"Không thể nào! Minh Khuê đã chết rồi!" Hắn trợn mắt,không tin
"Nhưng... có thể là hiện trường giả thì sao?" Nó bước đến gần hắn.
"Không thể,tất cả đều chết hết rồi!! Cả cô ấy cũng vậy! " hắn ngồi sụp xuống.
" Vậy thì...là ai?" Nó nhíu mày.
"Anh... anh không biết!" Hắn ôm đầu, còn ai muốn hại họ chứ!
"Cô gái tên Minh Khuê...có bạn thân hay gì không?" Nó ngồi xuống ngước nhìn hắn.
"Cô ấy không có bạn bè, họ hàng thì qua đời hết rồi. Nhưng khoan....còn một người." Hắn sực nhớ.
"Là ai? Anh có nhớ không?" Nó chờ đợi
"Cô ấy có một cô Em gái sinh đôi, tên là Thanh Khuê! Thanh Khuê không đi chung chuyến bay đó nên không thể chết được!" Hắn nói.
"Nhưng tại sao lại tên là Thanh Khuê? Đồng bọn của cô ta đều gọi cô ta là Minh Khuê mà!" Nó thắc mắc.
"Có lẽ cô ấy bắt mọi người phải làm vậy!" Hắn ngẫm nghĩ.rồi nói tiếp.
"Thanh Khuê thích anh....nhưng anh lại thích Minh Khuê... "
"Có lẽ là Thanh Khuê mượn tên của Minh Khuê để hại chúng Em!!" Nó khoanh tay đi vòng vòng.
"Nhưng...cô ấy là Em của Minh Khuê! Không thể hại người mà Minh Khuê yêu thương được!" Hắn nhìn nó.
"Sao anh biết được! Cô ta có thể vì hận anh không thích cổ nên mới vậy nè! Mệt!!" Nó lắc đầu ngao ngán.
Hắn không nói gì, chỉ im lặng nhớ về quá khứ...
Quá khứ~--------------------------
"Anh Phong! Em thích anh." Cô gái có mái tóc ngắn ngang vai nói.
"Nhưng anh lại thích chị của Em,xin lỗi Thanh Khuê." Hắn xoa đầu cô.
"Nhưng... tại sao chị ấy lại có tất cả chứ! Từ danh vị,đến tình yêu,Em đều thua chị ấy! Em...EM GHÉT CHỊ ẤY!!" Thanh Khuê gào lên.
*chát*
"Chị...chị dám đánh em sao?" Thanh Khuê nhìn Minh Khuê.
"Em đừng lớn tiếng với người yêu của chị! Chị hơn em sao? Phải, chị hơn em về danh vị,về tình yêu đó! Còn cha mẹ, họ có yêu chị không?" Minh Khuê khóc.
"Chị!! Tôi không cần biết! Tôi phải có tất cả, còn chị,sao không chết luôn đi!!" Thanh Khuê cười điên dại.
"Em!! Khụ khụ!!" Minh Khuê ho ra máu.
"Minh Khuê!! Em làm sao vậy?" Hắn hoảng sợ.
"Phải! Chết đi,chết đi!!! Chị chết thì tôi sẽ có tất cả!! Ha ha!" Thanh Khuê bước đến gần Minh Khuê.
"Tránh ra!!" Hắn đẩy Thanh Khuê ra.
"Anh...anh sao lại...!" Thanh Khuê ngạc nhiên.
"Tôi không muốn cô ở đây nữa!! Duy Khánh( anh hai của nó )
nói đúng! Cô đúng là đồ ác độc!! Đến chị ruột của cô mà cô còn...hừ! Biến đi!!" Hắn lườm Thanh Khuê.
"Anh..." Thanh Khuê như không tin vào tai mình.
"BIẾN ĐI!!!" Hắn ôm Minh Khuê chặt hơn.
"Được lắm!! Hai người cứ chờ đó! Tôi sẽ không cho chị được sống yên đâu!! Còn anh Phong, chính Em sẽ đem anh về bên em. Ha ha!! " nói rồi Thanh Khuê bước đi.
------------------------------------
Hắn nhắm mắt, quá khứ thật đau khổ...
"Anh làm sao vậy? Không khỏe sao?" Nó lo lắng nhìn hắn.
"Anh...anh không sao!" Hắn cười yếu ớt.
"Cái mặt xanh lè vậy mà bảo là ổn à! Lại đây nằm một chút,sẽ khỏe thôi!" Nó vỗ đùi.
"Anh bảo..." hắn chần chừ.
"Nghe lời em, nghỉ ngơi một chút! Anh đã không ngủ hai ngày rồi." Nó kéo hắn nằm xuống,đưa tay vuốt những sợi tóc lòa xòa trên trán hắn.
