Thời điểm Nhạc Nam Thần đi theo phía sau Chu Tự Hàn lên tới sân thượng, tâm cũng lạnh đi một nửa, Lăng Thủ Chính này rõ ràng chính là người điên, đây là hắn ta muốn mang Thu Mạn cùng chết! Nhạc Nam Thần nhanh chóng bước về phía trước một bước, lại bị Chu Tự Hàn kéo lại, nhỏ giọng nói: "Đây là lão hồ ly, chúng ta không thể manh động được, như vậy sẽ bất lợi cho dì."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Dĩnh trắng bệch không có một tia huyết sắc, gọi một tiếng mẹ, Nhạc Thu Mạn đã rơi vào trạng thái không rõ ý thức, hai mắt khẽ nhắm, làm sao nghe thấy giọng nói của con gái mình.
Lăng Thủ Chính quay lại, bình tĩnh nhìn Sở Dĩnh nửa ngày rồi mở miệng thật ôn hòa: "Dĩnh Nhi tới sao, Lăng Chu đâu rồi? Sao Lăng Chu không tới vậy?"
Sắc mặt Chu Tự Hàn hơi nặng nề: "Lăng Thủ Chính, nếu ông muốn chết thì tự ông đi chết là được, dù sao ông cũng làm không ít chuyện thất đức, ác giả ác báo, tự sát còn tiện nghi cho ông, ông bắt người khác chôn theo, coi là đàn ông cái gì, tôi cũng xem thường ông."
Ánh mắt Lăng Thủ Chính dừng ở trên người Chu Tự Hàn, chợt cười lên: "Nghĩ tới Lăng Thủ Chính tôi tính toán cả đời, thế nhưng không ngờ cuối cùng lại bại ở trong tay tiểu bối là cậu, Chu Tự Hàn cậu thật sự đủ âm trầm ngoan độc, không trách được Lăng Chu sẽ bại trong tay cậu, nhưng chút thủ đoạn nhỏ này đới với tôi vẫn còn non một chút, phép khích tướng cũng vô dụng với tôi thôi, tôi có chết cũng muốn cùng người phụ nữ mình yêu ở cạnh nhau, cả đời này, tôi tính toán từ trẻ đến bây giờ, tính đi tính lại cũng chỉ vì một người phụ nữ thôi, đến cuối cùng Thu Mạn cũng là của tôi, không có Sở Cảnh Sơn gì đó cản đường nữa."
Chu Tự Hàn hừ một tiếng: "Ông ít bày ra bộ dáng tình si đi, ông nói ông yêu cả đời, tình yêu của ông thật sự rất buồn cười." "Cậu biết tình yêu là cái gì không? Còn chưa tới phiên cậu chất vấn tình yêu của tôi đâu." "Dạ, tôi không hiểu tình yêu, nhưng tôi cũng không thể đồng tình với tình yêu của ông, nếu yêu như vậy, tại sao năm đó không cướp đoạt, nếu như cướp đoạt, làm gì có chuyện người khác cản đường, cũng không cần phải đợi người ta kết hôn sinh con gái, mới nghĩ thủ đoạn phá hư gia đình người ta, hại chồng và con gái người ta, Lăng Thủ Chính, tình yêu của ông như vậy là cái rắm, đây chính là ông có quỷ quấy phá trong lòng, không muốn thấy người khác may mắn hơn thôi, mẹ nó ít nói chuyện tình yêu đi."
Lời nói của Chu Tự Hàn tương đối chua ngoa, Sở Dĩnh cũng có chút nghe không nổi, đưa tay siết chặt anh, nhỏ giọng nói: "Anh đừng kích thích ông ta, mẹ em còn trong tay ông ta đấy."
Chu Tự Hàn vỗ vỗ tay của cô nhè nhẹ, bày tỏ an ủi, lấy một tấm hình trong túi xách ra, đi tới phía trước quơ quơ: "Lăng Thủ Chính, ông cho rằng giấu người ở nước ngoài, tôi liền không tìm được sao, ông không quan tâm tới chính mình, không quan tâm tới vợ ông và con trai ông, vậy ông sẽ quan tâm tới người con gái riêng này đi! Đây chính là miệng ông nói tình yêu suốt đời, trước kia có bao nhiêu người tình trong nước thì cũng không đề cập tới nữa, còn có một đứa con gái riêng ở nước ngoài như vậy, ông vất vả làm sao khi tìm người tới mượn bụng sinh con giống như vậy, vừa bắt đầu, tôi còn tưởng rằng là bảo bối nhà tôi đấy."
