Mục lục
Nhã Ái Thành Tính
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 27: Thủy hỏa bất dung
"Làm sao, chỉ mấy câu nói này cô đã chịu không nổi rồi?" Chiêm Đông Kình buông cánh tay cô ra, cảm giác đau nhức lại quay về, Tô Lương Mạt lập tức đè cánh tay lại.
Hắn ngẩng đầu nhìn bình nước biển, "Nằm nghỉ một lát đi."
Tô Lương Mạt chú ý thấy bàn tay Chiêm Đông Kình có băng gạc băng lại, sau lưng cô kê một cái gối, một tay che kín hai mắt, nhớ tới lời Bàn Tử nói cuối năm sẽ kết hôn, còn bảo cô với Vệ Tắc cùng tham dự.
Chiêm Đông Kình nhìn thấy mấy vết thương bị trầy xước nhỏ trên tay cô, mặc dù đã xử lý qua, nhưng sau khi bôi thuốc nước từng mảng từng mảng loang lổ trên cánh tay trắng nõn, càng hiện lên rõ ràng.
"Biết là ai làm không?"
Chiêm Đông Kình trầm mặc một lúc, "Không biết."
"Vậy tại sao sau khi tôi gặp chuyện anh lập tức xuất hiện, anh không có rời đi phải không, anh thực sự không nhìn thấy..."
Chiêm Đông Kình mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm Tô Lương Mạt, "Cô chỉ cần nhớ kỹ, nếu cô không từ chối tôi, cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy."
Tô Lương Mạt cắn chặt môi, vành mắt đỏ bừng ngẩng đầu, "Vậy thì sao, vậy cho nên là hướng về phía tôi mà tới, người nên chết là tôi?"
Chiêm Đông Kình không nói gì nữa, có người đẩy cửa phòng bệnh đi vào, "Kình thiếu, đây là thứ ngài dặn dò chuẩn bị."
Chiêm Đông Kình ra hiệu hắn để lên tủ đầu giường, "Ăn chút gì đi."
Cổ họng Tô Lương Mạt khẽ tắc nghẹn, thậm chí không thèm liếc nhìn những thứ thức ăn kia, "Tôi đã cố gắng thật cẩn thận, trước đó ở khách sạn cũng không đi đắc tội với bọn họ, mà ngay cả lúc đánh bạc tôi đều giữ mặt mũi cho các người, rốt cuộc là còn lý do gì không thể không lấy mạng tôi?"
Chiêm Đông Kình đứng thẳng dậy đi tới trước cửa sổ, hắn đưa lưng về phía Tô Lương Mạt, "Không cần bất cứ lý do gì, có thể là muốn khiến cô chết, cũng có thể là muốn tên cảnh sát kia chết, chỉ đơn giản như vậy."
"Đây chính là quy tắc ở thế giới kia của các người?"
"Đúng vậy."
Tô Lương Mạt nghiêng người từ từ dựa ra sau, điện thoại di động bị mất, cũng không thể liên lạc với Vệ Tắc, nhưng theo lý Vệ Tắc rất nhanh sẽ tìm được đến bệnh viện.
Tô Lương Mạt mệt mỏi nằm nghỉ một lúc, vừa có động tĩnh lập tức mở mắt nhìn ra phía cửa, thời gian từng giây từng phút trôi qua, Chiêm Đông Kình nhấn chuông trên đầu giường, có y tá đi vào thay cho cô bình nước biển.
Tô Lương Mạt nhìn hai tay Chiêm Đông Kình rủ xuống bên người, giọng nói ấm ách mở miệng, "Cảm ơn."
Người đàn ông tất nhiên là chấp chận, hắn nhìn đồng hồ, "Bạn trai cô chắc sẽ biết cô ở đây, bên ngoài có người trông chừng, tôi về trước."
Cô gật gật đầu, bên ngoài truyền tới âm thanh lôi kéo nặng nề, cửa bị dùng sức đá văng, Vệ Tắc bước nhanh xông vào trong đầu tiên, đằng sau còn vài người đồng nghiệp đi theo, mà ngay cả đám người Hàn Tăng cũng tiến vào.
Chiêm Đông Kình cầm lấy áo khoác trên ghế salon, Vệ Tắc hình như cũng không nhìn thấy hắn, đi thẳng đến trước giường đưa tay dùng sức ôm Tô Lương Mạt vào lòng, "Lương Mạt."
Tô Lương Mạt vùi đầu lên cần cổ Vệ Tắc, hai tay ôm chặt sau lưng anh, tiếng khóc ngẹn ngào nồng đậm giọng mũi, Chiêm Đông Kình đứng nguyên tại chỗ, trong ánh mắt đầy rẫy u ám cùng thâm sâu khó có thể diễn tả, hình ảnh hai người ôm nhau hình như có vẻ không ăn khớp, người đàn ông khẽ nheo mắt, môi mỏng gần như mân thành một đường vòng cung tà ác.
"Đừng sợ, không sao, không sao rồi." Bàn tay Vệ Tắc vỗ về sau gáy Tô Lương Mạt, "Anh xin lỗi."
Tô Lương Mạt ý vị lắc đầu, cái dáng vẻ yếu ớt này cũng là chưa bao giờ biểu lộ ra trước mặt Chiêm Đông Kình.
Chiêm Đông Kình nhấc chân định đi, Vệ Tắc buông người trong ngực ra, quay đầu nhìn về phía Chiêm Đông Kình ánh mắt giống như giết người, lập tức vọt dậy xông tới, "Là anh giết Bàn Tử, tôi phải bắt anh đem về đồn!"
