Buổi tối ngày đó chạm mặt với Lăng Chu, lại bị Sở Dĩnh vội vã túm đi, căn bản không có ấn tượng gì, Chu Tự Hàn đối với Hàn Chấn lại có mấy phần kiêng kỵ, hơn nữa buổi sáng bởi vì Hàn Chấn và Sở Dĩnh vừa mới náo loạn một chút, buổi chiều nay liền gặp được, không thể không nói có một chút xui xẻo.
Chu Tự Hàn theo bản năng ôm lấy hông của Sở Dĩnh, nói chuyện cùng Hàn Chấn: " Sao hôm nay Hàn tổng có thời gian rãnh rỗi ra ngoài chơi bóng vậy?" Hàn Chấn cười nói: "Trộm phải Phù Sinh nửa ngày rãnh rỗi thôi, Sở tiểu thư, đã lâu không gặp, phim “Thanh Liên” mẫu tôi có xem, rất chờ mong diễn xuất tinh xảo của Sở tiểu thư, buổi chiếu mở màn tôi nhất định đến."
Mặc kệ tại nơi nào, Hàn Chấn đều có tác phong thân sĩ nhanh nhẹn, Sở Dĩnh không khỏi lộ ra một ý cười nhợt nhạt: "Cám ơn Hàn tổng đến dự." Nhưng ánh mắt không cách nào rời khỏi người phụ nữ trẻ tuổi bên người Lăng Chu, Sở Dĩnh phát hiện, mình vẫn không nhịn được ghen tỵ.
Cô gái xinh đẹp lại trẻ tuổi, hai gò má mềm mại tự nhiên, một đôi con ngươi ngây thơ chưa đứt, cô bé này nhiều lắm là hai mươi tuổi, nên còn chưa có vào trường đại học, hơn nữa toàn thân lại có loại ưu việt và kiêu ngạo đó, khẳng định không phải xuất từ gia đình bình thường.
Sở Dĩnh chớp mắt hoảng hốt, nhìn cô gái này có chút cảm giác, chính là thời điểm cùng cô một tuổi, đoán chừng cũng không kém bao nhiêu so với cô đâu! Trong đầu đều là ước mơ tương lai, mặc dù kiêu ngạo, trong mắt lại chỉ nhìn vào một mình Lăng Chu, cô bé này dáng dấp không hề giống cô, thế nhưng loại mùi vị, cái loại cảm giác không muốn xa rời Lăng Chu đó, gần như giống nhau như đúc, cô ấy nhất định thích Lăng Chu, giống như mình ban đầu.
Chu Tự Hàn quét qua Lăng Chu, bất giác trầm ngâm hồi lâu nói: "Hàn tổng, vị bằng hữu kia có chút quen mặt, gặp qua ở nơi nào sao?" Lăng Chu rất có vài phần tự giễu nói: "Chu tổng thật là quý nhân nhiều chuyện hay quên."
Kiến Quốc xoa xoa đôi bàn tay giới thiệu: "Cái đó, lão đại, vị này chính là cục trưởng Lăng của Cục Văn Hóa, lần trước đề cập tới với anh......" Lúc này Chu Tự Hàn mới nhớ tới, chính mình an bài Sở Dĩnh tới bữa tiệc kia, không để lại dấu vết quan sát Lăng Chu mấy lần, nghiêng đầu nhìn Sở Dĩnh một chút, hình như là buổi tối đó đi studio tìm Sở Dĩnh chính là người đàn ông kia.
Hàn Chấn cười nói: "Lăng Chu là bạn học của tôi, chúng tôi biết nhau ở nước ngoài, mới vừa rồi nhắc tới mới biết, Lăng Chu cũng biết Sở tiểu thư, theo tôi được biết Lăng Chu vừa trở về B thị, sao lại thần thông quảng đại như vậy."
Chu Tự Hàn nghi ngờ hỏi Sở Dĩnh: "Em và cục trưởng Lăng đã sớm biết nhau sao?" Sở Dĩnh không biết Lăng Chu muốn làm gì, có lẽ là theo thói quen không muốn làm cho cô tốt hơn, có lẽ cảm thấy cô có lỗi với anh, mỗi lần gặp mặt, không lạnh lùng chế giễu nhiệt phúng cô mấy câu thì không qua được.
Sở Dĩnh thản nhiên nói: "Không có gì, tôi và cục trưởng Lăng là bạn học." "Bạn học......" Trong mắt Lăng Chu xẹt qua vẻ tức giận, hai chữ đơn giản này liền đại biểu cho toàn bộ thời gian sáu năm ở chung một chỗ của bọn họ, những việckia mặc dù đắm chìm ở trong trong trí nhớ, lại vĩnh viễn sẽ không bao giờ phai mờ, ở trong miệng cô nhẹ nhàng chính là bạn học.
Lăng Chu chợt cười, cười có chút đột ngột: "Sở tiểu thư có lẽ đã quên, tôi từng là một trong những người theo đuổ Sở tiểu thư i." Cô gái ăn bên cạnh cảnh giác nói: "Lăng ca ca, hai người từng yêu nhau sao?"
Lăng Chu mím môi không nói lời nào, chỉ là nhíu mày nhìn Sở Dĩnh, mặt Chu Tự Hàn lạnh lùng có chút âm trầm, tình huống như thế này không cần đoán cũng biết, Lăng Chu và Sở Dĩnh khẳng định không phải bạn học đơn giản như vậy, không phải anh độ lượng hẹp hòi, nỗi lo lắng nghi ngờ, chuyện Sở Dĩnh đến nơi này, anh chính là quan tâm, hơn nữa, tên Lăng Chu này sao có chút quen tai chứ, người đàn ông này thật sự là tương đối xuất sắc, ôn nhã tuấn dật tác phong nhanh nhẹn, so với mình và Hàn Chấn cũng trẻ tuổi hơn không ít, trẻ tuổi như vậy là có thể làm dến cục trưởng, bối cảnh ở ngoài, năng lực của anh ta quá rõ ràng, anh ta chính là người đàn ông mà Sở Dĩnh từng thích sao? Chu Tự Hàn phát hiện, cái ý nghĩ này vừa mới ló đầu tới khiến anh vô cùng khó chịu, nhưng anh lại hết sức muốn nghe đáp án của Sở Dĩnh.
Nét mặt ngây thơ trực bạch này, gần như cái gì cũng không trốn nổi con mắt, nhất thời Sở Dĩnh không biết trả lời như thế nào, lại nghe Lăng Chu: "Làm sao có thể, người theo đuổi Sở tiểu thư rất đông đảo, sao có thể để ý tới tôi chứ?"
Cô gái bên cạnh vỗ vỗ ngực, nghiêng nghiêng đầu, giọng nói rất là khả ái nói: "Nguy hiểm thật, nếu như khi đó Lăng ca ca thành công, hiện tại sẽ không có chuyện gì với tôi, chỉ là Sở tỷ tỷ, tôi có thể gọi chị là Sở tỷ tỷ không?" Sở Dĩnh gật đầu một cái, đối với tiểu nữ sinh tự tới làm quen này không cách nào cự tuyệt chính thức được.
"Trường học của chúng tôi có rất nhiều người ái mộ chị ồ! Quảng cáo đẹp ngây người của chị đó, nam sinh ở trường học của chúng tôi đều âm thầm xem chị là nữ thần, rất sùng bái, nhưng mà bọn hắn khẳng định là không biết, chị ngoài đời còn đẹp mắt hơn trên màn ảnh, lát nữa chị có thể ký tên giúp tôi không?" Lại nhìn Chu Tự Hàn một cái nói một câu: " Xì căng đan của hai người quả nhiên là thật."
Lăng Chu có chút nhức đầu túm cô ấy đi qua: "Em đừng hồ đồ nữa, hiện tại liền tiễn đưa cho em trở về."
Cô gái le lưỡi: "Được không, được không......" Đưa ra hai ngón tay nâng tại bên tai: "Em thề, khẳng định ngoan ngoãn nghe lời nói của Lăng ca ca, anh đã đồng ý với dì dẫn em ra ngoài chơi, không cho nói chuyện không giữ lời." Hai người chung đụng thân cận tự nhiên.
Mắt Sở Dĩnh khép hờ, chỉ cảm thấy trong lòng có chút chua xót cuồn cuộn, nhiều cảnh tượng quen thuộc, người đàn ông còn là Lăng Chu, cô gái cũng không phải là cô nữa.
