Chương 30: Đêm đó, đau không?
Ngón tay Tô Lương Mạt níu chặt cổ áo đến trắng bệch, Chiêm Đông Kình buông tay, "Bọn chúng đã làm gì cô?"
"Cũng giống hệt như anh vậy," Tô Lương Mạt nhấc đầu lên tựa vào tay vịn ghế sofa, "anh với bọn chúng không hề có chút khác biệt nào, lúc đó anh đã cho người đưa tôi đi, sao không tự mình giải quyết cho dứt khoát luôn đi?"
Ánh mắt Chiêm Đông Kình bỗng nhiên thâm trầm hơn, "Bọn chúng, còn làm gì với cô nữa?"
"Anh không nghĩ ra được à?"
Động tác Chiêm Đông Kình ngồi trên eo cô từ từ nâng người lên, Tô Lương Mạt bò dậy, Chiêm Đông Kình nhìn theo một bên vai cô lõa lồ lộ ra ngoài, kỳ thật không cần nghĩ cũng có thể đoán ra, đêm đó ở kho hàng Thành Bắc, Tô Lương Mạt muốn sạch sẽ đi ra ngoài gần như không thể.
Hắn nhấp hớp rượu, mặc cho mùi vị rượu cồn tinh khiết kích thích lan tràn trong miệng, Chiêm Đông Kình duỗi tay về phía Tô Lương Mạt, nhìn thấy cô vô thức tránh né, hắn không có dừng lại, đưa tay giúp cô kéo cổ áo lên, động tác ôn nhu đến kinh ngạc, thấy Tô Lương Mạt tựa hồ cả người đều cứng ngắc, ngón tay Chiêm Đông Kình cài lại nút áo cho cô, "Đừng có làm ra bộ dạng thà chết còn hơn, đêm đó không phải cô cũng ra ngoài được như thường sao?"
"Đúng," Tô Lương Mạt hất vai ngăn cản tay hắn lại, "tôi cũng không nhớ rõ đêm đó có bao nhiêu tên, bọn chúng nguyên một đám cởi sạch quần áo rồi trước mặt tôi không coi ai ra gì đi qua đi lại, tôi chưa bao giờ cảm thấy buồn nôn như vậy, tôi thậm chí còn muốn giết bọn chúng, nhưng mà có quá nhiều tên, tôi cho dù có muốn cũng chỉ có thể đối phó với một tên," Tô Lương Mạt quay đầu nhìn Chiêm Đông Kình, thấy sắc mặt hắn vẫn lạnh lùng như cũ, cô đột nhiên phản ứng kịp thời, là hắn đưa cô đến đó, cô nói ra những lời này không phải là tự mình tìm đòn roi sao? Tô Lương Mạt nhắm hai mắt lại, đem lời muốn nói đã đến cổ họng đều nuốt trở lại, "Chiêm Đông Kình, đối với tôi như vậy, có phải trong lòng anh cảm thấy cân bằng hơn nhiều đúng không?"
Người đàn ông chống lại tầm mắt Tô Lương Mạt, tay cầm ly rượu càng thêm nắm chặt, giống như có thể bóp vỡ ly thủy tinh kia bất cứ lúc nào, Tô Lương Mạt suy nghĩ, cô hình như cũng không có nói sai cái gì.
Chiêm Đông Kình thu hồi thần sắc, vị đắng trong miệng khẽ lan tràn trên đầu lưỡi.
Hắn ngồi ngược hướng ngọn đèn chiếu lên Tô Lương Mạt, "Đau không?"
Kinh nghiệm như vậy, kinh hoảng cộng với sợ hãi, Tô Lương Mạt đến bây giờ nhớ lại vẫn còn treo ngược một hơi trong lồng ngực, "Tất nhiên đau."
Ngón trỏ Chiêm Đông Kình từng nhịp gõ gõ lên ly rượu, Tô Lương Mạt thấy không khí ngột ngạt, "Tôi muốn đi về với Tô Trạch."
"Ăn cơm trước đi."
"Không cần..."
"Vậy cứ tiếp tục đợi."
Chiêm Đông Kình cũng không đưa cô đi đâu nữa, dù sao Uy Đỉnh Hoàng Thành xảy ra chuyện như vậy hắn cũng không có tâm trạng, Tô Lương Mạt với hắn đi xuống nhà hàng, nhìn thấy Tô Trạch ngồi ở chỗ bên cạnh cửa sổ ăn cơm.
Chiêm Đông Kình không cho Tô Lương Mạt đi tới ôm Tô Trạch, lúc Hàn Tăng đi vào sắc mặt rất kém, khi đi ngang qua người Tô Lương Mạt còn hung hăng trừng mắt với cô.
"Chỗ cô làm việc đãi ngộ có tốt không?" Chiêm Đông Kình bất thình lình hỏi một câu.
"Cũng được, sau khi chuyển sang làm việc chính thức sẽ không tệ."
"Cô xin nghỉ mấy ngày, theo tôi đi tới một nơi."
"Đi đâu?" Tay cầm đôi đũa của Tô Lương Mạt khựng lại.
"Đi đến chỗ ba tôi gặp chuyện." Sắc mặt Chiêm Đông Kình vẫn như thường, "Thay vì cứ để cô chờ trong căn phòng đó, không bằng thực sự đi nhìn qua thử, có lẽ sẽ có chút thu hoạch."
"Tôi không phải cảnh sát," Tô Lương Mạt tiếp tục ăn cơm, "chuyện phá án không phải sở trường của tôi."
