Chương 29: Cầm thú nguyên bản
Nơi này là khu vui chơi tiêu khiển nổi tiếng ở Ngự Châu, Tô Lương Mạt cho dù chưa từng tới, nhưng ít nhiều cũng biết đến.
Xe hơi của Chiêm Đông Kình dừng trước cửa đại sảnh, Tô Lương Mạt xuyên qua kính chắn gió nhìn thấy một đám người đứng thành hàng, cô đẩy cửa xe ra, chờ xe phía sau đuổi kịp, muốn tới ôm Tô Trạch.
Chiêm Đông Kình một bả níu lấy cánh tay cô kéo cô tới trước mặt, người đàn ông phía sau ôm Tô Trạch đi tới, Chiêm Đông Kình không nói hai lời giữ chặt cô đi vào bên trong.
Hắn sải bước đi về phía trước, cũng không thèm để ý cô có theo kịp hay không, Tô Lương Mạt nhìn thấy Tống Các đứng trước cửa đi tới bên cạnh Chiêm Đông Kình nói nhỏ bên tai hắn mấy câu, người đàn ông lạnh mặt kéo cô đi vào đại sảnh, sau đó nhấn nút thang máy.
Tô Lương Mạt đưa tay muốn ngăn lại, "Tô Trạch còn ở phía sau."
Chiêm Đông Kình đơn giản chỉ cần lôi cô đi vào trong, nháy mắt chợt mất trọng lượng làm Tô Lương Mạt thấy bất an, "Anh muốn làm gì?"
Cánh tay Chiêm Đông Kình ghìm chặt bả vai Tô Lương Mạt, gần như áp cô vào trong ngực không cách nào động đậy, quản lý nơm nớp lo sợ đã đứng trước cửa từ sớm, bên trong mấy căn phòng bao không có một bóng người, Tô Lương Mạt đứng trước cửa, có thể nhìn thấy đống bừa bộn ở bên trong.
"Kình thiếu, hai ngày nay cảnh sát luôn đến gây phiền phức, lần này kiểm tra càng gây khó dễ hơn nhiều, đêm nay còn có mấy khách hàng lớn cứ thế bị đuổi ra ngoài, mấy cô gái trong giờ làm việc cũng bị bắt đưa vào đồn cảnh sát, nếu cứ tiếp tục như vậy, còn ai dám đến Uy Đỉnh Hoàng Thành của chúng ta?"
Tô Lương Mạt muốn rút tay ra bị hắn bắt lại rất nhanh, năm ngón tay Chiêm Đông Kình siết rất chặt, làm bàn tay cô tê nhức.
"Bất luận bỏ ra bao nhiêu tiền, trước tiên đưa người ra ngoài, cho người qua đây thu dọn sạch sẽ, đêm mai cứ mở cửa hoạt động như bình thường."
"Nhưng bọn họ ngày nào cũng tới giờ là đến, khách khứa đã giảm đi phân nửa..."
Tống Các đứng phía sau trầm mắt quét qua chai lọ bình hoa bị đập vỡ dưới đất, "Cái này rõ ràng là hướng phía chúng ta mà tới." Hai mắt như có như không quét qua Tô Lương Mạt, Chiêm Đông Kình một cước đá văng cánh cửa, kéo Tô Lương Mạt vào trong phòng.
Quản lý với Tống Các cũng vào theo, "Tôi bây giờ liền cho người dọn dẹp sạch sẽ phòng bao này cho ngài."
"Không cần," Chiêm Đông Kình ngồi xuống ghế sofa, ngẩng đầu hướng quản lý phân phó, "đưa hai chai rượu sang đây, các người ra ngoài trước."
"Vâng."
Chiêm Đông Kình từ trong túi áo rút ra hộp thuốc lá, động tác ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc rất gợi cảm, môi mỏng khẽ mím, vòng khói trắng ở chỗ cánh môi tràn ra, ngón tay hắn chống lên trán, ánh mắt quét về phía Tô Lương Mạt, "Nhìn thấy chuyện ngu xuẩn mà hắn làm chưa?"
