Đẩy cửa phòng khách, Kì Nhi đi thẳng vào phòng, lại có người gọi lại.
“Kì Nhi, rốt cuộc Doanh Doanh cũng đợi được tỷ trở về.” Một mỹ nhân như nước mừng rỡ chạy tới, vui vẻ mà nhìn ngắm Kì Nhi.
“Thì ra là Doanh Doanh, thực xin lỗi, ta không nhìn thấy.” Kì Nhi mỉm cười nói, liếc qua chỗ nàng vừa mới ngồi, có một quyển sách đặt trên bàn.
“Muội chờ lâu rồi sao? Xin lỗi, lâu như vậy mới trở về.” Đối với Doanh Doanh, nàng luôn yêu thương như muội muội.
“Không sao, tỷ đừng tự trách.” Doanh Doanh kéo nàng ngồi xuống, quan tâm săn sóc giúp nàng xoa bóp bả vai. “Mệt mỏi không! Muốn nghỉ ngơi một chút trước hay không? Lát nữa muội sẽ sai người nấu vài món mà tỷ thích cho tỷ ăn.”
“Chúng ta thì sao? Chỉ nấu cho tiểu thư ăn, chúng ta không thể ăn sao?” Tâm Nhi vui vẻ nói. Hơn mười ngày không gặp, Doanh Doanh vẫn đẹp như vậy.
“Đúng vậy! Đi lâu như vậy nên mệt chết được, nhưng không thấy có người giúp chúng ta xoa bóp đấm lưng. Tâm Nhi, chúng ta thật là đáng thương nha!” Dung Nhi cố ý thở dài xót xa. Hai người các nàng thích nhất là chọc ghẹo Doanh Doanh xinh đẹp dịu dàng này. Kì Nhi giống muội muội, nhưng lại một muội muội nghịch ngợm đáng sợ, làm cho người ta vừa thương lại vừa giận. Doanh Doanh thì lại như một tiểu muội dịu dàng, hiểu biết lòng người. Đối với nàng, hai người chỉ có tràn đầy yêu thương. Ở chung với Kì Nhi rất lâu, đương nhiên không tránh khỏi thích trêu đùa Doanh Doanh, nhất là bộ dáng thẹn thùng đỏ mặt của nàng, rất là động lòng người.
Quả nhiên, Doanh Doanh lập tức đỏ mặt. “Dung tỷ, Tâm tỷ, hai người đừng giễu cợt Doanh Doanh.” Dung nhan tuyệt mỹ đỏ bừng lên rất mê người, cộng với giọng nói mềm mại, ba người các nàng nhìn trăm lần vẫn không chán.
“Đúng rồi! Các ngươi đừng hễ chút là chọc Doanh Doanh, muốn có người xoa bóp không phải rất dễ sao.”
Kì Nhi nháy mắt với Tiểu Hồng đứng một bên, nàng lập tức đi ra ngoài dẫn theo một nha hoàn tiến vào, đứng ở phía sau Dung Nhi và Tâm Nhi giúp các nàng đấm lưng.
“Thật là, mạng của các ngươi thật là tốt.” Kì Nhi lắc đầu thở dài, mặt mũi bọn họ còn lớn hơn nàng nữa.
“Cũng không tồi !”
“Thỉnh thoảng cũng phải an ủi chúng tôi một chút chứ!”
Hai người cười một cách không nghiêm túc. Nhiệm vụ của các nàng cũng không nhẹ nhõm gì, cũng rất đau đầu vị chủ tử này. Nếu nàng biết kiềm chế một chút, có lẽ các nàng sẽ không vất vả như vậy, nhưng cũng sẽ không còn thú vui này.
“Đúng rồi, có thư của tỷ.” Doanh Doanh tiếp nhận một cái lồng chim từ tay nha hoàn, bên trong là một con quạ đen.
Kì Nhi vẫn luôn không giống với người khác. Người khác dùng bồ câu đưa tin, nàng còn lại dùng quạ đen đưa tin. Theo cách nói của nàng, bồ câu quá phổ biến, cũng rất dễ bị người khác bắt được. Nàng dùng quạ đen sẽ không thế, không có người muốn trêu chọc quạ đen – thứ biểu trưng cho sự xui xẻo. Dùng nó để đưa tin, là cực kỳ an toàn. Gỡ tờ giấy trên chân nó xuống, Kì Nhi nhìn một chút bèn ném cho mấy người Dung Nhi.
Thì ra là Dương tổng quản gửi đến, nhưng nàng đã nhìn thấy Thượng Quan Duệ Dịch. Hắn làm như vậy có hơi trễ, nhưng may mà không để cho Thượng Quan Duệ Dịch phát hiện hành tung của các nàng, ít nhất còn an toàn được một chút.
“Thượng Quan Duệ Dịch…” Doanh Doanh nghĩ một chút. “Có phải người lần trước bị tỷ quăng vào chuồng heo hay không?” Nàng từng gặp hắn, không biết hắn đắc tội Kì Nhi thế nào mà lại bị nàng dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy để đối phó.
“Ngay cả muội cũng biết?”
Doanh Doanh gật đầu. “Chuyện đó có nghe nói qua. Có điều hình như tin tức bị phong tỏa, chỉ có vài người biết được chuyện này.” Nàng từ trong miệng của vài người kia mà biết được.
“Phong tỏa?” Kì Nhi khó hiểu. Mục đích của nàng là làm cho hắn mất mặt, sao có thể bị phong tỏa được?
“Vâng, hình như vị Thượng Quan công tử kia không phải người bình thường, không thì hắn quen biết một nhân vật có ảnh hưởng lớn nào đó. Nếu không làm sao có thể ngăn chặn việc này đến mức không có mấy người biết?”
Kì Nhi trầm mặc suy nghĩ một chút, tin tức của Doanh Doanh vẫn luôn rất nhiều, tài ăn nói cũng tốt, có lẽ có thể giúp nàng điều tra được gì đó.
“Doanh Doanh, muốn nhờ muội…”
“Có chuyện gì cần Doanh Doanh giúp đỡ thì cứ việc nói, không sao cả. Đừng khách sáo với Doanh Doanh.” Doanh Doanh tươi cười nói.
“Doanh Doanh, càng ngày muội càng có thể nhìn thấu tâm tư của người khác.” Nàng còn chưa nói là chuyện gì mà!
“Đó là bởi vì mặt của tỷ đang cười.” Hơn nữa là nụ cười không có ý tốt. Nhưng nàng tin Kì Nhi sẽ không hại nàng.
“Đúng vậy! Nụ cười đáng sợ.”
“Cách cười rất gian tà.”
Dung Nhi cùng Tâm Nhi bổ nói thêm vào. Các nàng cũng nhìn ra được nàng đang có ý đồ gì đó. Ngoại trừ cảm thấy may mắn vì nàng muốn đối phó không phải là mình, các nàng rất thông cảm với người bị hại kia. Không biết có phải vị Thượng Quan công tử kia hay không?
“Các ngươi thật là càng ngày càng hiểu biết ta.” Nàng muốn đối phó người khác, hơn nữa là Lộc vương gia thế lực rất lớn.
Về phần Thượng Quan Duệ Dịch… Dù sao hắn đã bị Vân Uyển Uyển liệt vào danh sách bị cự tuyệt, không tạo thành uy hiếp, đừng để ý đến hắn là được rồi.