng, một mực cung kính gọi Cố tổng, chỉ còn thiếu nước dập đầu nhận sai: "Cố tổng, tôi cũng không có ác ý gì, chỉ muốn kết bạn cùng cô, cô đồng ý liền đồng ý, không muốn cũng dễ nói thôi mà, không cần nháo thành như vậy, rất khó coi, có đúng không?"
Cố Quỳnh khoanh tay, liếc chéo nhìn cô, ánh mắt khinh bỉ: "Cô cũng xứng?"
Bao nhiêu người có tầm cỡ muốn gặp Cố Quỳnh còn phải nhìn tâm tình của cô, người này là gì, nói muốn kết bạn với cô không thấy ngại miệng? Liền ngay cả trợ lý hết sức chuyên nghiệp cũng không nhịn được mà mím môi nhịn cười.
Mặt Ngải Lan lúc xanh lúc đỏ lúc trắng, cảm thấy mục tiêu thấy sang bắt quàng làm họ này qúa xa vời, thẳng thắn cắn răng nhận sai: "Cố tổng, tôi sai rồi, tôi có mắt như mù, cô giơ cao đánh khẽ, miễn là xoá những bức hình này, sau này tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cô và Trần Kiết Nhiên nữa."
Cố Quỳnh ném ra một tiếng cười: "Cút."
Ngải Lan như trút được gánh nặng, chạy ù đi như một làn khói chưa từng tồn tại.
Mãi đến khi rời khỏi bệnh viện, trở về chỗ ở của mình, Ngải Lan càng nghĩ càng giận, bấm điện thoại gọi cho Cù Lập Tu, mắng hắn một trận: "Cù Lập Tu! Con mẹ nó, anh có phải đàn ông không? Đẩy tôi vào biển lửa? Anh có biết Cố Quỳnh là hạng người nào? Hôm nay suýt chút nữa tôi bị anh hại chết rồi biết không? Đừng để lão nương thấy mặt anh! Lần sau gặp mặt anh em xã hội của lão nương sẽ chặt đầu anh ném cho chó ăn!"
Nói xong trực tiếp cúp điện thoại không cho Cù Lập Tu có cơ hội cãi lại, cơn giận này mới coi như hạ xuống.
Cù Lập Tu ở đầu dây bên kia bình tĩnh nghe Ngải Lan nhục mạ, không hề tức giận, thậm chí trên mặt không chút gợn sóng.
Hắn sớm biết Ngải Lan làm việc bại sự có thừa, nói cô đi, chỉ là muốn cho người kia một câu trả lời, biểu thị hắn vì li gián Trần Kiết Nhiên và Cố Quỳnh mà đã tận lực.
Bình tĩnh mà xem xét, Cù Lập Tu thật sự tận lực, nhìn vào gương mặt của Trần Kiết Nhiên, hắn chỉ hận không thể lui binh, làm sao có thể nhắm mắt đi tới, tự tìm cho mình phiền phức? Năm đó hoàn cảnh của Trần Kiết Nhiên xác thực khiến người ta đồng cảm, nhưng cho đến cùng cũng chỉ dừng lại ở mức đồng cảm mà thôi, trên đời người thảm hại hơn Trần Kiết Nhiên không phải không có, chẳng lẽ đều thương mỗi người một lần? Ở đâu ra nhiều lòng thương cảm như vậy.
Chỉ có Cố Quỳnh mới hứng thú cổ quái, mới giữ khư khư quái vật không buông tay.
Cũng không biết làm sao có thể hôn được? Phải chăng đêm xuống sẽ gặp ác mộng?
Cù Lập Tu mở di động ra xem một tấm hình, thiếu nữ kiêu ngạo lãnh diễm, khí chất tựa tuyết liên Thiên Sơn, nhìn thấy nhưng không với tới.
Đây mới là người tình trong mộng mà Cù Lập Tu ngưỡng mộ nhiều năm.
Cù Lập Tu cầm điện thoại trong lòng bàn tay, say sưa hôn thiếu nữ trên màn hình, hôn một hồi, có chút lạnh lẽo.
Không biết giây phút thật sự được hôn người kia, có lạnh lẽo thấm tận ruột gan như thế này không?
Hắn nghĩ, nên báo cho nữ thần tin tức: [ Xin lỗi, kế hoạch thất bại.
]
Bên kia trả lời rất nhanh: [ Biết rồi.
]
[ Bước tiếp theo muốn mình làm gì? ]
[ Chờ mình sắp xếp là được.
]
Cù Lập Tu suy nghĩ một chút: [ Khi nào thì mình có thể gặp cậu? Bảy, tám năm không gặp, rất nhớ.
]
[ Sau khi chuyện thành công.
]
Tiếp theo hết thảy tin tức như đá chìm biển lớn.
Mà Cù Lập Tu nhận được mấy chữ kia, trong lòng nhiệt khí tràn đầy, giờ khắc này mặc kệ nữ thần muốn hắn làm gì, kể cả giết người phóng hoả, hắn cũng cam tâm tình nguyện.
- -----------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm tạ tại 2020-10-06 23:53:00~2020-10-07 22:12:16 trong lúc vì ta ném ra Bá Vương phiếu hoặc tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ nha ~
Cảm tạ ném ra mìn tiểu thiên sứ: DetectiveLi 2 cái; xuyên hoa áo Đại thúc, 47592810, chuyên nghiệp đi ngang qua 1 cái;
Cảm tạ tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ: Cửu Thất, ngọt ngào quyển quên thả đường 10 bình; Anna 4 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối với ta ủng hộ, ta sẽ tiếp tục cố gắng!.
Danh Sách Chương: