"Xong hết rồi đấy!"
Đi về nhà,nó bước vào phòng ngủ. Tắm rửa nghỉ ngơi. Nó nằm trên giường, lăn lộn chục vòng nó cầm điện thoại lên gọi cho hắn.
"Alo" hắn lên tiếng.
"Anh hả!" Nó cười
"Sao gìơ gọi cho anh rồi? Nhớ anh?" Hắn nghiên đầu cười.
" ừhm!!" Nó phùng má.
" anh ơi!"
" gì?"
" lỡ sau này mình giống Hai với Nhi thì sao hả anh?" Nó hỏi.
" thì thôi!"
" anh...anh dám!!" Nó cáu.
" ấy anh đùa!! Thì lúc đó anh toi chứ sao!" Hắn cười phì.
" đúng đúng! Bây gìơ anh phải kể hết cho Em quá khứ của anh đi!! Lúc đó Em còn chuẩn bị tinh thần. "
" kể gì nào?"
" thì...bạn gái cũ của anh đó!" Nó chờ đợi.
" giời! Không có gì đáng kể đâu!" Hắn từ chối.
"Anh không kể? Vậy đừng trách Em lúc đó gặp bồ cũ của anh thì cô ta ăn hành nhá!!" Nó đe dọa.
" haizz! Bó tay Em luôn rồi! Anh kể" hắn lắc đầu..
" OK! Thế mới ngoan chứ !" Nó cười hí hửng.
" 5 năm về trước,anh đang đi trên ven hồ..."
"Ờ hớ!" Nó chờ đợi.
" thì anh bỗng thấy lạnh! Hết! "
" anh...em không có đùa!!! Anh nghiêm túc đi! " nó gào lên.
" sao Em cứ... thôi được rồi! Lúc đó anh thấy lạnh,thì nhìn sang bên hồ kia có một cô gái mặc chiếc váy hồng nhạt,gương mặt vô hồn nhìn xuống hồ. Lúc đó anh thấy lạ nên dừng lại xem!"
"Thì ra anh nhiều chuyện từ nhỏ!" Nó nói thầm.
" im lặng nào!!" Hắn nhíu mày.
" OK OK! " nó gật đầu.
" rồi anh cứ nhìn cô gái ấy hoài nhưng chả động tĩnh gì nên nhún vai đi tiếp! Rồi đi được 2 bước thì nghe tiếng ầm một cái,quay qua quay lại không thấy cô ấy đâu cả.anh hoảng loạn chuẩn bị hét lên thì..."
*quá khứ*
" im lặng nào! " cô gái ấy bịt miệng hắn lại.
" ưhm!!" Hắn im lặng.
Chắc chắn rằng hắn không còn la lên nữa thì cô gái ấy bỏ tay ra.
" cô...cô không phải nhảy xuống hồ rồi à?" Hắn ngạc nhiên.
" phụt! Đêm khuya lắc khuya lơ tôi đâu bị khùng mà nhảy xuống đó!!" Cô cười.
" chứ sao tôi nghe..." hắn nhìn xung quanh.
" tôi giết người!!" Cô cười.
" hở???" Hắn ngơ mặt ra.
" CÁI.. ưhm! Sao cô cứ thích bịt miệng tôi thế nhỉ?" Hắn cáu.
" nói nhỏ thôi chứ! Anh muốn cho ông hàng xóm biết à!" Cô gằn giọng.
" vậy...vậy là...cô giết ngườì thật hả?"
" tôi giết chuột ông ơi!! Sao mà một người dễ thương xinh xắn như tôi mà lại đi giết người!" Cô cười tươi
" ừ! Tôi cũng không tin rồi! " hắn lạnh lùng.
" hừ! Thế mà hồi nảy nhìn cứ như sắp xỉu ấy mà bày đặt!" Cô bĩu môi.
" thì...thì sao? Kệ tôi!!" Hắn quay qua chuẩn bị bước tiếp.
" ấy! Chờ nào chú Em! Còn chưa giới thiệu tên tuổi mà xắn váy đi rồi!" Cô kéo hắn lại.
" cô nói ai mặc váy? "
" ai nghe thì người đó mặc thôi!! " cô nhún nhảy.
" cô..."
" tôi tên Minh Khuê! Rất vui được gặp anh.!" Cô đưa bàn tay nhỏ nhắn ra.
" minh khuê? Tôi tên Phong!" Hắn cũng bắt tay cô.
* hiện tại*
" thế là anh quen cô ấy từ đó!"
" ừhm! Nhưng sao chia tay vậy?" Nó hỏi.
" tụi anh chia tay là do cô ấy phải đi du học."
*quá khứ*
" Em có thể chờ anh được không? " hắn cầu xin cô.
"Xin lỗi anh Nhưng Em phải đi..." cô mỉm cười.
"Nhưng tại sao lại đột ngột như vậy?"
" anh không cần biết!" Cô cúi mặt.
" anh là bạn trai của Em, có lý do nào khác anh không được biết? "
" được rồi! Anh muốn biết chứ gì!!" Cô bước lại gần anh,nhếch mép.
" tôi chán ghét anh rồi! Phong à! Ngay từ lần đầu tôi đã ko có ý định quen anh, nhưng cứ lẽo đẽo mãi làm tôi phát bực nên mới đồng ý!
Anh vẫn chỉ là một chú nai thôi! Chưa đủ trình để tôi ngó tới đâu! Nực cười!! Đêm đó,tôi chỉ là muốn anh chú ý một chút nên mới ra bờ sông đấy! Nhưng tôi đã lầm! Nhát như anh, theo đuổi chỉ tổ phiền phức! Tôi chịu đựng đủ rồi!! Tôi đã có người khác!! Anh ta là bạn tốt của anh đấy!!! Xem đi! Ngay cả bạn thân mà cũng thấy anh yếu đuối! Thì tôi không còn gì để nói nữa rồi. Ha ha! Ở lại đây đi! Đừng cố gắng chứng minh cho tôi thấy điều gì ở anh nữa! Tôi chán rồi! Tạm biệt! Phong." Cô cười nụ cười cuối với hắn rồi xoay gót bước đi vào cửa sân bay. Hình bóng quyến rũ dần biến mất.
Hắn chỉ biết đứng đó,rồi lẳng lặng bước đi về.
*hiện tại*
" ngày hôm sau anh nhận được tin rằng chiếc máy bay mà cô ấy lên đã nổ ngay sau đó! Không ai biết tin tức gì về nó nữa... hết rồi đấy!" Hắn nói xong im lặng.
Một chuỗi im lặng kéo dài.
" Em... Em xin lỗi vì bắt anh nhắc lại chuyện buồn!" Nó bức rứt.
" Không sao? Thôi em ngủ đi trễ rồi đấy!" Hắn nhẹ nhàng.
" anh có giận Em không?" Nó hỏi
" Em làm gì anh mà anh phải giận! Chỉ trách lúc đó anh quá mù quáng, anh nên nhận ra ngay từ đầu!" Hắn nói.
" để Em hát cho anh nghe nhé!" Nó nói với hắn.
" ừm! " hắn nằm xuống giường.
"
I heard it in your voice when your love die
On the telephone connection stretching miles and miles of wire.
You said it was over and then cried and cried
.you were gone before I said goodbye
Would you stay just a little my love
Would you sway just a little my love
'Cause the hole in the middle of my heart needs filling up
If you stay just a little ...my love!"
Đọc nhanh tại Vietwriter.com