Kiến Quốc vốn là nghĩ nói chuyện xong, vội vàng tách nhau ra chơi tất cả, cũng tránh cho thật sự gây ra chuyện thứ hai gì, không nghĩ Hàn Chấn lại nói một câu: "Khó có dịp gặp được Chu tổng ở chỗ này, Lăng Chu và Sở tiểu thư là bạn học, không bằng cùng nhau chơi đi!"
Chu Tự Hàn hiển nhiên sẽ không bác bỏ mặt mũi của Hàn Chấn, hai nhóm người cũng đến một nơi, Lăng Chu mang tới cô gái gọi là Nhan Nhan, cũng không biết là họ là gì, Lăng Chu gọi cô ấy như vậy, cô ấy cũng tự giới thiệu mình như vậy.
Đàn ông chơi bóng, phụ nữ là bình hoa phụ gia không hơn không kém, bày đẹp mắt không có gì dùng, Sở Dĩnh và Nhan Nhan còn có hai bạn gái của Kiến Quốc và Trần Bân cùng nhau ngồi nhàn rỗi ở khu trong.
Bạn gái của Lâm Kiến Quốc và Trần Bân, Sở Dĩnh cũng không nhận ra, nói hai câu, liền ai cũng không quan tâm tới người nào, chỉ mình Nhan Nhan là nói nhiều, tiến tới bên cạnh Sở Dĩnh, muốn ký tên, còn hỏi cô chuyện quay phim rất nhiều, sau đó thở dài nói: "Ba mẹ tôi chết sống không cho tôi vào giới giải trí, nói cái này loạn, thật ra thì tôi rất thích biểu diễn, hơn nữa biết khiêu vũ, còn có thể đàn dương cầm, vào giới văn nghệ nhất định có thể nổi tiếng."
Đột nhiên Sở Dĩnh cảm thấy mình già rồi, cùng Nhan Nhan lớn như vậy không thể vượt qua sự khác nhau, Sở Dĩnh không nhịn được hỏi cô ấy: "Đã có người mình thích rồi, vẫn còn muốn làm diễn viên sao?"
Nhan Nhan nhìn cô giống như nhìn người ngoài hành tinh” "Có người thích và làm diễn viên có quan hệ gì, coi như thích Lăng ca ca, phụ nữ cũng muốn có sự nghiệp của mình, tôi muốn làm ngôi sao nổi tiếng."
Sở Dĩnh không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía sân bóng, Lăng Chu đứng chung một chỗ Chu Tự Hàn và Hàn Chấn, cũng không thua kém chút nào, xem ra khuôn mặt tuấn dật dưới ánh mặt trời, gần như không hề chia ra, chỉ tiếc thời gian đã đi qua sáu năm, tuy chỉ sáu năm, Sở Dĩnh lại cảm thấy Thương Hải đã biến thành Tang Điền.
Lăng Chu có chút không yên lòng, cho dù sáu năm qua lâu, chỉ cần có Sở Dĩnh ở nơi này, anh không có cách nào tập trung tinh thần như cũ, đều sẽ không tự chủ được phân tâm.
Sở Dĩnh trải qua rất tốt, anh từng hi vọng cô trải qua thật tệ, rất nghèo túng, hối hận ban đầu dứt khoát chia tay với anh như vậy, đáng tiếc cô trải qua rất không tồi tệ, mặc dù không có cha cô và mình che chở, cô vẫn sống được rất tốt như cũ, vầng sáng ngôi sao đội ở trên đầu, bên cạnh có đông đảo đàn ông vây lượn, nhưng cô có biết những thứ này đều là giả hay không, những người đàn ông này cũng không phải thật sự yêu cô, yêu chỉ là vẻ đẹp chói lọi bên ngoài của cô, cô đang phung phí thanh xuân của mình, cô cũng không suy nghĩ một chút, qua mấy năm nữa cô nên làm cái gì, xem một chút những ngôi sao từng nổi tiếng một lần kia, người nào có hạnh phúc chân chính, đến lúc đó cô làm như thế nào, huống hồ, xì căng đan của cô và Chu Tự Hàn bay đầy trời, hai người ở chung một chỗ, có thể có kết cục tốt đẹp gì, Chu Tự Hàn có thể yêu cô vẫn có thể cưới cô sao......