Sở Dĩnh sững sờ, đưa tay cầm lấy hình, trong hình là một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, vừa nhìn, ngay cả Sở Dĩnh cũng thiếu chút nữa nhận lầm người, rất giống cô khi học cấp ba, chỉ là cô bé trong tấm ảnh rõ ràng có mấy phần yếu đuối hơn so với mình năm đó, nhìn qua thân thể có vẻ không được tốt lắm.
Nhạc Nam Thần cũng kinh ngạc, cô bé trong hình càng giống Thu Mạn hơn so với Sở Dĩnh, ông không nhịn được hỏi một câu: "Cô bé này là ai vậy?" Chu Tự Hàn không lên tiếng, rốt cuộc sắc mặt Lăng Thủ Chính có chút biến hóa, âm trầm nhìn chòng chọc Chu Tự Hàn mấy giây, chợt nở nụ cười: "Chu Tự Hàn cậu hao tổn tâm trí muốn dùng San San uy hiếp tôi, đáng tiếc đánh lầm chủ ý rồi, cậu biết rõ San San là con gái riêng của tôi, nhưng không biết mẹ của con bé cũng là Thu Mạn, con bé là con gái của Thu Mạn và tôi, cũng là cháu gái nhà họ Nhạc, cậu tìm được con bé thì dám đối xử với con bé như thế nào?"
Lăng Thủ Chính nói một câu giống như tiếng nổ vang lên, Sở Dĩnh giật mình nhìn cô gái trong tấm ảnh, kịp phản ứng đầu tiên: "Không, không thể nào, làm sao mẹ sẽ với ông..... Không thể nào, ông nói dối......"
Lăng Thủ Chính thản nhiên nói: " Hàng năm Thu Mạn đều kiểm tra sức khỏe mấy lần, đều ở bệnh viện nhân dân của thành phố G, viện trưởng ở đó là người của tôi, ngay cả như vậy, lấy được một quả trứng cũng không dễ dàng gì, tôi chờ mấy năm, mới lấy được tới tay, mà kỹ thuật thụ tinh ống nghiệm ở trong nước cũng không phát triển, chỉ có thể làm ở nước ngoài, cho nên San San là em gái cùng mẹ khác cha của cô."
"Lăng Thủ Chính, cái tên khốn kiếp này, cái người điên này." Chu Đại Lam gần như không đứng vững, nhận được tin tức thì chạy một mạch tới, Chu Đại Lam cũng không kìm nén được cảm giác thất bại và tức giận trong lòng, đến cuối cùng, ông ta lại muốn đi tìm chết với Nhạc Thu Mạn, không ngờ như thế, người chồng qua nửa đời với mình, trong lòng vẫn là người phụ nữ khác, điều này làm cho bà khó có thể tiếp nhận được, thế nhưng còn không đủ, mới vừa lên tới liền nghe thấy chuyện làm bà càng khó tiếp nhận hơn, thậm chí chồng của bà có con gái riêng giấu ở nước ngoài, mà đứa con gái riêng còn là con của Nhạc Thu Mạn, chồng của bà yêu một người phụ nữ, yêu đến điên cuồng như thế, đem người vợ cưới hỏi đàng hoàng là bà đặt ở chỗ nào.
Ánh mắt Lăng Chu lướt qua Sở Dĩnh, rơi vào hình trong tay Sở Dĩnh, không khỏi ngẩn ra, thật sự quá giống, cô bé này là em gái của anh, cũng là em gái của Dĩnh Nhi, đây là Thượng Đế tạo ra trò đùa gì.....
Chu Tự Hàn cũng không ngờ chân tướng sự tình lại là như vậy, em gái của bảo bối, cũng là em gái của Lăng Chu, như vậy anh muốn điều tra những khoản tiền Lăng Thủ Chính tham ô thì cũng rất dễ, nhất định là một nửa dùng ở phẫu thuật thụ tinh trong ống nghiệm, một nửa kia thì dùng để nuôi đứa con gái lớn lên nơi đất khách quê người này, mà tội danh tham ô số tiền này, cuối cùng lại rơi xuống trên đầu cha của Sở Dĩnh, kế tiếp ép cha Sở Dĩnh tự sát, ân oán, yêu hận, tình thân, tình yêu, máu mủ, những thứ này xen lẫn trong cùng một chỗ, buộc mấy vướng mắc một chỗ, sợ rằng cũng không cởi được.