"Ngày mai tôi cho người lái xe tới đón cô." Như vậy là không xen vào được.
"Gần đây ba tôi có khỏe không?"
Chiêm Đông Kình ngẩng đầu lên nhìn cô, "Trước khi mở miệng, vẫn nên nghĩ thử xem làm thế nào lo liệu tốt chuyện của tôi, chỉ có như vậy cô mới có tư cách nói điều kiện với tôi."
Ăn cơm xong, Tô Lương Mạt thấy Tô Trạch chơi game, cô đứng dậy định đi tới.
"Đợi chút," Chiêm Đông Kình gọi cô lại, "chuyện của bạn trai cô, đây là lần cuối cùng."
"Sau đó thì sao?"
Chiêm Đông Kình đẩy ly rượu trong tay ra, giương khóe mắt lên, "Không có sau đó, nhưng đợi đến ngày có kết quả cô không cần giống như kẻ ngốc chạy đến hỏi tôi, có phải là tôi làm không, Tô Lương Mạt, trông chừng kỹ người đàn ông của cô, nếu không hối hận cũng không kịp."
Cô ôm Tô Trạch ra khỏi Uy Đỉnh Hoàng Thành, mãi đến khi ngồi lên xe taxi vẫn còn suy nghĩ những lời này của Chiêm Đông Kình.
"Chị," Tô Trạch ngẩng đầu lên, hai mắt đen láy vừa lớn vừa tròn, cực kỳ giống hai trái nhãn, "chúng ta khi nào lại đến chơi?"
Tô Lương Mạt thở dài, xoa xoa đầu Tô Trạch, "Tô Trạch thích chú ấy à?"
"Ừm," Tô Trạch nghiêm túc gật đầu, "kem ly bên kia thật đắt, lần nào mẹ cũng không mua cho em, chú còn cho người cho em chơi thật vui..."
Giọng nói trẻ con non nớt của Tô Trạch nương theo động tác khoa tay múa chân, vẫn là làm trẻ con tốt nhất, được ăn được chơi là có thể đem đối phương định nghĩa thành người tốt, không cần vất vả đi nhìn lòng người.
Điện thoại của Vệ Tắc không gọi được, có lẽ còn đang thực hiện nhiệm vụ.
***
Tầng cao nhất của Uy Đỉnh Hoàng Thành, Tống Các đẩy cửa đi vào, Chiêm Đông Kình ngồi trên ghế sofa đang xem tin tức.
"Kình thiếu?"
"Nói."
"Với tính cách của ngài, theo lý sẽ không cứ như vậy mà thả cô ta đi."
Tống Các không cần nói trắng ra, Chiêm Đông Kình cũng có thể nghe ra được, "Trên người Tô Lương Mạt có loại năng lực đặc biệt, đây là thứ tôi cần."
Tống Các cho dù cái hiểu cái không, nhưng rốt cuộc cũng thở ra, ít nhất thái độ Chiêm Đông Kình khác thường không phải là do nữ sắc.
***
Tô Lương Mạt xin công ty nghỉ phép, Tống Tử Căng bên này dễ nói dối hơn, lúc cô sắp đi cũng không liên lạc được với Vệ Tắc, bây giờ hai bên giương cung bạt kiếm, cô tạm thời đi ra ngoài vậy cũng tốt, đỡ phải bị kẹp ở giữa khó mà ăn nói.
Tài xế tới đón cô, Tô Lương Mạt đem hành lý bỏ vào cốp phía sau, mở cửa chỗ ngồi phía sau mới nhìn thấy Chiêm Đông Kình.
Cô chần chừ một lát, vẫn là ngồi vào.
Chiêm Đông Kình nhắm mắt nghỉ ngơi, Tô Lương Mạt cố luôn tựa sát vào cửa xe, nơi Chiêm Tùng Niên gặp chuyện không may cũng không ở Ngự Châu, xe đi ước chừng được một tiếng, bởi vì đầu đường không có đèn xanh đèn đỏ, một chiếc xe máy điện đột nhiên xông ra, tài xế vội vàng thắng gấp.
Tô Lương Mạt mơ mơ màng màng, vẫn còn ngái ngủ, Chiêm Đông Kình theo bản năng vươn tay ra che chắn trước ngực cô giúp cô cản lại, bởi vì lực đàn hồi, cánh tay đè ép nơi mềm mại của cô đến phát đau.
Tô Lương Mạt cúi đầu liếc nhìn, đợi đến khi xe dừng hẳn Chiêm Đông Kình vẫn còn duy trì tư thế lúc nãy.
Cô đẩy ra một cái, chỉ là không có phát hỏa.
"Lần này sao không nói tôi cố ý sờ mó cô?"
"Có phải cố ý hay không tôi còn có thể phân biệt được." Trong lúc Tô Lương Mạt nói những lời này vẫn còn khó nén lúng túng, Chiêm Đông Kình thả tay xuống bên chân mình, "Làm sao phân biệt được, dựa vào lực đạo, hay là góc độ nắn ép?"
Tô Lương Mạt tránh khỏi ánh mắt Chiêm Đông Kình, cô xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, "Dựa vào ánh mắt nhìn ra được, nhưng tôi hoài nghi có phải tôi bị cận rồi hay không, bây giờ nhìn vào mắt anh, không lúc nào là không đầy ngập hai chữ 'háo sắc'."
Xem thêm...