Cửa phòng bao bị đẩy mở, quản lý tự mình đem rượu vào, "Kình thiếu."
"Tiền lương mấy ngày nay tăng gấp đôi cho bọn họ."
"Vâng."
Quản lý mở rượu ra, sau đó đi ra ngoài.
Chiêm Đông Kình cởi áo khoác rồi vén tay áo lên, trong miệng ngậm điếu thuốc còn một nửa, bộ dáng này có vẻ lười biếng mà ngổ ngược, hắn cầm ly rượu lên rồi rót đầy tràn, đưa một ly cho Tô Lương Mạt, cô đứng như tượng giữa phòng bao, "Tôi không uống rượu."
Mặc dù lúc này biểu hiện của hắn rất bình thường, nhưng địa bàn của hắn năm lần bảy lượt bị Vệ Tắc gây phiền phức, Tô Lương Mạt không tin hắn đưa cô tới đây chỉ để uống rượu.
"Sợ tôi bỏ thuốc?" Chiêm Đông Kình đưa ly rượu đến bên miệng, không thèm để ý uống một hơi, "Đứng xa như vậy làm gì? Tới đây ngồi?"
Tô Lương Mạt đi tới, chân không cẩn thận đạp lên cái ly dưới đất, khóe miệng Chiêm Đông Kình cười cười, "Cẩn thận, nơi này rất lộn xộn."
Hắn đưa một tay kéo Tô Lương Mạt ngồi xuống bên cạnh, lại nhét ly rượu cho Tô Lương Mạt, người đàn ông tiếp tục uống, Tô Lương Mạt thỉnh thoảng nhìn về phía cửa, Chiêm Đông Kình lui nửa người trên dựa ra sau, giang cánh tay ra để lên thành ghế, "Yên tâm, tôi cho người đưa em trai của cô đi ăn tối."
"Anh đưa nó về nhà đi, mẹ tôi sẽ lo lắng."
"Trong nhà kết giao hôn sự với cảnh sát, có gì phải lo lắng nữa?" Ánh mắt Chiêm Đông Kình từ trên xuống dưới quét một vòng khắp người cô, "Mẹ cô có biết quan hệ của các người không?"
"Anh còn có việc gì không?" Tô Lương Mạt cầm ly rượu để lên bàn trà, "Đây là chuyện của các người với cảnh sát, đứng kéo tôi vào, cái chết của Bàn Tử đã làm tôi rất tự trách, cũng đừng muốn thông qua tôi để buộc Vệ Tắc dừng tay, anh ấy từ trước đến nay lấy công việc làm trọng, huống hồ nếu thực sự trong sạch, không cần sợ người khác điều tra."
Đôi con ngươi Chiêm Đông Kình rơi vào hố sâu, "Chuyện cái tên Bàn Từ kia chết liên quan gì tới tôi?"
"Cho dù không phải là anh, cũng là những người giống như anh." Tô Lương Mạt bình tĩnh đem lời của Vệ Tắc nói ra lại.
Di động để trên bàn trà của Chiêm Đông Kình lại reo lên, ước chừng mười mấy giây sau, hắn mới cầm lên trả lời.
Tô Lương Mạt nhìn thấy gò má người đàn ông lạnh lẽo dị thường, tay phải cầm di động ở bên tai từ từ thu hồi, hắn ném văng di động về phía bàn trà, đột nhiên một bóng đen chồm lên áp trên đỉnh đầu Tô Lương Mạt, ly rượu chỉ cao bằng ngón tay vỡ nát dưới chân cô.
Tô Lương Mạt cả kinh, vô thức co chân lại.
Ngón trỏ Chiêm Đông Kình nhắm thẳng cô, "Những người như tôi, tôi là người như thế nào?"