Hắn nhìn nó, đôi mắt hiện lên vẻ lo âu.Hắn lo cho nó. Hắn sợ sẽ có chuyện gì xảy ra với nó. Thanh Khuê sẽ làm bất cứ điều gì mà cô ta nói. Hắn chợt run lên.
"Anh lạnh sao? Ôm em cho đỡ lạnh nè! Thiệt là bánh bèo quá!" Nó vòng tay, cúi người ôm hắn.
Hắn mỉm cười, cứ như vậy đi...hắn sẽ bảo vệ nó! Bảo vệ những người hắn yêu, dù có chết!!!
Tại nhà Thanh khuê....
"Có lẽ anh đã đoán ra rồi đúng không? Dùng tên của Minh Khuê, một mục đích là muốn xát muối vào vết thương của anh thôi! Chị Minh Khuê sướng thật nhỉ? Anh yêu thương chị ấy đến vậy mà chết quá sớm!! Ha ha ha!! Trò chơi này còn dài lắm! Lúc thích hợp em sẽ giải thích cho anh. " Thanh Khuê nhếch mép rồi cầm điện thoại lên.
"Thực hiện đi!"
"Minh khuê! Em dừng lại đi!" Một giọng nam trầm vang lên.
"Anh dám cãi lời tôi? Anh muốn đi theo hai người kia à! Với lại...đừng gọi tôi là Minh Khuê nữa! Cái tên ấy thật bẩn thỉu,gọi tôi là Thanh Khuê!" Ả nhíu mày,đưa tay gạt tàn thuốc lá.
"Tôi... Thanh Khuê! Em bị điên rồi! Sẽ nguy hiểm đến tính mạng của nhiều người,Em không nên thực hiện điều đó!" Anh chàng trong điện thoại nói.
"Hạo Thiên! Anh là nô lệ của tôi,đừng làm tôi bực! Thực hiện đi!" Ả nói ngắn gọn.
"Em... được rồi!" Rồi anh chàng cúp máy.
"Để xem...nếu em đem tính mạng của mình ra đùa giỡn...anh có lo lắng không?" Ả cười to.
"Anh Vy! Tôi đã sắp có được Phong rồi! Tại sao cô lại ngu ngốc mà chen ngang vào? Vậy đừng trách tôi!!! Chúng ta sẽ sớm hội ngộ thôi.!" Ả nhìn vào tấm gương.
"Gương mặt này...thật ghê tởm khi giống chị,Minh Khuê à! Tôi đã từng muốn thay đổi nó,nhưng bây gìơ tôi lại thấy thật thông minh khi giữ nó lại!" Thanh Khuê đưa tay vuốt ve gương mặt.
*xoảng*
"TÔI SẼ GIẾT TẤT CẢ NHỮNG NGƯỜI ĐÃ CẢN TRỞ TÔI! DÙ CÓ LÀ NGƯỜI THÂN ĐI CHĂNG NỮA!! ĐỢI ĐÓ!!!!"
Ả đập bể chiếc gương trước mặt,những miếng thủy tinh cứa qua làn da trắng,một miếng thủy tinh vô tình xoẹt ngang vết sẹo kéo dài kế bên mắt, trông thật xấu xí!
"Hạo Thiên! Làm xong việc đến nhà tôi. Tôi cần anh!"
Cô nói trong điện thoại rồi ngắt máy,gục đầu xuống,một giọt nước mắt hiếm hoi lặng lẽ rơi trên má....
"Chừng nào em mới kết thúc việc này hả Thanh Khuê?"
Hạo Thiên cầm điện thoại trong tay,mở thư viện hình ảnh ra,đưa tay xoa nhẹ bức hình một cô gái có mái tóc ngắn ngang vai trông thật đáng yêu, nụ cười không chút bụi trần nào gìơ đây đã là nụ cười của một ác quỷ! Anh yêu cô, cô biết , nhưng cô vẫn lợi dụng tình yêu của anh. Anh đau lòng,nhưng yêu cô nên làm tất cả...kể cả giết đi những chướng ngại của cô! anh sẽ làm tất cả,chỉ mong cô sẽ lại cười với anh nụ cười đáng yêu đấy!! Anh... sẽ làm tất cả vì Em,Thanh Khuê!
Sau khi mọi việc ổn thỏa,Hạo Thiên đến nhà của Thanh Khuê như lời cô dặn.
*kinh kong *
"Vào đi"
"Tôi đã làm xong rồi." Anh bước đến bên cô.
"Tốt! Bây gìơ thì tiếp tục đi!" Thanh Khuê ngước lên nhìn anh
Anh ôm cô,hôn cô,đem cô vào phòng ngủ. Phải! Giữa hai người là một cuộc trao đổi, cuộc trao đổi thể xác nhưng lại không có tình yêu....
Đọc nhanh tại Vietwriter.com