“Duệ Nhi, nghe nói con dẫn một cô…” Một người đàn ông trung niên đột ngột xuất hiện, bên người hắn còn có một thiếu phụ trung niên xinh đẹp. Hai người nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì đều ngây cả người.
Thượng Quan Duệ Dịch hung hăng mà liếc cha mẹ bất thình thình xuất hiện làm hỏng chuyện xấu của hắn, ôm Kì Nhi đang đỏ mặt vào trong lòng.
“Có việc gì sao?” Không thấy hắn “đang bận” sao? Lại còn đứng đó mà nhìn!
Kì vương gia và vương phi liếc mắt nhìn nhau một cái, đều rất tò mò mà nhìn cô gái động lòng người trong lòng hắn, không có chút ý tứ lảng tránh nào.
“Cha mẹ chỉ muốn xem vị cô nương này…”
“Nàng kêu Vân Tinh, là con dâu tương lai của cha mẹ.” Còn những chuyện khác ngay cả hắn cũng không biết.
Kì vương gia và vương phi lại sửng sốt một chút, có chút không thể tin được mà nhìn hắn. “Con nói thật sao?” Hắn muốn cưới vợ! Không cần bọn họ cứ mãi thúc giục nữa?
“Đương…”
“Không phải!” Kì Nhi nhanh chóng cài lại nút áo, rời khỏi lòng hắn, kiên quyết phản đối chuyện hôn nhân này. Tuy trên mặt còn đang đỏ ửng nhưng vì cuộc đời nàng, nàng không thể mặc cho hắn tự mình quyết định nửa đời sau của nàng.
“Dung mạo của Vân cô nương cũng rất xinh đẹp.”
“Đúng vậy! Rất xứng đôi với Duệ Nhi.”
Kì vương gia và vương phi coi như không nghe thấy lời của nàng, vui vẻ mà lên kế hoạch cho chuyện hôn sự của hai người bọn họ.
Kì Nhi đẩy hắn ra, nhảy xuống ghế. “Ta sẽ không gả cho hắn.” Nàng lớn tiếng nói. Nàng không tin như vậy bọn họ còn không nghe thấy.
Bọn họ lo lắng nhìn con mình. “Người ta không muốn gả cho con?” Từ khi nào thì con của bọn họ trở nên mất giá như vậy chứ?
“Nhất định Tinh Nhi sẽ trở thành con dâu của cha mẹ.” Điểm này thì hắn lại rất chắc chắn.
“Không thể!” Nàng sẽ không gả cho củ cải trăng hoa như hắn!
“Con, đây là chuyện gì?” Khó có khi hắn muốn lấy vợ, nhưng sao cô nương này lại không muốn gả cho hắn đây? Có biết bao thục nữ danh môn muốn gả hắn mà không có cách nào, cô nương này lại bỏ qua cơ hội tốt thế này? (Đến dây thì ta bít bệnh tự kỷ của anh ở đâu ra rùi! Di truyền!)
“Ta không muốn gả cho ngươi.” Nàng chỉ gả cho nam nhân chuyên tình với nàng, hắn trăng hoa như vậy, nàng không cần.
“Tinh Nhi…”
“Ta nói không là không!”
“Muộn rồi.” Thượng Quan Duệ Dịch vươn tay ra một cái, nàng đã trở về trong lòng hắn.
“Có ý gì?” Nàng có dự cảm không tốt.
“Nàng đã nhận tinh trâm ngọc thì nàng nhất định là người của ta.” Nàng đã định là thê tửcủa hắn.
Tinh trâm ngọc? Là cây trâm đặc biệt mà hắn tặng nàng sao! “Ta không cần, trả lại cho ngươi là được chứ gì!” Vì một cây trâm mà hy sinh hạnh phúc cả đời mình thì thật là không đáng, cũng thật không có lợi.
“Cái này e là không được.” Kì vương gia mở miệng nói.
“Vì sao không được?”
Nhìn con một cái, thật rõ ràng, hắn đã yêu vị tiểu cô nương này .
“Tinh trâm ngọc giống như hoàng thượng tứ hôn, chỉ cần nhận lấy nó, nhất định phải thành thân với người tặng nó.” Kì vương gia chậm rãi nói, nhìn dáng vẻ của Kì Nhi, hắn có chút thông cảm với nàng.
“Sao có thể như vậy?” Nàng không muốn!
Trừ phi hắn thề không nạp thiếp, vĩnh viễn chỉ yêu một mình nàng, nhưng đây là chuyện không thể. Xem người nhà bọn họ, nhất định không giàu sang thì cũng phú quý. Nàng đã gặp qua vô số đàn ông hư hỏng, đàn ông có tiền giỏi nhất là làm những chuyện quái quỷ. Nàng không tin cả đời hắn chỉ yêu một cô gái. Nếu hắn làm được, nàng sẽ gả cho hắn.
“Nàng chạy không thoát đâu.” Thượng Quan Duệ Dịch hớn hở ôm lấy nàng, mặc kệ còn có người ở đó hay không.
Kì Nhi muốn thoát khỏi tay hắn nhưng vô ích. Trời sinh nam nữ có sự chênh lệch, khiến cho nàng không thể không bỏ qua cho ý định thoát khỏi cái ôm ấm áp của hắn.
“Tại sao lại là ta? Không phải ngươi thích Kì Nhi sao? Có phải người nhận lầm người hay không?” Chắc tên này sẽ không muốn một mũi tên bắn hai con nhạn chứ?
“Kì Nhi?” Kì vương gia và vương phi khó hiểu mà nhìn hai người bọn họ. Cảm thấy có chút nghi hoặc với cái tên đột nhiên toát ra này, nhưng vẫn nghe ra được đó là tên của một cô gái.
“Ta chỉ muốn nàng.” Thượng Quan Duệ Dịch vô cùng kiên định mà cúi đầu nhìn nàng.
“Vậy Kì Nhi thì sao?” Nàng không tin hắn đã quên Kì Nhi yếu đuối.