“Sao thế?” Cảm giác được sự khác thường của nàng, Thượng Quan Duệ Dịch ôm chặt lấy thân mình mềm nhũn của nàng, lo lắng mà nhìn dung nhan tái nhợt của nàng.
“Ta…” Vừa mở miệng, máu tươi liền phun ra, khóe mắt nàng liếc thấy một thái giám đang lén lút. Là Phúc đại nhân! Hắn lại không…
“Kì Nhi!” Thượng Quan Duệ Dịch kinh hãi nâng mặt của nàng, lo lắng mà gọi nàng.
“Trà…”
Máu từ trong miệng nàng trào ra càng ngày càng nhiều, ý thức của nàng cũng dần dần mơ hồ không rõ.
“Đừng mở miệng, xin nàng đừng mở miệng.” Nước mắt sợ hãi tràn đầy hai mắt hắn, cảm giác sợ hãi vì mất đi nàng lan ra trong lòng.
Nàng không nhìn thấy gì, cũng không nghe được gì, cả người chìm vào hôn mê, ý thức theo máu tươi tràn ra từ khóe miệng chậm rãi rời xa nàng…
“Kì Nhi, tỉnh lại, nàng mau tỉnh lại, đừng nhắm mắt lại, xin nàng tỉnh lại, vì ta mà mở mắt ra. Xin nàng vì ta mà sống tiếp.”
Hắn ôm lấy cô thể hôn mê của nàng ngã ngồi trên mặt đất.
………………………
“Cô muốn tìm ta tính sổ hay là nhanh chóng trở lại bên cạnh hắn?” Huyễn Linh đẹp như mộng ảo nhẹ nhàng ngồi trên không trung, dùng đôi mắt xinh đẹp của nàng liếc Chuyển Sinh nương nương một cái, lại chuyển tầm mắt vào trên người Thượng Quan Duệ Dịch đang ngồi ôm một cái “thi thể” xinh đẹp.
Chuyển Sinh đau lòng mà hắn bi thương. Nàng muốn vuốt ve hắn, nhưng giờ phút này nàng không có năng lực kia, chỉ có thể ở một bên nhìn hắn rơi lệ.
Mọi người muốn kéo Thượng Quan Duệ Dịch ra, nhưng hắn vẫn không động đậy mà ôm chặt lấy thân thể lạnh như băng của Kì Nhi.
“Tránh ra, tất cả các ngươi đều tránh ra, nàng không chết, nàng sẽ trở lại bên cạnh ta. Nàng là của ta, ai cũng không thể mang nàng đi. Ta không cho phép bất luận kẻ nào mang nàng đi! Cho dù là đầu trâu mặt ngựa cũng vậy!”
Dáng vẻ đau thương điên cuồng của Thượng Quan Duệ Dịch khiến mọi người càng thêm đau lòng. Ngay cả hoàng đế cũng không nỡ trách cứ sự vô lễ của hắn.
Huyễn Linh nhẹ nhàng cười ra tiếng. “Làm ơn đi! Đầu trâu mặt ngựa làm sao dám? Bọn họ cũng không muốn bị Nhị điện hạ của Hắc ngục ngươi làm thịt để nhắm rượu.”
Chuyển Sinh đột nhiên quay đầu, kinh ngạc mà nhìn nàng. “Thượng Quan Duệ Dịch là Nhị điện hạ của Hắc ngục?”
“Nhìn không ra sao?”
Huyễn Linh mỉm cười nhìn mọi việc trước mắt. Nàng nên gặp qua hắn mới phải chứ! Cho dù không quen biết, hẳn là cũng có thể cảm giác được tà khí trên người hắn mới phải chứ.
“Bên cạnh Chức Mộng là Đại điện hạ của Hắc ngục sao!” Chuyển Sinh không chút thay đổi mà nhìn Doanh Doanh xinh đẹp tuyệt trần giống hệt Huyễn Linh.
“Chính là phụ thân yêu quý của ta. Thế nào? Cô và mẫu thân xinh đẹp của ta cũng sắp trở thành chị em dâu, cảm giác như thế nào?” Huyễn Linh có chút vui sướng khi người gặp họa. Bây giờ bọn họ đều đã chỗ này, có thể nói là do một tay nàng làm chủ.
“Thu hồi nụ cười cực kỳ gian xảo của cô, miễn cho ta không cẩn thận đá cô về thiên giới.” Chuyển Sinh không hài lòng mà cảnh cáo nàng. Nàng đầu thai đến thời đại này mà không phải thế kỷ hai mươi như trong kế hoạch ban đầu, chắc chắn có liên quan tới con quỷ nhỏ này.
Huyễn Linh vươn ngón trỏ xinh đẹp ra, đắc ý mà lắc lắc. “Bây giờ cô không có năng lực kia.” Tuy rằng thực không muốn châm chọc nàng, nhưng đây là sự thật.
“Thúc thúc rất yêu cô nha!”
Thật tốt quá! Tất cả những người hữu tình đều sẽ thành thân thuộc như ý nguyện, ngay cả song thân vĩ đại của nàng cũng đã trùng phùng. Nhưng vở diễn còn chưa hạ màn nha.
“Ta phải làm sao để trở về? Ta đã chết rồi!”
Rõ ràng trong giọng nói của Chuyển Sinh có vẻ bi thương. Nếu có thể, nàng đã sớm trở về an ủi sự đau khổ của hắn chứ không cần đứng ở đây cả một ngày mà vẫn không thể chạm vào hắn.
“Cái này cần đến ta.” Trong tay Huyễn Linh đột nhiên hiện ra một cái cái lọ, nàng rót chất lỏng bên trong lên “thi thể” của nàng.
“Đủ rồi, Kì Nhi đã chết, muội ấy sẽ không trở lại.” Hoàng đế vừa thương tâm, lại vừa tức giận mà cùng Lệ Tĩnh muốn kéo Thượng Quan Duệ Dịch ra.
“Đừng đụng vào ta!” Cho dù hắn giãy giụa tránh né thế nào đi nữa cũng đánh không lại hai người bạn thân có võ công ngang tầm với hắn.
“Ngươi đừng tiếp tục…”
Đột nhiên, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả, nhìn trên người Kì Nhi lóe lên một vầng sáng màu bạc. Thượng Quan Duệ Dịch thừa dịp bọn họ thất thần lập tức tránh khỏi bọn họ, ôm chặt lấy Kì Nhi.
Hào quang kéo dài rất lâu, đột nhiên vụt sáng lên làm bọn hắn không tự chủ được mà nhắm mắt lại.
“Kì Nhi!” Thượng Quan Duệ Dịch vui mừng đến nỗi lệ tràn mi, cảm giác được thân thể của nàng không hề lạnh như băng, từ từ ấm áp trở lại.
Trong chốc lát, Kì Nhi ưm một tiếng, chậm rãi mở mắt ra. Nàng cảm thấy hình như mình đã ngủ rất lâu, mơ hồ cảm thấy được cẩn thận che chở. Ánh mắt xinh đẹp của nàng nhìn vào đôi mắt ưng thâm tình của hắn, trong lòng cảm thấy ấm áp. Nàng bèn nở với hắn một nụ cười tươi tắn chói mắt.
HOÀN
HẾT