Chu Tự Hàn cũng cảm thấy chuyện này rất khó xử lý, vốn là anh điều tra ra Lăng Thủ Chính rất cưng chiều cô con gái riêng này, trong một năm đều sẽ ra nước ngoài thăm cô bé đó mấy lần, Lăng Thủ Chính là một người cha tốt trước mặt cô gái gọi là San San, lúc này Chu Tự Hàn xuất lá bài này ra, cũng không phải là muốn bắt buộc ông ta làm cái gì, muốn dùng cái này kéo một chút lý trí của Lăng Thủ Chính về, để cho ông ta từ bỏ ý định tự sát, ông ta không tự sát, dĩ nhiên dì Nhạc cũng an toàn, đâu nghĩ tới lại thành cục diện như bây giờ, anh cũng không biết nên làm sao đây, trường hợp này nhất thời có chút bế tắc.
Nhưng vào lúc này, mẹ Lăng Chu là Chu Đại Lam bỗng vùng ra: "Nhạc Thu Mạn, bà chết đi, đi tìm chết......" Chu Đại Lam xông tới giống như người điên, mục đích không phải Lăng Thủ Chính, mà là trực tiếp đẩy hướng về phía Nhạc Thu Mạn bên cạnh Lăng Thủ Chính.
Sở Dĩnh sợ hết hồn, không hề nghĩ ngợi liền xông tới, lại bị Chu Tự Hàn ôm cổ, trong nháy mắt chỉ thấy hai cái bóng dáng ngã khỏi sân thượng, xác thực không phải mẹ cô, mà là Lăng Thủ Chính và Chu Đại Lam, vào thời khắc mấu chốt Lăng Thủ Chính đẩy mẹ cô ra, bắt được Chu Đại Lam, hai vợ chồng cùng ngã xuống. Nhân viên cứu hộ vội vàng đi lên, Sở Dĩnh và cậu Nhạc Nam Thần đi theo xe cấp cứu tới bệnh viện, Chu Tự Hàn ở lại giải quyết hậu quả, sau khi một đêm chấn động lòng người đi qua, trời đã sáng hẳn, ánh mặt trời theo tầng mây chiếu rọi khắp nơi, báo hiệu hôm nay là một ngày trời đẹp khó có được.
Lúc Nhạc Thu Mạn tỉnh lại, đã là buổi trưa ngày hôm sau, bà mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt của mẹ bà trong trí nhớ, cố gắng nhắm mắt lại rồi mở ra lần nữa, khuôn mặt của mẹ bà vẫn còn ở đó.
Bà cụ đưa tay ôm con gái, nước mắt lách cách lách cách rơi xuống, từ nhỏ con gái bảo bối của bà ăn sung mặc sướng, chịu đựng những đau khổ này, mấy năm này cũng không thể trở về được: "Mạn Nhi, Mạn Nhi của mẹ, con chịu khổ rồi, đều do mẹ không tốt......" Hai mẹ con ôm đầu mà khóc nửa ngày, mới dừng nước mắt lại.
Sở Dĩnh chưa từng nghĩ tới, có một ngày mình sẽ có nhiều thân thích như vậy, thật ra thì nhất đứng đầu dòng họ là bà ngoại, ông ngoại, cậu, mợ, anh họ nhà cậu ở nước ngoài không kịp về, còn lại đều là ông hai, ông ba, ông tư, cùng với những người anh họ, em gái họ, chị họ, em trai họ, cậu họ, dì họ..... Lúc này Sở Dĩnh mới cảm thấy nhà họ Nhạc thật sự là họ lớn, làm sao lại có nhiều thân thích như vậy, muốn phân biệt rõ ràng thật sự cũng không dễ, đã là mấy ngày sau.
Lăng Thủ Chính chỉ cho mẹ cô uống thuốc ngủ, nhưng thời điểm ông ta và Chu Đại Lam rơi đến nệm hơi dưới lầu, lại dẫn tới não chảy máu cấp tính, căn bản không đưa đến người bệnh viện sẽ chết, Chu Đại Lam ngã xuống bị thương dây thần kinh ở thắt lưng, đoán chừng tuổi già chỉ có thể dựa vào xe lăn, vụ án của cha Sở Dĩnh sửa lại bản án xử sai bằng tốc độ nhanh nhất, khôi phục lại tất cả danh dự và cấp bậc lúc cha cô còn sống, cũng bổ sung tiền lương và phúc lợi những năm qua, nhưng cũng không có người đi quan tâm tới những việc này, Sở Dĩnh quan tâm là rốt cuộc cha cô có thể nhắm mắt.