Tô Lương Mạt xem chừng hẳn là hành động của đám người Vệ Tắc quá lớn, chọc vào những nơi khác của Chiêm Đông Kình, cô ngoan ngoan im miệng, không muốn vào lúc này trở thành người bị trút giận, nhưng trong mắt Chiêm Đông Kình bây giờ chỉ có cô, cô lúc này muốn trốn đi cũng không có cửa.
Cô nhìn thấy Chiêm Đông Kình khom lưng, khuôn mặt tuấn lãng hung ác từng bước phóng đại trong mắt cô, Tô Lương Mạt muốn đứng dậy, bị người đàn ông trước một bước đè lại bả vai sau đó đẩy ngã xuống ghế sofa.
Khuỷu tay cô chống lên mép ghế trượt ra ngoài, cả người cũng theo đó rơi xuống, một chân Chiêm Đông Kình bước ngang qua, gần như là vọt lên ngồi trên hông Tô Lương Mạt, "Cô ngược lại nói thử xem, tôi là người như thế nào?"
Hắn còn vướng mắc cái chủ đề vừa rồi, cánh tay Tô Lương Mạt lần mò tới bình rượu nằm dưới đất.
Chiêm Đông Kình liếc mắt, vẻ mặt đầy ý cười, "Đừng có giãy giụa, cô không phải là đối thủ của tôi."
"Anh muốn đem bực bội trút lên người tôi?"
"Không," Chiêm Đông Kình từ trên cao nhìn xuống, "tôi muốn nhét nó vào trong người cô."
Tô Lương Mạt thầm mắng cầm thú lưu manh một tiếng, gương mặt xinh đẹp của cô ửng đỏ, Chiêm Đông Kình đè bả vai cô lại, tay kia chỉ chỉ camera ở góc tường, "Cô nói nếu như tôi đem bộ dạng cô bị lột sạch sẽ gửi cho hắn xem, hắn có phải là càng muốn tìm tôi gây chuyện không?"
"Được, vừa vặn cho bọn họ một lý do để bắt anh."
Chiêm Đông Kình ngồi đè xuống, trọng lượng rất nặng, ép tới nỗi Tô Lương Mạt hít vào một hơi lạnh, "Hay là hắn đã nhìn qua cô không mặc quần áo rồi, cho nên không cảm thấy hiếm lạ?"
"Chiêm Đông Kình, có phải anh có hứng thú với tôi hay không?" Tô Lương Mạt hất cằm lên, đường cong nơi cần cổ mịn màng đẹp đẽ, "Nếu không vì sao cứ nhằm vào tôi như vậy?"
Hắn vẫn thật sự không tránh né, "Đúng, tôi cảm thấy cô bất luận là vóc dáng hay khuôn mặt cũng đều không tồi, về phần kỹ thuật ra sao, phải chờ xem xét, nếu như bạn trai cô đã liên tục đụng chạm đến trên đầu tôi, tôi cũng không thể cứ chịu đựng, nói đi, ở trên trước hay là ở dưới trước."
"Bệnh thần kinh!"
Chiêm Đông Kình vươn hai tay kéo quần áo Tô Lương Mạt, cho dù cô có kêu đứt cuống họng cũng sẽ không có ai đến, Tô Lương Mạt dứt khoát giữ sức giãy giụa kịch liệt, cổ áo bị kéo xuống đã có thể nhìn thấy áo ngực bên trong, cô cũng không cầu xin, hai tay ôm chặt che chắn trước ngực, "Lúc trước không phải anh đã hỏi tôi làm như thế nào ra khỏi kho hàng Thành Bắc, bọn họ đã làm gì với tôi sao?"
Trên mặt Chiêm Đông Kình cho dù không có biểu hiện gì ra ngoài, nhưng sau khi nhận liên tiếp mấy cuộc điện thoại kia rõ ràng tức giận ẩn nhẫn bị châm ngòi bùng phát, hắn nghe thấy lời Tô Lương Mạt nói, động tác không khỏi dừng lại.
Xem thêm...