" Cục trưởng Lăng và Sở Dĩnh nhà tôi là bạn học gì vậy?" Chu Tự Hàn giống như vô tình hỏi một câu, hai người Kiến Quốc và Trần Bân đối diện nhìn nhau một cái, không khỏi toát mồ hôi lạnh toàn thân, cũng biết lão đại khẳng định nhìn ra cái gì.
Hàn Chấn cũng cười trêu ghẹo: " Lúc ở nước ngoài cũng không nghe cậu đề cập tới, nếu là lúc tôi đi học có đại mỹ nữ như Sở tiểu thư vậy, hộc máu cũng phải đuổi tới tay, lời nói không sợ Chu tổng qua tính toán, Lăng Chu và Sở tiểu thư thật rất xứng đôi."
Sắc mặt Chu Tự Hàn lạnh lùng có chút nặng nề, Chu Tự Hàn cũng không ngu, một chút mập mờ này giữa nam nữ, anh chơi không biết bao nhiêu năm, về điểm này Lăng Chu căn bản không đáng nhắc tới, rõ ràng giữa Lăng Chu và Sở Dĩnh từng có cái gì đó, hơn nửa ngày này, lực chú ý của Lăng Chu không dùng để đánh bóng lên, căn bản không khống chế được, không ngừng nhìn về phía khu nghỉ ngơi bên kia.
Chu Tự Hàn tin tưởng anh ta không phải nhìn tiểu nha đầu non nớt kia, giữa Lăng Chu và Sở Dĩnh có sự khác thường, người mù đều có thể nhìn ra, Lăng Chu nhìn thẳng vào mắt Chu Tự Hàn mấy giây mới mở miệng: "Tôi và cô ấy học cùng lớp ở cao trung, sau đó cùng nhau thi vào cùng một trường đại học." Giọng nói của Lăng Chu rất nhạt, lại rất có vài phần ý vị khiêu khích.
Đối mặt với Chu Tự Hàn, Lăng Chu không nhịn được ghen tỵ, coi như ban đầu Sở Dĩnh chia tay với anh, nhưng bên cạnh Sở Dĩnh không có người đàn ông khác, ít nhất khi anh không thấy cô có đàn ông khác trước, anh còn có thể lừa mình dối người, cho dù trở về nghe nói xì căng đan của Sở Dĩnh và Hàn Chấn, anhcũng rất rõ ràng, phần lớn là lăng xê, Hàn Chấn đã sớm kết hôn sinh con, mặc dù bên ngoài nói hôn nhân của anh ấy (HC) va phải đá ngầm, Lăng Chu cũng không tin anh ấy đã kết hôn rồi lại đi theo đuổi những người phụ nữ khác, đây không phải là phong cách của Hàn Chấn, nhưng quan hệ của Chu Tự Hàn và Sở Dĩnh lại đặt ở trước mắt rất rõ ràng.
Chu Tự Hàn nhìn kỹ anh ta (LC) mấy giây, ánh mắt nặng nề, cười: "Sử dụng một câu nói của người bạn nhỏ kia, may nhờ ban đầu cục trưởng Lăng không đuổi kịp bảo bối nhà tôi, nếu không, hiện tại cũng không còn chuyện gì rồi." Trong mắt Lăng Chu xẹt qua một tia khổ sở, mặc dù rất nhanh, nhưng Chu Tự Hàn vẫn là nhìn đặc biệt rõ ràng.
Đánh bóng xong, Hàn Chấn mời Chu Tự Hàn ăn cơm cùng nhau, Chu Tự Hàn cười, hôn Sở Dĩnh một cái, rất mập mờ cự tuyệt: "Sợ rằng Hàn tổng phải thất vọng rồi, bảo bối nhà tôi theo tôi đánh bóng cả buổi chiều, buổi tối rồi đi theo lời anh, bảo bối nhà tôi sẽ không vui, Hàn tổng là có vợ người, nhất định có thể hiểu, bây giờ thế giới cũng không lớn bằng vợ, chọc giận vợ, trở về không cho tôi vào nhà ngủ, cũng chỉ có thể ngủ trên sofa rồi......" Hàn Chấn không khỏi lắc đầu bật cười.
Sở Dĩnh không nhịn được chà xát cánh tay, dùng ánh mắt khác thường nhìn Chu Tự Hàn, người đàn ông này uống lộn thuốc sao, lời nói buồn nôn như vậy, nói giống hệt như chuyện thật.