Về chuyện của San San, Sở Dĩnh đã bàn bạc với cậu, quyết định tạm thời không nói cho mẹ cô biết, có lẽ chưa tới thời điểm, chờ chuyện của Lăng Thủ Chính này qua mấy ngày rồi lại nói, tất cả đều kết thúc, chỉ ngoại trừ Lăng Chu......
Sở Dĩnh nhìn thấy Lăng Chu là vào một tháng sau, là ở trong hôn lễ của Trương Phàn và Giai Giai, rốt cuộc đôi oan gia này cũng tu thành chính quả, quyết định nắm tay đi vào lễ đường, hôn lễ không phải tổ chức ở thành phố B, mà chọn tổ chức ở thành phố G, dù sao hai người đều là người thành phố G, phần lớn bạn bè thân thích cũng đều ở bên kia.
Sở Dĩnh còn chưa kết hôn, lại là bạn thân của Giai Giai, không còn cách nào khác mà trở thành dâu phụ, mà Lăng Chu cũng là không chút ngoài ý muốn thành phù rể, chuyện này khiến Chu Tự Hàn khó chịu ước chừng nửa tháng, từ khi Sở Dĩnh nhận được tin tức, anh liền nói lời chua chát một câu lại một câu mà không dứt, cuối cùng còn nhất định đi theo tới đám cưới.
Sở Dĩnh lười quan tâm tới anh, cảnh cáo anh: "Trong hôn lễ có thể gặp lại bạn học trung học của bọn em, đến lúc đó đừng có quấy rầy, lại thúc dục em đi, em chính là dâu phụ, toàn bộ quá trình phải đi cùng Giai Giai." Chỉ là cuối cùng Chu Tự Hàn cũng không thể thành công, ngày đó trước khi đi, công ty có chút việc gấp không bỏ được, một mình Sở Dĩnh trở về thành phố G.
Nhà của nhà họ Sở ở thành phố G cũng đã được trả lại, Sở Dĩnh và mẹ cô sang đây xem qua một lần, mẹ nói: "Giữ lại đi! Có lúc tới xem một chút, cũng coi như tưởng niệm." Không có người dọn dẹp nên cô cũng không thể ở lại, Sở Dĩnh ở trong nhà Giai Giai, cũng coi như buổi nói chuyện cuối cùng giữa người bạn độc thân.
Giai Giai rất hạnh phúc, mặc dù vẫn càu nhàu, bất mãn rất nhiều chuyện, ví dụ như phòng ốc, xe, cha mẹ của Trương Phàn, giống như bà cô chuyên buôn chuyện vụn vặt, có lẽ phụ nữ đều là như thế, đều sẽ càu nhàu bởi vì chút phiền não này, cho dù rộng lượng thẳng thắn như Giai Giai, cũng không tránh được, nhưng đây chính là cuộc sống chân thật nhất, chưa chắc đã không phải là một niềm hạnh phúc.
Xe cô dâu chú rể rời đi, bọn họ đi tuần trăng mật cả đời khó quên, Sở Dĩnh đứng ở cửa khách sạn mà run cả người, ngày này, mặc trang phục dâu phụ thật sự là có chút lạnh, vừa muốn đi vào, liền nghe Lăng Chu ở sau lưng gọi cô lại: "Dĩnh Nhi, anh phải đi rồi, chuyến bay cuối tuần này."
Sở Dĩnh sững sờ, hỏi một câu theo bản năng: "Đi chỗ nào, còn mẹ anh thì sao?" Lăng Chu gần như tham lam mà ngắm nhìn cô rồi chua chát cười một tiếng: "Mẹ anh ở đây đã có dì giúp việc chăm sóc, không cần đến anh nữa, về phần anh... anh muốn tiếp tục học kiến trúc."
Phía dưới không nói ra câu cuối cùng: "Sớm muộn cũng có một ngày, anh sẽ xây một ngôi nhà thuộc về Lăng Chu và Dĩnh Nhi, cho dù nó không có nữ chủ nhân, nhưng anh sẽ ở nơi đó cho đến cuối đời......"