Gương mặt Tô Lương Mạt đầy nước mắt vẫn là không nhịn được, cô vốn cho rằng không biết đáp án có thể trốn tránh thực tế, tâm trạng Vệ Tắc mất khống chế, Chiêm Đông Kình cứ như vậy đứng cuối giường, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìncảnh tượng theo hắn là thằng hề lừa trên gạt dưới.
Vài người đồng nghiệp giữ lấy Vệ Tắc, nhưng nguyên một đám trong mắt lộ ra đều là hận ý tận xương với Chiêm Đông Kình, Hàn Tăng cười lạnh, "Có gan thì xông lên a!"
Cánh tay Chiêm Đông Kình vắt ngang áo khoác của hắn, trong không khí gương cung bạt kiếm bộ dáng hắn lại thản nhiên như vậy càng hiện lên vẻ cao ngạo, Vệ Tắc nhìn thấy hắn muốn bỏ đi, "Tôi sẽ không bỏ qua cho các người, sau này các người đừng mơ tưởng có ngày tốt lành, cặn bã, cầm thú, tôi sẽ không để cho Bàn Tử chết một cách vô ích như vậy!"
Chiêm Đông Kình đứng lại trước mặt Vệ Tắc, trong mắt mặc dù không gợn chút sóng, lại có vẻ cuồn cuộn làm người khác kinh hãi, khóe môi hắn như có như không cong lên trêu tức, "Tôi vẫn là câu nói kia, có chứng cứ cậu bây giờ có thể bắt tôi, nhưng nếu không có, tốt nhất ngậm cái miệng đang mở của cậu lại, đỡ phải rước họa vào thân."
"Vệ Tắc!" Tô Lương Mạt gọi lại, Chiêm Đông Kình quay đầu liếc nhanh cô một cái, mang theo người của mình bước nhanh ra khỏi phòng bệnh.
Mấy người đồng nghiệp buông Vệ Tắc ra, khóe mắt anh ướt át, đi tới ngồi bên cạnh giường Tô Lương Mạt.
"Đừng như vậy, là anh ta đưa em đến bệnh viện."
Vệ Tắc khó có thể tự chủ, "Cho dù không phải là hắn, cũng là những kẻ như hắn, những kẻ này chính là u ác tính của xã hội, Bàn Tử còn trẻ như vậy, nếu không phải là anh nhờ cậu ấy đưa em về, cậu ấy cũng sẽ không chết, là anh hại chết cậu ấy!"
Bên cạnh vài người đồng nghiệp cũng không nhịn được rơi lệ, Tô Lương Mạt lại càng khó chịu, cô cong hai chân lên, hai tay ôm chặt đầu gối, "Nên trách em."
Vệ Tắc ôm cô vào trong ngực, cắn chặt bả vai cô rồi không nói thêm gì nữa, Tô Lương Mạt cho dù cảm thấy đau, trong lòng lại thoáng thấy dễ chịu hơn một ít.
Hai người cứ duy trì tư thế này thật lâu, người trước cửa đã đổi thành cảnh sát, Vệ Tắc lui người, kéo nâng tay Tô Lương Mạt rồi để lên trên chân mình, "Ngoại trừ vết thương ngoài da ra, có còn cảm thấy đau nhức ở đâu nữa không?"
"Không có việc gì, đều đã kiểm tra rồi."
"Ngủ một lát đi, có chuyện gì ngày mai nói sau."
Tô Lương Mạt còn cần nằm viện quan sát vài ngày, lễ truy điệu của Bàn Tử cô không thể tham dự, Vệ Tắc cho người canh giữ trước cửa 24/24 đảm bảo an toàn cho cô, Tô Lương Mạt cũng không dám đi, sợ rằng chính mình là người đầu tiên không khống chế được tâm trạng. Nhưng tin tức truyền thông không kiêng nể gì truyền phát vẫn làm cô thấy được cảnh tượng ngày hôm đó, Bàn Tử là con một trong nhà, mẹ khóc ngất tại chỗ, còn có vị hôn thê của cậu ấy, quả nhiên như lời cậu ấy nói, là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp dịu dàng.
Vệ Tắc trở lại rất sớm, vẻ mặt mệt mỏi, ngồi trên ghế sofa gọt táo cho Tô Lương Mạt.
Cô nhìn dải lụa đen quấn trên cánh tay của anh, Tô Lương Mạt khổ sở nuốt xuống, "Mọi chuyện đều lo liệu xong cả rồi chứ?"
Vệ Tắc gật gật đầu, đưa trái táo đã gọt vỏ tới, Tô Lương Mạt nhận lấy để lên tủ đầu giường, cũng không có ăn.
Chuông điện thoại của Vệ Tắc reo lên, anh để con dạo gọt trái cây xuống nhận điện, "Alo?"
Tô Lương Mạt nhìn thấy thần sắc Vệ Tắc sáng hẳn lên, "Theo sát một chút, hễ là những nơi có liên quan với hắn toàn bộ phải theo thật kỹ, những việc khác không cần quan tâm, chỉ cần tìm thấy vật phẩm hàng cấm lập tức bắt giữ!"
Nói chuyện xong, Vệ Tắc ngắt điện thoại gương mặt vẫn lạnh lẽo như cũ, Tô Lương Mạt nhìn sắc mặt của anh, "Vệ Tắc, em không muốn anh cũng gặp chuyện không may."
Vệ Tắc đi tới, đem trái táo thả vào trong lòng bàn tay cô, "Khờ quá, anh không có chuyện gì."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK